Lúc Tống Mạch bị người gọi đi, Đường Hoan đã xụi lơ ở trên giường, quần áo xốc xếch, trên người thì một chút sức lực cũng không dùng được. Đầu lười biếng nghiêng vào bên trong, nàng nhắm mắt lại, dồn dập thở hổn hển. Nam nhân này, không hổ là mang theo trí nhớ lúc trước, ngay cả hôn người cũng thành thục như vậy. Nàng còn nhớ rõ lúc ban đầu, khi nàng hôn hắn, hắn hoặc là ngây ngốc không nhúc nhích, hoặc là thô lỗ vụng về cắn nàng, làm cho nàng bị đau. Lần này... Đường Hoan sờ sờ đôi môi, hình như sưng lên một chút, cũng là bị hắn liên tiếp mút.vào. Từ lúc hai người ôm nhau, hắn chưa từng dừng lại, nàng sắp không thể hô hấp, hắn liền dời đi hôn lỗ tai cổ của nàng, chờ nàng có thể thở, hắn lại chặn lên nàng, thật giống như tám trăm năm chưa từng hôn người. Nàng buồn bực đẩy hắn, lại không có sức lực lớn bằng hắn, bị hắn đẩy lên trên tường kéo vào trong lòng đè lên trên giường, thật sự là muốn chết. Nhưng hắn đột nhiên bị người gọi đi rồi, nàng lại không nỡ. Ở trong viện nho nhỏ này, trừ ở cùng hắn còn có chút ý nghĩa, nàng còn có thể làm cái gì? Trước khi tỉnh mộng, nàng đều chỉ có thể đợi ở bên cạnh hắn, chỗ nào cũng không thể đi. Những giấc mộng này chính là một loại hình thức khác của nhà giam, vây chặt hai người ở cùng một chỗ, mà nàng càng thiệt thòi hơn hắn, hắn tốt xấu gì có thể đi ra ngoài, nàng... Đường Hoan phiền chán đập gối, suy nghĩ dần dần linh hoạt, hai người đến mức này, làm chuyện đó lúc nào chả được, nếu không nàng cầu khẩn hắn dẫn nàng đi ra ngoài một chút trước đã? Bây giờ không đi, ai biết hết giấc mộng hắn sẽ nhớ được cái gì, có còn đối xử với nàng ôn nhu như thế nữa không? Ai biết sau khi tỉnh mộng hắn sẽ giết nàng không? Vì để ngừa vạn nhất, nàng quý trọng thời gian trong mộng, cố gắng chơi đùa nhiều hơn, sau này khi chết cũng không coi là sống uổng phí một đời. Cảnh xuân tươi đẹp, thích hợp đi ra ngoài đạp thanh nhất. Lão thái thái bên kia, cũng đang bàn bạc chuyện du lịch. "Đại Lang, ngày kia A Uyển muốn đi Tê Hà tự cầu phúc cho ta, cháu và A Huy đi cùng con bé, sau khi dâng hương đi dạo trong núi, phong cảnh ở Tê Hà tự cũng là rất không tệ. Aiz, ta là lớn tuổi rồi đi không nổi, nếu không thật muốn đi cùng các cháu tham gia náo nhiệt." Lão thái thái sờ sờ đầu ngoại tôn nữ, tiếc hận nói. Đặng Uyển ngồi ở trước giường đang đấm chân cho lão nhân gia, nghe vậy cười nói: "Ngoại tổ mẫu cũng có thể đi mà, để cho biểu ca sắp xếp cho ngài một cỗ kiệu..." "Không cần không cần, ta đi, các cháu cũng chơi không được tự nhiên." Lão thái thái hớn hở đánh gãy nàng, lại nhìn về phía Tống Mạch dò hỏi: "Đại Lang, sao cháu không nói lời nào? Biểu đệ biểu muội cháu khó được tới đây một chuyến, cháu cũng đừng có cả ngày ở lì trong thư phòng đọc sách, đi ra ngoài một ngày, không chậm trễ cái gì của cháu." Phương thị nhíu mày, nhưng vẫn dùng ánh mắt thúc giục con trai trả lời. Tống Mạch đang muốn nói chuyện, Đặng Huy cướp lời: "Ngoại tổ mẫu, lúc này người cũng nói sai rồi, biểu ca cháu bây giờ nào có thời gian đọc sách, trong viện của huynh ấy thêm một nha hoàn xinh đẹp, sợ là dỗ nàng cũng không kịp." Trong những mỹ nhân gã từng gặp, xinh đẹp nhất là muội muội, tiếp theo đó là nha hoàn kia, đáng tiếc đã thành người trong phòng của Tống Mạch. Chẳng qua, nếu Tống Mạch không giữ được nàng, gã liền có cơ hội nếm thử. Đặng Huy cười thầm, nhìn muội muội một chút lại nhìn Tống Mạch một chút, thực sự châm ngòi lão thái thái thu thập nha hoàn kia, có tính là một mũi tên trúng hai con chim không? Vừa an lòng muội muội, gã cũng đạt được mong muốn. Đặng Uyển cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch. Không sai, chuyện này từ ca ca nói ra, Tống Mạch cũng sẽ không trách nàng châm ngòi rắc rối rồi. Lão thái thái thực giật mình, không vui chất vấn Phương thị: "Nha hoàn? Trong phòng Đại Lang từ khi nào có thêm nha hoàn?" Bởi vì có lòng tác hợp tôn tử ngoại tôn nữ, bà vẫn không tặng người vào trong phòng Tống Mạch, chẳng lẽ con dâu thừa dịp năm nay bà nhiều bệnh không muốn quản việc gì, tự chủ trương rồi? Phương thị khẽ cười: "Nương, ta..." "Tổ mẫu, nha hoàn không phải nương cháu đưa, là ngày đó nương cháu tuyển nha hoàn cho biểu muội, khi cháu trở về gặp được mụ buôn người dẫn người ra ngoài, vừa đúng lúc cháu thiếu nha hoàn nuôi mèo, bèn tuyển bốn người, để cho các nàng thử ôm Tiểu Ngũ. Trong đó chỉ có một người không bị Tiểu Ngũ cào, cháu liền giữ lại nàng, cũng gọi là Tiểu Ngũ, chuyên môn hầu hạ mèo." Tống Mạch mở miệng giải vây cho Phương thị, tiếp theo giải thích nói: "Bởi vì nàng chỉ phụ trách nuôi mèo ở trong viện của cháu, cháu không bớt được việc nên không để cho nàng đi theo học quy củ, sau đó sợ nàng vụng về mạo phạm tổ mẫu, liền không dẫn tới đây dập đầu cho ngài. Đúng rồi, tổ mẫu, ngày kia bà thật sự không đi? Cháu có thề sắp xếp tốt cho ngài, cam đoan không mệt đến ngài." "Không cần không cần, hai huynh đệ các cháu thay ta chăm sóc tốt A Uyển là được rồi, bên ngoài nhiều người, cẩn thận bị chen lấn xô đẩy lạc nhau." Lão thái thái cười tủm tỉm nói, dường như đã quên mất chuyện nha hoàn. Bà cũng không phải đồ ngốc, nếu tôn tử có lòng bảo vệ nương nó, bà cũng không thể hạ thấp mặt mũi của nó. Chờ ngày kia bọn họ xuất phát, bà sẽ để cho người ta dẫn nàng ta tới đây, thậm chí ngoại tôn tử người soi mói như vậy khen là nha hoàn xinh đẹp, bà cũng muốn gặp cho biết một chút, nếu là đứa không nghe lời tâm khí cao, sớm đuổi đi, tránh cho lăn qua lăn lại ra đứa nhỏ. Tống Mạch đứng dậy: "Tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt biểu muội. trong phòng Tôn nhi còn có mấy phong thư phải trả lời, phải đi về trước." Lão thái thái gật đầu: "Đi đi, đúng rồi, đừng quên hồi âm cho cha cháu, nói cho hắn huynh muội A Huy đã đến bình an, bảo hắn đừng lo lắng. Còn có, Tết Đoan ngọ hắn không về được, cháu bảo hắn đưa đệ đệ cháu trở về, quanh năm suốt tháng cũng không trở lại mấy lần, thật khiến cho ta nhớ mong! Đồ con bất hiếu, mới làm quan ngũ phẩm đã không để ta vào mắt rồi!" "Ngoại tổ mẫu đừng nóng giận, lúc đó cậu vốn định để cho biểu đệ đi cùng, là Trương di nương đột nhiên sinh bệnh, biểu đệ lo lắng, ở lại bên kia phụng dưỡng ..." Khi Tống Mạch ra khỏi cửa, nghe Đặng Uyển nói như thế, đi xa rồi, còn có thể nghe thấy tiếng lão thái thái mắng Trương di nương. Đặng Uyển như vậy, là nghĩ rằng Phương thị sẽ cảm kích nàng ta sao? Nhưng nàng ta đã quên, Trương di nương chính là lão thái thái thưởng cho lão gia, bây giờ lão thái thái dù mắng như thế nào, cũng chỉ là đánh vào mặt mình mà thôi. Phương thị, sớm đã không quan tâm bên người lão gia có người nào rồi. Trở lại viện của mình, Tống Mạch đến phòng chính thăm nàng trước. Nhớ đến triền miên lúc tách ra, hắn dừng lại ở cửa, trên mặt có chút nóng lên. Lúc ấy hắn rất cao hứng, căn bản không khống chế được ôm nàng hôn nàng, bây giờ suy nghĩ lại, có thể lộ ra hắn quá háo sắc hay không? Hắn biết hai người trước kia đã làm chuyện thân mật hơn, nàng không biết, hắn còn hứa hẹn gì cũng chưa cho nàng mà đã động tay động chân với nàng, nàng có thể cảm thấy ấm ức không? Do dự một hồi lâu, Tống Mạch đột nhiên nhận ra, bên trong rất im lặng, im lặng giống như trước kia khi nàng chưa tới. Hắn mang theo trái tim treo cao bước vào. Trên giường, nàng đang ôm mèo trắng ngủ. Sợ bóng sợ gió một hồi... Tống Mạch đi tới, cúi người nhìn nàng chăm chú, thấy nàng ngủ rất ngon, hắn không nỡ đánh thức nàng, cầm quyển sách tựa vào một bên đọc. Đường Hoan ngủ thẳng đến hoàng hôn mới bị mèo làm tỉnh. "Meo meo..." Thấy nữ chủ nhân cuối cùng cũng mở mắt, mèo trắng từ ngực nàng lui tới trên bụng nàng, ngồi xổm ở đó nhìn nàng. Đường Hoan bất đắc dĩ, thảo nào nàng đột nhiên cảm thấy nặng như vậy, hoá ra là con mèo này chạy đến trên người nàng đây. Nàng vươn tay ôm lấy mèo, xoay người chuẩn bị tiếp tục ngủ. "Tiểu Ngũ, dậy đi, nên ăn cơm chiều rồi."Lúc trước Tống Mạch ngồi ngay ở trên đỉnh đầu nàng, lúc này hắn cúi người tới đây, nhẹ nhàng chùi chùi khoé miệng nàng: "Lớn như vậy rồi, ngủ còn chảy nước miếng." "Làm sao có thể!" Đường Hoan chợt ngồi dậy, tự mình sờ sờ, một chút cũng không ướt, thế mới biết Tống Mạch đang lừa nàng. Nàng trừng hắn một cái, cúi đầu xoa đầu mèo, tức giận hỏi: "Chàng không cần đi sao?" Tống Mạch cười nhìn nàng: "Không đi, đêm nay dùng cơm cùng nàng." Thật giống như người nào cần hắn theo cùng vậy! Đường Hoan hừ một tiếng, đưa lưng về phía hắn nằm xuống một lần nữa: "Không muốn ăn, không có khẩu vị." Tống Mạch sáp lại gần, cố nhịn, không nhịn được, ôm người vào trong lòng, tách ra khuôn mặt nhỏ nhắn không vui rõ ràng của nàng: "Có phải trong lòng có gì không thoải mái hay không?" Trước kia Tiểu Ngũ tức giận, hắn cũng từng dỗ nàng như vậy, nay chuyện dỗ người hắn đã làm được thành thạo, chỉ sợ nàng không quen. Chẳng qua, nàng còn thoải mái hơn hắn nghĩ, ỷ vào hắn thích nàng, cũng dám nóng giận làm nũng như vậy. Hắn thích. Đường Hoan nhìn hắn, bĩu môi, đầu nghiêng về bên trong hắn, tay nhỏ chọc một cái một cái vào lồng ngực hắn: "Thiếu gia, cái gì cũng có thể nói với chàng sao? Chàng có thể giận ta hay không?" Tống Mạch nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Nàng cũng biết ta thích nàng, làm sao còn sợ ta tức giận? Tiểu Ngũ, sau này nàng gọi ta là thiếu gia ở trước mặt người ngoài là được, lúc riêng tư, nàng gọi thẳng tên của ta đi." Hắn không phải thiếu gia, nàng cũng không phải nha hoàn, nàng là người trong lòng hắn. Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, trong mắt có vui mừng cũng có mê hoặc: "Ta… ta chỉ biết là chàng họ Tống, còn không biết tên của chàng là gì đâu." Tống Mạch cười nói nhỏ bên tai nàng. Đường Hoan nhún vai rụt cổ, người cũng rụt vào trong lòng hắn: "Chàng đừng thổi khí vào lỗ tai ta, ngứa." Con ngươi của Tống Mạch trầm xuống, hắn đâu chỉ là thổi khí, hắn còn muốn cắn vành tai trắng mịn của nàng. "Meo meo..." Mèo trắng không chịu được các chủ nhân vắng vẻ, từ phía sau Đường Hoan vòng qua, kêu một tiếng với hai người. Bị một đôi mắt mèo xanh lam còn vô cùng nghiêm túc nhìn như vậy, trên mặt Tống Mạch vậy mà có chút nóng lên, dường như kiểu một mặt mình không muốn để cho người ta biết được bị người khác phát hiện ra. Hắn ngẩng đầu, sờ sờ đầu mèo, bảo nó đi sang một bên chơi. Ai ngờ mèo trẳng hưởng thụ cọ cọ vào tay hắn, tiếp theo chạy vào trong lòng Đường Hoan nằm xuống, ngửa đầu nhìn bọn họ chằm chằm. Tống Mạch kinh ngạc nhìn nó. Mèo trắng cũng không chớp mắt một cái chăm chú nhìn hắn. Tống Mạch đành phải buông tha cho việc thân thiết cùng người trong lòng, tiếp tục nói chuyện đứng đắn: "Tiểu Ngũ, vừa rồi nàng muốn nói cái gì?" Đường Hoan buồn cười sờ sờ đầu mèo, rầu rĩ nói: "Cả ngày đều chết dí ở trong viện, ta muốn đi ra ngoài một chút. Thiếu gia, ban ngày không thuận tiện, buổi tối chàng dẫn ta ra ngoài đi dạo đi, ta muốn ra ngoài ăn trong quán nhỏ. Trước khi vào phủ, nghe bọn họ nói trên đường có rất nhiều quán nhỏ, ta cũng sắp thèm ăn chết rồi." Nói xong, nằm ngửa ở trên cánh tay hắn, ngó ngó hắn, rất hiểu ý người nói: "Nếu thiếu gia khó xử thì thôi, dù sao ta cũng chỉ là đứa nha đầu, thiếu gia ở trong phòng dỗ dành như thế nào cũng không có chuyện gì, mang ra ngoài, sẽ làm cho thiếu gia mất mặt đi?" Một đôi mắt to tủi thân nhìn về phía cửa sổ đối diện. Tống Mạch gắt gao nhìn nàng chằm chằm: "Đây là nàng đang kích ta." Trên mặt Đường Hoan ửng đỏ, làm như không cách nào thừa nhận hắn nhìn rõ lòng người như thế, nhịn một lát, nàng chợt quay lại, giơ tay vòng quanh cổ hắn: "Ta chính là dùng lời nói kích chàng đấy, vậy Tống thiếu gia, chàng rốt cuộc muốn dẫn ta đi ra ngoài hay không?" "Nàng gọi tên của ta, ta liền dẫn nàng đi." Tống Mạch đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn làm chuyện xấu còn đầy vẻ có lý chẳng sợ của nàng nói. Loại cảm giác này cũng không xa lạ, năm đó mèo trắng ở trên giường hắn đại tiện, hắn nín thở thu dọn, mèo trắng lại nhàn nhã nằm ở trên giường nhỏ bên cạnh nhìn hắn, một chút xíu xấu hổ cũng không có. Bây giờ mèo trắng ngoan rồi, nàng lại tới náo loạn hắn. Đường Hoan không chịu: "Chàng dẫn ta đi trước, trở về ta gọi chàng." Tống Mạch khẽ cười: "Bây giờ nàng gọi ta, ta lập tức dẫn nàng đi." Đường Hoan mới không sợ hắn, làm bộ muốn đẩy hắn đứng lên: "Chàng không dẫn ta đi, ta đây cũng không cho chàng ôm..." Lời còn chưa dứt, bị người ôm chặt hung hăng hôn xuống. "Meo meo!" Mèo trắng không thích bị hai chủ nhân đẩy vào giữa, khẽ kêu một tiếng, nhảy xuống đất tự đi chơi. Hai khắc đồng hồ sau, Tống Mạch dẫn theo Đường Hoan đi ra cửa hông Tống gia, ở bên ngoài đi dạo ước chừng đến giờ giới nghiêm ban đêm mới trở về. Đường Hoan chơi thoả thích, quyết định buổi tối thưởng cho hắn, lúc cởi áo cho hắn, mắt chứa xuân thuỷ, tình ý kéo dài, "Tống Mạch, chàng đối với ta thật tốt." Tống Mạch bị nàng nhìn xương cốt như nhũn ra, rốt cuộc là buổi tối, dễ dàng rung động. Nhưng hắn không thể đụng vào nàng, đến lúc đó thực sự không khống chế được, vẫn là hắn khó chịu. Cho nên Tống Mạch chờ nàng cởi xong áo cho hắn, liền đưa người ra ngoài: "Nàng vui vẻ là tốt rồi, mau đi ngủ đi, đi dạo một mạch, nàng cũng mệt mỏi rồi." Đường Hoan né tránh tay hắn, xoay người ngồi vào trên giường hắn. Một nữ nhân chạy đến trên giường của nam nhân, ý nghĩa là gì? Trái tim Tống Mạch thình thịch đập loạn, ra vẻ khó hiểu hỏi nàng: "Nàng làm cái gì vậy?" Đường Hoan rất tủi thân nói: "Chàng đã luôn miệng nói thích ta, vậy nào có nam nhân để cho nữ nhân gác đêm cho hắn? Tống Mạch, sau này ta ngủ bên trong, chàng ngủ bên ngoài." Ngón tay nhỏ nhắn chỉ ra cửa đuổi người, có thể nói là vênh mặt hất hàm sai khiến. Tống Mạch thiếu chút nữa quên mất việc này, nghe vậy buồn cười, nhận lấy quần áo đi ra ngoài: "Được, từ hôm nay trở đi, ta gác đêm cho nàng." Đường Hoan hướng phía phía bóng lưng hắn cười cười.