Lục Tấn Khang cười lạnh một tiếng: “Đạo đối đãi của nhà họ Lục chúng tôi làm sao vậy? Cậu chủ nhà các anh miệng đầy lời nói dối. Anh hỏi cậu ta hôm nay mục đích chân chính tới nhà họ Lục rốt cuộc là gì? Thật sự đáp ứng lời mời của Vũ Tuệ hay là vì trả đàn cho Mộc Lam?” Trong lòng Mộ Dung Lăng Dạ lúc này rất ảo não. Đúng vậy, lúc anh ta vừa nhìn thấy Lục Mộc Lam quả thật có chút quá kích động, quên che giấu cảm xúc của mình. Nhưng nhà họ Lục cũng không thể đánh anh ta ra như vậy đi! “Hôm nay tôi tới đúng là Lục Vũ Tuệ mời tôi tới, về phần dàn cello tôi thuận tiện trả lại Lục Mộc Lam. Đừng hiểu lâm “Anh ta cũng đã cố gắng để biện minh cho chính mình. Lục Vũ Tuấn tiến lên một bước, có chút khinh thường nhìn anh ta: “Mộ Dung Lăng Dạ, thật là uổng phí khi cậu là con cháu của nhà họ Mộ Dung, cậu dám làm mà không dám nhận. Tôi sẽ hỏi cậu một chuyện, rốt cuộc thì làm sao mà cậu có được phương thức liên lạc của Mộc Lam. Cậu thực sự lấy được nó từ cửa hàng bán đàn phải không?” Mộ Dung Lăng Dạ sững sờ một lúc, không biết nên giải thích như thế nào. Tối qua vì sợ Lục Mộc Lam hiểu lầm nên quả thật là anh ta đã nói dối cô bé! Lục Minh Húc hơi nhướng mày: “Hay là để tôi thay cậu nói đi. Cậu từ chỗ của Vũ Tuệ có được thông tin liên hệ của Mộc Lam. Cậu căn bản trước giờ chưa từng liên hệ với cửa hàng bán đàn. Cậu là một người nói dối, mưu tính nặng nề, sau này cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt người nhà họ Lục chúng tôi nữa” Nói xong liền dắt anh em quay người chuẩn bị về nhà đóng cửa lại. Hành vi không chân thực của Mộ Dung Lăng Dạ đã hoàn toàn khiến sáu thiếu niên nhà họ Lục tức giận. Một người có vấn đề về nhân phẩm như vậy căn bản là không xứng với em gái của bọn họ. Tuy nhiên, bọn họ vừa bước đến cửa thì liền thấy Vũ Tuệ mặt đầy nước mắt chạy ra khỏi đó. Lục Minh Húc giữ người cô ấy lại, nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt em gái, anh cảm thấy có chút đau lòng: “Lục Vũ Tuệ, em định làm gì vậy?” Vũ Tuệ nhìn thấy các anh trai, nước mắt càng chảy dài: “Anh cả, em muốn hỏi anh ta mấy câu!” Lục Tấn Khang võ vỗ tay anh cả thở dài: “Anh cả, anh cứ để con bé đi đi, như vậy mới khiến cho con bé hết hy vọng!” Lục Minh Húc suy nghĩ một chút, lúc này mới chịu buông tay. Tuy nhiên, sáu đứa nhỏ nhà họ Lục vẫn không rời đi, mà đứng ở cửa, cứ như vậy lặng lẽ nhìn Vũ Tuệ và Mộ Dung Lăng Dạ. Lục Vũ Tuệ bước đến trước mặt Mộ Dung Lăng Dạ và nhìn anh ta chằm chằm: “Hôm qua anh đã năn nỉ thông qua bạn tốt của tôi để nói chuyện phiếm với tôi, và hôm nay anh đến nhà chúng tôi thực sự là vì chị gái thứ tám của tôi, Lục Mộc Lam, phải không?” Lúc này Mộ Dung Lăng Dạ không còn che giấu nữa, khế thở dài: “Đúng vậy. Thực xin lỗi, tôi không nên lừa gạt em, lợi dụng em” “Anh, anh cùng chị gái thứ tám của tôi đã gặp nhau như thế nào?”Lục Vũ Tuệ giơ tay lau nước mắt hỏi. Mộ Dung Lăng Dạ liếc nhìn biệt thự nhà họ Lục phía sau, giọng nói có chút bực bội: “Ngày hôm qua, chị của em cứu một cậu bé trên đường, lúc đó tôi đứng ở bên cạnh đã thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên! Lúc đi tìm cô ấy thì vô tình ở rạp chiếu phim gặp được các người” “Thích từ cái nhìn đầu tiên?”Lục Vũ Tuệ bật cười một tiếng, trong giọng nói tràn ngập chua xót và tự giễu. Chẳng phải cô ấy đối với anh ta cũng là vừa gặp đã thích saol “Chị gái thứ tám của tôi có biết không?”.