Bạch Ức Chỉ nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, cổ vũ Vũ Tuệ nói: “Đúng đấy, anh ấy nói như vậy nghĩa là chiều ngày hôm nay rất có ấn tượng với cậu. Cậu đừng chủ động quá, cũng đừng thể hiện một cách quá lộ liễu, cậu cứ nói chuyện đi, nên bắt đầu từ bạn bè bình thường, đừng để anh ấy thấy cậu chủ động quá đấy nhé” Bạch Ức Chỉ truyền thụ lại cho Lục Vũ Tuệ những sách lược tình yêu mà cô ấy tự tổng kết lại được từ tiểu thuyết. Vũ Tuệ gật đầu: “OK” Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời tin nhắn: “Nhưng dù sao em cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh thì em đã phải xấu hổ trước mặt nhiều người ở trong rạp rồi” Mộ Dung Lăng Dạ trả lời rất nhanh: “Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?” Vũ Tuệ ngây người một lúc, cô ấy chỉ là khách sáo nên mới nói như vậy, không ngờ đối phương lại tưởng thật. Thế nên, cô ấy quay sang hỏi Bạch Ức Chi: “Ức Chi, tớ nên trả lời thế nào đây?” Bạch Ức Chỉ nghĩ một lúc mới trả lời: “Cậu mời anh ấy đi ăn, như thế thì cậu có cơ hội gặp lại anh ấy rồi. “Ừ, ý này hay đấy” Vũ Tuệ trả lời theo ý của Ức Chỉ: “Em có thể mời anh đi ăn không?” Mộ Dung Lăng Dạ: “Được chứ, mai là chủ nhật anh cũng muốn tới nhà em thăm mọi người, rồi anh ở lại nhà em ăn cơm nhé? Vũ Tuệ lại đưa điện thoại cho Bạch Ức Chi xem. Bạch Ức Chỉ thấy khá bất ngờ: “Trời ạ! Vũ Tuệ à, xem ra anh ấy có ấn tượng rất tốt với cậu đấy” Lục Vũ Tuệ ngại ngùng che mặt: “Có khả năng thế không?” “Tất nhiên là có rồi, nếu không tại sao lại chủ động muốn tới nhà cậu ăn cơm chứ. Thôi tớ đến nơi rồi, cậu tự trả lời đi. Nhớ là đừng chủ động quá, phải biết tiết chế nhé! “Trước lúc về Bạch Ức Chỉ dặn đi dặn lại Vũ Tuệ. Vũ Tuệ nhìn điện thoại một lúc lâu rồi mới trả lời: “Được ạ” Mộ Dung Lăng Dạ: “Anh nghe nói em còn có hai người chị, ba người là sinh ba, chắc là giống nhau lắm nhỉ?” Lục Vũ Tuệ: “Vâng ạ, bọn em giống nhau lắm, lúc còn nhỏ có rất nhiều người không phân biệt được.” Mộ Lăng Dung: “Haha, thế à? Có phải em có một chị học âm nhạc đúng không?” Lục Vũ Tuệ: “Sao anh lại biết? Chị em học âm nhạc ạ, học lớp tám piano. Gần đây chị ấy còn học thêm đàn Cello nữa” Mộ Dung Lăng Dạ: “Tình cờ thật đấy, bây giờ anh cũng đang có hứng thú với đàn Cello, nhưng không biết học có khó lắm không? Em có thể cho anh xin cách để liên lạc với chị em được không? Anh muốn hỏi một chút chuyện liên quan tới đàn Cello. Anh nói như thế này có chút mạo muội, nếu không được thì coi như anh chưa nói gì nhé?” Lục Vũ Tuệ: “Không vấn đề gì ạ, chị của em tốt lắm” Cô ấy Lục Vũ Tuệ này đúng là ngây thơ quá mà, không nghĩ gì liền cho Mộ Dung Lăng Dạ zalo của chị gái mình. Đến khi Vũ Tuệ về tới nhà, thì hai người họ cũng đã hẹn xong chuyện ngày mai Mộ Dung Lăng Dạ sẽ đến nhà họ Lục ăn cơm. Nhưng lúc cô ấy về tới nhà thì đã là chín rưỡi rồi. Cả nhà đều đã ăn xong cơm tối, ai trở về phòng người nấy rồi. Vũ Tuệ lặng lẽ đi lên tầng, để không gây ra tiếng động ảnh hưởng tới người khác. Nhưng ai ngờ rằng, vừa đi ầng hai, cửa phòng bố mẹ cô ấy bỗng mở ra, bố mẹ đang đứng nhìn Vũ Tuệ ở cửa”.