Tống Mạch để Đường Hoan làm mẫu vẽ, chẳng qua là khi một lần nữa tiếp tục nhấc bút, mặt hắn lạnh lùng bảo nàng ném hai cái bánh bao kia sang một bên. Đường Hoan mò hai cái bánh bao ra ngay trước mặt hắn, vô cùng khó hiểu nhìn hắn, lại chỉ chỉ ngực mình, tỏ vẻ như vậy sẽ không giống nữ nhân bình thường. Tống Mạch nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào. Đường Hoan ngoan ngoãn cúi đầu, để bánh bao vào bàn bên cạnh, sửa sang lại vạt áo, rồi Tống Mạch bảo nàng ngồi như thế nào, thì nàng ngồi như thế đó. Tống Mạch nguôi giận rồi, bắt đầu tập trung tinh thần vẽ tranh. Ngồi một lát, Đường Hoan cảm thấy có chút là lạ, dường như dưới mông có thêm cái gì vậy, không động một tý, chỗ đó liền ngứa. Nhưng mỗi lần nàng vừa định động, ánh mắt ngăn cản của Tống Mạch liền đúng lúc bay tới, nàng đành phải tiếp tục chịu đựng, không chớp mắt quan sát nam nhân đối diện, ý đồ làm hắn phân tâm. Vậy mà dù thế nào hắn vẫn rất nghiêm túc, căn bản không hề bị ảnh hưởng bởi nàng. Hắn đúng là đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt nhìn dường như lại khác với trước kia, bình tĩnh lạnh nhạt, không trộn lẫn bất cứ tình cảm nào. Đường Hoan âm thầm đoán, ở trong mắt Tống Mạch, nàng bây giờ, chính là một chiếc đèn lồng phải không? Hắn sẽ vẽ nàng thành cái dạng gì đây? Nghĩ đến những chiếc đèn lồng hoa lệ treo trên phòng triển lãm đèn phía sau, Đường Hoan chợt cảm thấy mong đợi. Nàng thích chưng diện, chẳng những thích trang điểm cho mình thật xinh đẹp, mà còn thích nhưng phụ kiện xinh đẹp nữa. Tựa những mỹ nhân được thêu trên quạt tròn, Đường Hoan cũng hy vọng có người vẽ nàng lên vật nào đó. Nếu có thể có được một chiếc đèn lồng trân phẩm vẽ chân dung nàng, lại quý nữa, nàng sẽ không tiếc móc bạc ra mua. Mời người giúp mình vẽ tranh, Đường Hoan đúng là chưa từng tiếp xúc với chuyện văn nhã như vậy. Từ nhỏ đi theo bên người sư phụ lớn lên, nàng chưa từng xuống núi một mình, trừ vài lần kia theo sư phụ xuống núi quan sát nam nhân tăng thêm kiến thức, hiểu biết của nàng về bên ngoài, tất cả đều đến từ sư phụ. Sư phụ nói, văn nhân học sĩ đều là cây non ốm yếu tay trói gà không chặt, chỉ biết đọc mấy câu thơ não lòng, trên giường căn bản không kiên trì được bao lâu, hái được cũng không có ý nghĩa. Đường Hoan chưa từng hái văn nhân, Tống Mạch trước mắt xem như nửa văn nhân, nàng còn chưa kịp nếm thử đâu. Nhưng nếu tương lai tỉnh mộng, văn nhân nào có thể vẽ cho nàng mấy bức tranh khiến nàng vừa lòng, Đường Hoan không ngại hái đối phương một lần, dĩ nhiên, dung mạo của người nọ cũng phải kha khá một chút mới được … “Đang nghĩ gì vậy?” Tống Mạch vẽ xong, trải giấy vẽ trên bàn hong khô, khóe mắt liếc thấy đệ tử vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích mới kỳ quái hỏi. Mới vừa rồi không phải vẫn thích cử động sao? Đường Hoan hoàn hồn, dùng ánh mắt hỏi hắn vẽ xong rồi? Tống Mạch gật đầu một cái. Đường Hoan lập tức chạy tới, muốn xem bức tranh vẽ mình. Tống Mạch nhanh chóng đứng dậy che trước bàn, khi đệ tử chạy tới thì đè bả vai của cậu lại, không cho, từ chối đẩy cậu ra ngoài: “Đêm đã khuya rồi, Tiểu Ngũ trở về ngủ đi. Chờ sư phụ làm xong đèn rồi, lại cho con xem.” Đường Hoan mặc kệ, rõ ràng nhìn một cái là được, vì sao nhất định phải chờ lâu như vậy? Nàng định ăn vạ làm nũng, nhưng Tống Mạch rõ ràng đã hạ quyết tâm, hai tay ấn thật chặt, không cho nàng cơ hội xoay người, đẩy thẳng nàng ra bên ngoài. Thừa dịp trước khi nàng xoay người, hắn đóng cửa, tiếng từ trong cửa truyền tới bên tai nàng: “Tiểu Ngũ, sáng mai gặp.” Đường Hoan giận dỗi đẩy cửa một chút. Cách một cánh cửa, Tống Mạch dựa lưng vào cánh cửa, nhắm mắt lại mỉm cười. Trước đó bị đệ tử làm bậy tức giận một trận, bây giờ cũng trêu chọc lại cậu, cho cậu một bài học thật lớn. Mấy ngày tiếp theo, cho dù Đường Hoan sáp lại gần Tống Mạch giả vờ ngoan ngoãn như thế nào, Tống Mạch cũng không chịu cho nàng xem bức tranh này. Đường Hoan ban ngày không thể được như ý, liền nghĩ buổi tối mò tới cho nam nhân kia nếm thử chút lợi hại, nhưng Tống Mạch đã đề phòng nàng rồi, gần tối đã đóng cửa, liên tục mấy buổi tối đều cho nàng ăn canh “bế môn”. Thấm thoắt đã tới mùng mười tháng tám. Tống Mạch và Phó Ninh tự mình đem hai cái hòm dài và một cái hòm nhỏ lên xe ngựa, Đường Hoan nhìn thế nào cũng không thấy ba cái hòm kia có thể chứa được cả cái đèn lồng lớn, bèn kéo tay áo Phó Ninh hỏi hắn. Nếu Tống Mạch không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm nói chuyện với hắn, xem ai sốt ruột trước. Phó Ninh cười giải thích cho nàng: “Chúng ta phải đi đường hai ngày hai đêm, xe ngựa xóc nảy, dễ làm hỏng đèn lồng. Bây giờ chuẩn bị sẵn giấy cắt và mấy đồ lặt vặt khác, chờ sau khi đến phủ thành mới làm thành đèn lồng.” Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tống Mạch nhấc chân dài nhảy lên xe ngựa, dẫn đầu vào trước. Phó Ninh phụ trách đánh xe, vỗ vỗ bả vai Đường Hoan bảo nàng vào bên trong ngồi, còn săn sóc mà vén màn xe lên. Đường Hoan lắc đầu, vòng qua xe ngựa đi tới bên kia, ngồi vị trí sát cạnh Phó Ninh, cười chỉ về phía xa xa, tỏ ý mình thích ngồi bên ngoài ngắm phong cảnh. “Vậy được, Tiểu Ngũ cứ ngồi bên ngoài với sư huynh đi.” Có thể có người ngồi cùng, Phó Ninh cũng là rất vui vẻ, quay đầu mời sư phụ ngồi xong buông màn xe, nhảy lên, giục ngựa đi về phía trước. Màn xe đung đưa, xuyên qua khe hở hai bên là có thể nhìn thấy bóng dáng của hai đệ tử. Tống Mạch nhìn chằm chằm tiểu đệ tử ở bên kia, biết Tiểu Ngũ là vì chuyện bức họa bị hắn đùa giỡn mà giận dỗi đây, suy nghĩ một chút, hắn lên tiếng gọi cậu: “Tiểu Ngũ vào đi, sư phụ dạy con làm đèn.” Hòm nhỏ chính là chuẩn bị riêng để dạy cậu làm đèn. Sư phụ cho gọi, đệ tử không thể không đi vào. Đường Hoan rầu rĩ ngồi bên cạnh Tống Mạch. Tống Mạch đặt cái hòm ra trước mặt hai người rồi mở ra nói: “Tiểu Ngũ không phải vẫn muốn học làm đèn lồng sao, bây giờ vết thương trên tay con cũng đã khỏi rồi, chú ý học tập, tranh thủ trên đường học được cách làm chiếc đèn lồng đơn giản nhất.” Đối với đệ tử một lòng hiếu học mà nói, cái này có thể coi như một quả táo ngọt cực lớn rồi. Đường Hoan mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ vui mừng, tha thứ cho sư phụ. Lên đường thuận buồm xuôi gió. Ba ngày sau, thầy trò ba người tới phủ thành. Phó Ninh chạy thẳng xe ngựa tới trước cửa nhà trọ lớn nhất phủ thành. Bởi vì lễ hội hoa đăng ở phủ thành hấp dẫn một lượng lớn du khách tới đây xem, nên mấy ngày trước trung thu hầu hết các nhà trọ đều chật ních, Tống gia luôn đặt trước phòng từ mùng mười tới mười sáu tháng tám hàng năm. Tống Mạch là người làm đèn nổi danh, chưởng quầy nhà trọ cũng vui vẻ tạo điều kiện cho hắn. Chẳng qua là, khi chưởng quầy phát hiện bên ngoài xe có thêm hai người đi xuống thì lộ vẻ kinh ngạc, Tống Mạch bỗng ý thức được một vấn đề hắn đã bỏ sót. Trước kia chỉ có hai người hắn và Phó Ninh, bởi vậy chỉ đặt hai căn phòng, lần này còn dẫn thêm một đệ tử nữa. “Còn phòng trống không?” Hắn hỏi. “Cái này, Tống sư phụ, ngài biết đấy, lúc này đừng nói là nơi này của chúng ta, kể cả những tiểu điếm bên cạnh bình thường chẳng có ma nào hỏi thăm giờ cũng đều kín khách hết rồi!” Chưởng quầy trung niên e ngại đáp, quan sát Đường Hoan, thử đề nghị: “Hay là hai vị tiểu huynh đệ chịu khó ở chung một phòng trước đã?” Lời này ông ta hỏi xong cũng hết sức sợ hãi, đều đồn Tống sư phụ thích nam nhân, hai đệ tử trước mắt đều có tướng mạo rất tốt, có lẽ Tống sư phụ người ta muốn ngủ chung phòng với một đệ tử nào đó đây, nhưng loại lời này, hắn có chết cũng không hỏi. Tống Mạch nhíu mày. Phó Ninh tỏ vẻ đề nghị này không tệ, “Được ạ, dù sao giường của khách sạn cũng khá lớn, con với sư đệ cũng không ngại chen chúc đâu.” Hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, lắc lư trên xe lâu quá rồi, Phó Ninh thầm muốn lập tức sắp xếp cho xong chuyện phòng ngủ, hắn đi ngủ một giấc thật ngon, buổi tối lại dẫn sư đệ đi dạo chợ đêm. Mấy ngày trung thu này, phủ thành không cấm đi lại vào ban đêm, buổi tối cũng cực kỳ náo nhiệt. Tống Mạch nhìn về phía tiểu đệ tử. Đường Hoan mím môi, nhìn về phía hắn xin giúp đỡ, tâm tư cũng quá rõ ràng. Đáy lòng chợt sinh ra cảm giác vui mừng, hóa thành một nỗi xúc động mãnh liệt không cách nào kìm nén, Tống Mạch nói thẳng với chưởng quầy: “Không cần làm phiền ngài, buổi tối ta làm đèn, vừa hay cần một đệ tử làm trợ thủ.” Nói xong, dẫn đầu đi lên lầu. Không phải không biết những lời đồn kia, không phải không biết nói ra những lời này sẽ có hậu quả gì, nhưng Tiểu Ngũ không muốn chung giường với sư huynh, Tiểu Ngũ xin hắn giúp đỡ, hắn thì không thể mặc kệ cậu. Sau khi sư phụ đi, Phó Ninh có chút kinh ngạc, gọi sư đệ cùng đi theo. Chưởng quầy nhìn bóng dáng thầy trò ba người, nở nụ cười ý vị sâu xa, xoay người vội tiếp đón những vị khách khác. Trên lầu, Tống Mạch dặn Phó Ninh: “Buổi chiều nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ra ngoài đi dạo thì có thể, nhưng trước canh hai phải trở về, không được gây chuyện. Tiểu Ngũ làm trợ thủ giúp ta, con cũng không cần gọi nó.” Bộ dạng của Tiểu Ngũ rất đẹp, lại không thể nói chuyện, hắn lo khi cậu ra khỏi cửa vào buổi tối. Phủ thành loại người nào cũng có, trung thu mấy ngày nay càng là nguy hiểm nhất, hàng năm đều có trẻ con bị bắt cóc. Phó Ninh đáp “dạ”, cảm thông vỗ vỗ vai sư đệ. Đường Hoan lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không muốn đi chơi chút nào, sau đó liền theo sau Tống Mạch vào phòng của hắn. Trong phòng, không khí có chút xấu hổ. Có vài thứ có thể ngầm hiểu, một khi nói ra khỏi miệng, thì không thể không đối mặt. Tống Mạch không hỏi đệ tử vì sao không muốn ngủ cùng sư huynh. Cất kỹ hai cái hòm, hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn dòng người tất bật trên đường. Đường Hoan nhìn ngắm dáng người cao lớn của hắn một lát rồi đi tới hỏi hắn giờ nên làm cái gì. Tống Mạch đứng trước cửa sổ, chặn lại ánh sáng rực rỡ bên ngoài, nghiêng đầu nhìn cậu: “Tiểu Ngũ ngủ một lát trước đi, cơm chiều sư phụ gọi con.” Đường Hoan chỉ chỉ hắn. Tống Mạch mỉm cười, “Sư phụ còn có một số việc phải làm, con đi ngủ đi.” Người này không phải định buổi tối sẽ nằm ra đất ngủ đấy chứ? Sau khi Đường Hoan lên giường nằm xuống, nàng núp ở trong chăn nhìn lén Tống Mạch, trong lòng âm thầm nói thầm. Chỉ có điều, cho dù hắn có muốn nằm ra đất ngủ, nàng cũng sẽ không đồng ý. Ngủ một giấc thỏa thuê, nàng bị đánh thức khi sắc trời đã tối. Đường Hoan mở to mắt, phát hiện tóc Tống Mạch còn có chút ẩm ướt. Hắn tắm rửa rồi sao? Sao nàng không nghe thấy một chút động tĩnh nào? Tống Mạch không biết đệ tử đang suy nghĩ gì, chỉ thúc giục cậu nhanh lên một chút: “Sư huynh con ra ngoài dạo rồi, ta thấy con đang ngủ ngon nên đã bảo tiểu nhị đưa cơm chiều lên phòng. Mau đứng lên đi, bây giờ ăn là vừa vặn, một lát nữa sẽ nguội mất.” Đường Hoan đúng là đang rất đói bụng nên cũng nhanh chóng đứng dậy. Sau khi ăn xong, Tống Mạch trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, Đường Hoan theo sau, phát hiện hắn đang vẽ cảnh trăng. Nàng không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho là nam nhân này đang kiếm cớ để buổi tối không chung giường mà thôi, liền viết chữ cho hắn xem, nói nàng muốn tắm rửa. Đầu bút lông của Tống Mạch ngừng lại. Đã quá muộn rồi, bởi vì không dừng đúng lúc, nét bút kéo ra phía trước, hỏng mất một bức họa. Nhưng giờ này khắc này, hắn nào có tâm tư tiếc hận cái đó, trong đầu nghĩ tất cả đều là Tiểu Ngũ muốn tắm rửa, Tiểu Ngũ muốn ở cởi quần áo trước mặt hắn… Đường Hoan gõ gõ cái bàn, dùng ánh mắt hỏi hắn có thể được hay không. Tống Mạch khó khăn gật đầu một cái, đứng dậy nói: “Được, con đợi một lát, sư phụ đi xuống căn dặn tiểu nhị.” Một đường bôn ba, có tắm rửa cũng là bình thường, hắn nào có lý do gì không cho Tiểu Ngũ tắm rửa? Cùng lắm thì, lát nữa nằm xuống trước, giả bộ ngủ không nhìn cậu là được. Phòng của nhà trọ không lớn lắm, những chỗ khác cho dù là đưa lưng về phía cậu đứng hay là cúi đầu đọc sách, Tống Mạch đều sợ mình sẽ không nhịn được mà nhìn sang. Sau khi trở về, Tống Mạch đi về phía cái bàn, chuẩn bị ngồi xuống rồi lập tức giả vờ buồn ngủ nằm xuống. Ai ngờ hắn vừa ngồi xuống, đệ tử của hắn đã cúi đầu đi tới, mặt mũi nhăn nhó đưa cho hắn một tờ giấy, bên trên viết: Sư phụ, lúc Tiểu Ngũ tắm rửa, sư phụ đừng nhìn Tiểu Ngũ, có được không? Tống Mạch qua một hồi lâu cũng không thể đáp lại lời nào. Tiểu Ngũ cho hắn là loại người nào vậy? Cơn giận chợt ùa đến, Tống Mạch ngước mắt, vốn định lạnh giọng giải thích mình không phải là loại người như vậy, lại trở nên khiếp sợ khi phát hiện mặt đệ tử hắn tái nhợt, đang yên lặng rơi nước mắt. Cho dù là thẹn thùng hay là lo lắng, cũng không nên khóc chứ? Tống Mạch luống cuống, thấp giọng hỏi cậu: “Tiểu Ngũ làm sao vậy?” Đường Hoan vẫn cúi đầu như trước, liền giật tờ giấy về, chỉ vào bốn chữ “đừng nhìn Tiểu Ngũ”, hai tay run rẩy. Tống Mạch nhíu mi, hắn biết đệ tử cho dù không thích hắn, cũng không có khả năng sợ hắn tới mức cho là hắn sẽ làm ra hành vi cầm thú, nếu không cậu sẽ không gần gũi với hắn, lựa chọn ở chung một phòng với hắn. Nhưng Tiểu Ngũ rõ ràng là sợ hãi như vậy … Không cho hắn nhìn, hay là, trên người đệ tử có ấn ký gì vạch ra quá khứ của cậu, bởi vậy không muốn bị sư phụ là hắn nhìn thấy? Tống Mạch nhịn không được muốn hỏi, lại nhìn nước mắt trên mặt đệ tử, hắn than nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Tiểu Ngũ, lát nữa tiểu nhị đi lên con đi mở cửa nhé, sư phụ mệt mỏi, đi ngủ trước đây.” Nếu Tiểu Ngũ còn chưa đủ tin tưởng hắn, còn không muốn nói cho hắn, hắn hỏi, cũng chỉ có thể khiến cậu càng thêm khó chịu thôi. Đường Hoan dụi mắt khẽ gật đầu, tránh sang một bên, nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người, dáng vẻ kia khỏi phải nói có bao nhiêu đáng thương. Tống Mạch đau lòng lại bất đắc dĩ nằm lên trên giường. Mình sẽ không nhìn là một chuyện, bị đệ tử yêu cầu không được nhìn lén lại là chuyện khác. Đặc biệt là ở phía sau đệ tử còn có ẩn tình khiến hắn càng ngày càng hiếu kỳ, trong lòng Tống Mạch phiền chán, lật người xoay vào bên trong, triệt để cho đệ tử yên tâm. Hai khắc sau, tiểu nhị mang thùng tắm tới, rồi thay nước, sau đó rời đi. Đường Hoan đóng kỹ cửa lại, ngắm nghía nam nhân đang nằm nghiêng trên giường một chút, sau đó tắt đèn đi trước, rồi trốn sau thùng tắm, chầm chậm cởi xiêm y ra, bước vào trong nước. Tiếng nước gợn bắt đầu vang lên, tiếng vẩy nước cùng với tiếng hắt nước, như là từng vòng rung động, tách đi những thứ phiền não khỏi lòng nam nhân. Đệ tử phát ra âm thanh rõ ràng như vậy, hắn giống như tận mắt thấy cậu ở trong nước giơ tay nhấc chân, ngượng ngùng lau. Cơ thể Tống Mạch dần dần nóng lên, tim đập như trống đánh thùng thùng, đầu óc không chịu khống chế tưởng tượng tình cảnh trong thùng tắm. Hắn đã từng bị Tiểu Ngũ nhìn rất nhiều lần, nhưng Tiểu Ngũ chưa từng cởi xiêm y trước mặt hắn. Một lần duy nhất, là đêm đó Tiểu Ngũ mặc nữ trang tới, nhưng hắn không có cách nào bình tĩnh được như Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ chỉ lộ hai bên bả vai ra, hắn cũng không dám nhìn. “Ào…” Tiếng nước vang lên, Tống Mạch nhắm mắt thật chặt, hắn biết, Tiểu Ngũ đã tắm xong. Đường Hoan cũng gội luôn đầu, sau khi thay trung y sạch sẽ, nàng lại châm đèn lên, đi đến trước giường ngồi xuống, mặt quay ra ngoài, cúi đầu lau tóc. “Tiểu Ngũ tắm xong rồi sao? Vậy con thổi đèn đi, hơi chói mắt.” Tống Mạch cố gắng làm cho tiếng của mình nghe qua bình tĩnh như thường. Mặt hắn nóng vô cùng, nhất định là đỏ rồi, hắn không muốn để cho đệ tử phát hiện. Đường Hoan nghe lời, sau khi trở về, viết chữ trên lưng hắn: sư phụ đã ngủ chưa? Có thể giúp Tiểu Ngũ lau khô tóc không. Thật ra nàng nói chuyện như vậy với Tống Mạch rất tiện, bởi vì Tống Mạch thông minh, trên cơ bản mỗi chữ nàng chỉ cần viết vài nét, hắn đã có thể đoán được chuẩn xác, nàng viết xuống một yêu cầu, so với nàng viết trên giấy xong rồi đưa cho hắn xem còn nhanh hơn. “Được.” Thấy đệ tử cũng không vì chuyện vừa rồi mà xa lạ với hắn, Tống Mạch thoáng thả lỏng, ngồi dậy, lặng lẽ liếc nhìn cậu một cái. Đèn tắt, tất cả cửa sổ trong phòng cũng đã đóng hết, nhưng bên ngoài có ánh trăng có đèn đuốc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ phủ lên khắp nơi, ở bên trong mờ mờ ảo ảo, nằm gần nhau, vẫn có thể thấy rõ mặt nhau. Tống Mạch thấy đệ tử vui vẻ cười với hắn, sau đó chủ động nằm sấp lên trên giường, để cho hắn giúp đỡ. Bị nụ cười của cậu cuốn hút, khóe môi Tống Mạch cũng hơi giương lên, vén mái tóc dài ướt át của đệ tử lên, dùng khăn tắm bao lấy, chỉ chuyên tâm giúp cậu, không nghĩ tới những chuyện phiền lòng kia nữa. Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn đối xử tốt với Tiểu Ngũ, một ngày nào đó, Tiểu Ngũ sẽ chủ động nói cho hắn. Nếu cuối cùng Tiểu Ngũ vẫn lựa chọn im lặng, Tống Mạch cũng sẽ vẫn không thèm để ý như trước, cho dù trước kia có xảy ra chuyện gì, chỉ cần về sau đệ tử tốt đẹp, hắn cũng không có gì phải lo lắng. Hắn sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt. Ai cũng không nói lời nào, trong phòng im lặng chỉ có thể nghe thấy động tác của hắn, cùng hô hấp mỏng manh của hai người. Đợi tóc Đường Hoan khô, Tống Mạch đứng dậy định đi xuống. Đường Hoan quay đầu túm lấy tay hắn, để cho hắn bên nàng, nói muốn nói chuyện với hắn. Tống Mạch không đành lòng từ chối, xuống giường vắt khăn tắm lên thùng tắm, sau khi trở về lại nằm xuống một lần nữa, để lại phía sau lưng cho đệ tử. Đường Hoan nâng tay, viết chữ trên lưng hắn, chẳng qua là viết xong hai chữ “sư phụ”, liền không viết nổi nữa. Tống Mạch nghe thấy cậu khóc. Hắn đứng vụt dậy, kéo người nằm bên cạnh lên. Đường Hoan cúi đầu không muốn để cho hắn nhìn, Tống Mạch đỡ lấy cằm đệ tử, buộc cậu đối mặt với mình, hô hấp bởi vì đau lòng bởi vì rốt cuộc không thể đè nén được tò mò những chuyện đã xảy ra cũng bởi vì bất lực không biết chân tướng mà trở nên dồn dập, “Tiểu Ngũ, rốt cuộc con khóc cái gì? Có chuyện gì cứ nói cho sư phụ, sư phụ giúp con.” Đường Hoan mở to mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tống Mạch không kìm lòng được lau nước mắt giúp nàng, ánh mắt trấn tĩnh mà dịu dàng: “Tiểu Ngũ, nói cho sư phụ đi, cho dù trên người con từng xảy ra cái gì, con cũng là đệ tử của sư phụ, sư phụ sẽ không bỏ mặc con đâu.” Đường Hoan hít hít mũi, nước mắt từ từ ngừng lại, đẩy hắn xoay lại, viết chữ trên lưng hắn. Sư phụ, Tiểu Ngũ không dám cho người xem, là vì, Tiểu Ngũ, phía dưới bị người cắt mất rồi. Tống Mạch bàng hoàng cả người. Phản ứng đầu tiên là không tin, nhưng chớp mắt, hắn nghĩ tới đệ tử yếu ớt, khuôn mặt đệ tử vô cùng mềm mại đáng yêu, còn có, hắn ở trong cung từng gặp thái giám cũng như thế này. Tiểu Ngũ … thằng bé, làm sao có thể… Tay phải đột nhiên bị người kéo ra sau. Tống Mạch mờ mịt không biết làm sao, loáng thoáng biết đệ tử định làm cái gì, muốn rút tay về, lại muốn chân chính tìm hiểu cậu, khiến chính bản thân mình tin tưởng sự thật làm cho hắn khiếp sợ đau lòng đến không muốn tin này. Đệ tử chẳng biết lúc nào đã cởi quần ra, hắn chạm tới một bên đùi của cậu trước, không có tâm tư cảm thụ nơi đó mịn màng hay không bóng loáng hay không, trái tim của hắn vẫn như luôn treo lên, cho đến khi đệ tử hạ quyết tâm, nắm chặt tay hắn kéo đi tiếp. Bằng phẳng, không có hai viên mềm kia, cũng không có cái kia… Hình như nơi đó có gì đó không đúng … Tống Mạch nhớ mang máng, thái giám trong cung chỉ cắt mất một bộ phận, nơi đó vẫn được giữ lại. Còn đang nghi hoặc, ngón tay di chuyển tiếp theo tay của đệ tử, đầu ngón tay chạm tới một đường khe hở nhỏ, hai bên… Trong đầu uỳnh một tiếng, Tống Mạch vội rụt tay lại, nhanh chóng chuyển đến cuối giường, xoay người, không thể tin nhìn về phía người còn đang ngồi xổm sững sờ ở chỗ kia: “Tiểu Ngũ, con, con thật sự là nữ nhân?” Khác với ngày đó mừng thầm và chờ mong, vừa rồi hắn còn đau lòng khó chịu không biết an ủi nàng như thế nào, bỗng chốc bị nàng kéo xuống như thế, Tống Mạch thật sự cảm thấy đầu mình không đủ dùng. Trong mắt Đường Hoan còn ngấn lệ, nghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang đau lòng muốn chết chợt nổi lên hoang mang, chớp chớp mắt, liên tục lắc đầu, tỏ vẻ mình đúng là nam nhân. Nam nhân cái gì chứ! Nhờ ánh sáng mờ nhạt, Tống Mạch đã thấy được hình dáng bên dưới của nàng. “Con kéo quần lên trước đã.” Tống Mạch đứng dậy, chuẩn bị đi xuống giường châm đèn. Vẻ mặt của đệ tử không giống như giả vờ, nhưng nàng xác thực đúng là một cô nương, thực sự có người có thể ngốc tới nỗi ngay cả mình là nam hay là nữ cũng không phân biệt được sao? Không được, hắn muốn nói chuyện rõ ràng với nàng. Đường Hoan mới sẽ không cho hắn xuống giường, chợt bổ nhào vào trong lòng hắn, đè hắn nằm ngửa ra, mở miệng giải thích với hắn: sư phụ đừng đi, đừng bỏ mặc Tiểu Ngũ. Nói xong cũng không quan tâm Tống Mạch có thấy rõ hay không, hai ba cái đã lột xong trung y, chỉ vào hai cái tiểu bánh bao của mình cho hắn xem. Bởi vì nàng ngồi xổm ở trên thắt lưng Tống Mạch, nửa người trên chúi về phía trước, hai cái bánh bao nhỏ trước ngực thoạt nhìn vậy mà hơi lớn. Tống Mạch bối rối nhắm mắt lại, “Tiểu Ngũ, mặc xiêm y!” Đường Hoan viết chữ ở ngực hắn: sư phụ, người xem phía dưới của con bị người cắt mất, ngực lép như vậy, sao không phải là nam nhân? “Ai nói cho con con là nam nhân!” Chịu không nổi ngứa ngáy do ngón tay nàng mang đến, Tống Mạch hổn hển quát. Giờ này khắc này, hắn xem như tin đệ tử này đúng là ngây thơ đến mức ngay cả nam nữ cũng không nhận rõ. Nhà bình thường sao có thể dạy dỗ được kẻ ngốc như vậy? Nghĩ đến khi nàng hậu hạ người nhất cử nhất động đều thuần thục như vậy, Tống Mạch mơ hồ có suy đoán. Hắn nắm lấy chăn, vừa giãy dụa đứng dậy vừa bao lấy nàng, ôm chặt nàng không cho nàng lộn xộn, sau khi đã yên tĩnh lại một lát mới xoay người nói: “Tiểu Ngũ, sư phụ không đi, nhưng con phải nói cho ta nghe, là ai nói cho con con là nam nhân.” Đường Hoan cúi đầu xuống, vừa thút tha thút thít, vừa viết câu chuyện đã sớm nghĩ kỹ trên lưng hắn. Sư phụ, con lừa người, con không phải tên là Dư Ngũ, con cũng không biết tên mình là gì. Từ khi trí nhớ bắt đầu, con đã bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ, xung quanh đều những đứa trẻ lớn tầm tuổi con. Giam giữ chúng con là một lão nam nhân, cũng là chủ nhân của chúng con. Ông ta bảo chúng con là nam đồng đã bị cắt gốc rễ, bất nam bất nữ, bởi vậy phía dưới không có cái gì, phía trên có lồi ra một chút, nhưng không được lớn như nữ nhân. Chủ nhân đối xử với chúng con rất tệ, mỗi ngày chỉ cho ăn một chút cơm, dạy chúng con đọc sách viết chữ… “Sách gì?” Tống Mạch cố nén tức giận, hỏi chen vào. Đường Hoan tiếp tục viết. Đều là sách nam nhân thích nam nhân. Vừa mới bắt đầu con cái gì cũng không hiểu, cũng chưa từng gặp người ngoài, nghĩ chuyện như vậy là bình thường. Sau đó có một ngày, chủ nhân dẫn theo một người nam nhân tới, để cho nam nhân làm mẫu sinh hoạt vợ chồng như thế nào, còn muốn chọn trong chúng con một người phối hợp với hắn. Sư phụ, người đừng nóng, nam nhân kia không chọn con đâu, hắn chê con nhỏ, chọn một đồng bạn dáng người cao lớn, sau đó chỉ thấy đồng bạn kia kêu la thảm chết, phía dưới toàn là máu. Sư phụ, khi đó con rất sợ, liều mạng muốn chạy trốn khỏi nơi đó, nhưng con không dám nói cho người khác. Cho đến một lần chủ nhân đưa con đến một căn phòng xa lạ, có một nam nhân trông rất đẹp tới tìm con, con quỳ xuống với hắn, cầu xin hắn buông tha con. Nam nhân kia có vẻ rất dễ nói chuyện, đại khái là thấy con đáng thương, hắn không thả con, nhưng đã dẫn con rời khỏi nơi đó. Nam nhân kia không làm gì với con, nói là muốn cho con béo thêm chút nữa sẽ để con tới hầu hạ, con nghe không hiểu, mơ hồ đi theo hắn. Khi xuôi nam hắn đột nhiên ngã bệnh, con… con liền thừa dịp đi mua thuốc mang theo bạc của hắn chạy trốn… Sư phụ, trên đường con nghe nói người muốn nhận đệ tử, nghĩ mình vẫn phải có một nghề gì làm mới tốt, liền tìm tới người nương tựa. Bởi vì sợ bị người ghét bỏ, con không nói cho người lai lịch của con, sư phụ, người đừng giận Tiểu Ngũ được không? Tiểu Ngũ lớn như vậy, chỉ có sư phụ từng gắp đồ ăn cho con, chỉ có sư phụ đối xử với con tốt nhất, ngày đó người tới an ủi con, Tiểu Ngũ đã hạ quyết tâm, nhất định phải hiếu kính sư phụ thật tốt. Nàng dán trên lưng nam nhân, không tiếng động khóc lên. Sao Tống Mạch có thể giận nàng đây? Hắn đau lòng còn không kịp! Hắn ôm chặt nàng, dùng thanh âm dịu dàng nhất trấn an tiểu cô nương vừa ngốc vừa đáng thương này: “Tiểu Ngũ đừng khóc, sư phụ không tức giận, sư phụ chỉ là khó chịu thay con, chỉ hận không thể gặp được con sớm hơn một chút, cứu con thoát khỏi loại địa phương kia. Ngoan nào, đừng khóc nữa, sau này sư phụ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, con không bao giờ phải sợ hãi nữa, biết không?” Đường Hoan ngẩng đầu lên, dùng môi ngữ hỏi hắn: sư phụ, con đúng là nữ nhân sao? Tống Mạch lau nước mắt còn vương trên mặt nàng, “Phải, Tiểu Ngũ là cô nương.” Đường Hoan chớp chớp mắt, kéo tay hắn đặt vào ngực mình: vì sao chỗ này của con nhỏ như vậy? Tống Mạch vừa chạm vào liền rụt lại, không dám mở mắt, đỏ mặt giải thích cho nàng nghe: “Con, đó là bởi vì trước kia Tiểu Ngũ chưa từng ăn no, hiện giờ con phải ăn thật nhiều cơm, sư phụ lại mời lang trung tới điều dưỡng giúp con, sẽ… sẽ sớm khôi phục thôi.” Đường Hoan khẽ gật đầu, thấy nam nhân không nhìn mình, nàng cúi đầu viết vào ngực hắn: sư phụ, vậy phải làm sao bây giờ ạ, trước kia con nghĩ mình là nam, bởi vậy hầu hạ bên người sư phụ tắm rửa, nhưng bây giờ… Nàng ngượng ngùng là giả vờ, trên mặt Tống Mạch cũng là thật sự bắt lửa, vừa nghĩ đến Tiểu Ngũ từng tự tay sờ phía dưới của hắn, hắn… Tiểu Tống Mạch vểnh lên. Đường Hoan tò mò đưa tay xuống dưới, cầm nơi đó. “Tiểu Ngũ…” Tống Mạch giờ mới phát giác chẳng biết từ khi nào hắn đã ôm người lên trên đùi rồi, muốn tránh cũng không được, đành phải cầm tay nàng, “Tiểu Ngũ, con đã là cô nương, chúng ta không thể được như vậy nữa. Hai ngày này sư phụ sẽ ngủ dưới đất…” Đường Hoan che miệng hắn, thẳng người dậy, tay vòng quanh cổ hắn để cho hắn nhìn nàng, môi đỏ mọng khẽ mở: sư phụ, người nói nam nhân không thể thích nam nhân, bởi vậy trước đó Tiểu Ngũ không dám tiếp tục thích người. Bây giờ Tiểu Ngũ là cô nương rồi, có thể một lần nữa thích sư phụ không? Có thể không? Nhìn khuôn mặt kiều mỵ gần ngay trước mắt, trái tim của Tống Mạch đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến không cách nào nói được. Đường Hoan chớp chớp mắt, nhắm lại, ngẩng đầu hôn tới.