Đường Hoan ở cửa nội thất nhìn chằm chằm Tống Mạch đến xuất thần, nhưng Tống Mạch không đợi kịp, thân thể nghiêng một cái ngã vào trên giường. Đường Hoan hoảng sợ, lúc này không còn những tâm tư kiều diễm kia nữa, vội vội vàng vàng đi qua. Thấy mắt hắn vẫn mở, nàng thở phào nhẹ nhõm, nâng đỡ người ngay ngắn để cho hắn nằm ở trên gối đầu, cúi đầu nhìn chưởng ấn trên ngực hắn: "Rất nghiêm trọng sao?" Nàng chưa từng thấy bộ đầu ra tay, nhưng chỉ bằng nội lực từng cảm thụ qua, cảm giác cũng là không phân cao thấp với Tống Mạch. Tống Mạch nhắm mắt lại, không chịu nói thẳng: "... Sợ là phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày." Tĩnh dưỡng mấy ngày, vậy không tính là bị thương nặng, Đường Hoan yên lòng, lại nhìn cái dáng vẻ không muốn thừa nhận kia của Tống Mạch, nhịn không được cười một cái. Nam nhân kiêu ngạo này, hắn đã đánh chết bộ đầu rồi, còn không cho phép người ta trước khi chết để cho hắn nếm chút đau khổ? Tầm mắt ở trên bụng dưới của hắn, trên khuôn mặt của hắn thật nhanh dạo một vòng, nghĩ đến vấn đề đi hay ở, Đường Hoan có chút phiền lòng, đặt bình sứ trong tay vào trên giường, đứng dậy nói: "Vậy huynh ở trong này chữa thương trước đi, ta đi gian phụ ngủ. Huynh, huynh khỏe rồi thì lập tức rời đi, đừng để cho những hộ vệ kia biết huynh ở tại trong phòng ta, huynh không mặt không da, ta còn muốn gả cho người đó!" Tống Mạch trợn mắt nhìn nàng: "Cô có người muốn gả?" Đường Hoan lườm hắn một cái: "Có hay không, cần huynh quản sao?" Tống Mạch lạnh nhạt giải thích: "Ta không muốn quản, chỉ là tò mò. Cô nương yên tâm, việc này ta sẽ không để cho người thứ ba biết được, nhưng mà, ta giúp cô nương giải huyệt, cô nương có thể giúp ta bôi thuốc trị thương lên ngực hay không? Như vậy mới công bằng." Công bằng cái rắm ý! Nam nhân bụng dạ hẹp hòi này, Đường Hoan thật muốn cho nốt ngực bên kia của hắn một chưởng: "Tống Mạch huynh người này đừng quá không biết xấu hổ, vừa rồi huynh mượn danh nghĩa giúp ta chiếm bao nhiêu tiện nghi của ta? Bây giờ còn muốn bảo ta giúp huynh? Ta chịu lấy thuốc cho huynh đó đều là nể phần ăn ở ở nơi này của huynh!" Trên mặt Tống Mạch hiện kinh ngạc, khó hiểu nhìn nàng chằm chằm: "Cô nương thực sự nghĩ như vậy? Vậy ta cũng không thể nói gì hơn. Một khi đã như vậy, vừa nãy ta đối với cô như thế nào, cô liền đối với ta như thế đó thôi, chúng ta công bằng lẫn nhau." "Không cần!" Đường Hoan đè nén xúc động muốn động thủ đánh người, xoay người rời đi. Nữ nhân này thật nhẫn tâm mà... Tống Mạch cười khổ, động cũng không động nằm ở nơi đó, chờ nàng trở lại. Hắn cũng không tin, nàng thật sự một chút cũng không lo lắng. Gian phụ, Đường Hoan ngã vào trên giường, kéo chăn qua che kín đầu chuẩn bị ngủ, không biết làm sao trong đầu lộn xộn, căn bản không ngủ được. Trong chăn là hô hấp bất ổn của nàng, thời gian dài rất là bức bí người, Đường Hoan không thể không lộ đầu ra. Bên ngoài đã là nửa đêm gà gáy, trong phòng ngoài phòng một mảnh tĩnh lặng, Tống Mạch hễ là có chút động tĩnh đều có thể truyền tới chỗ này của nàng. Cơ mà bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì, chẳng lẽ hắn thật sự bị thương ngay cả tự mình bôi thuốc cũng không làm được? Làm sao có thể, hắn nhất định là cố ý, chỉ muốn sàm sỡ nàng đây mà! Nhưng mà, Tống Mạch này hình như không phải loại người xảo quyệt đó... Nếu không, nàng đi sàm sỡ hắn một chút? Đường Hoan rất là động tâm. Nam nhân kia, nàng rất lâu không có sờ qua rồi, lần này là hắn bị thương cho nàng cơ hội, chờ hắn khoẻ rồi, nàng muốn sờ cũng không sờ được đâu nhỉ? "Meo meo..." Mèo trắng đột nhiên từ dưới chăn chui ra ngoài, nửa người trên nhún thấp xuống duỗi thắt lưng một cái, sau đó quay đầu nhìn nàng, tiếp theo ở trong ánh mắt kinh ngạc của nàng nhảy lên trên chăn, không nhanh không chậm đi đến trước ngực nàng, nằm ở giữa hai chỗ cao vút kia, cúi đầu liếm móng trái của nó, dáng vẻ nhàn nhã. "Tiểu Ngũ, mày thật đúng là biết tìm chỗ." Đường Hoan bị mèo chọc cười, sờ sờ cái đầu tròn của nó. Mèo trắng và Tiểu Ngũ trong mộng giống nhau, thích được người sờ đầu, tay Đường Hoan vừa ở trên đầu nó, nó liền híp mắt dùng sức cọ đầu lên, hưởng thụ cực kỳ. Một cái chớp mắt này, Đường Hoan cái gì cũng không nghĩ, chỉ vui vẻ trêu mèo. Đùa giỡn một chút, trước mắt đột nhiên bắt đầu mơ hồ. Nàng lại nghĩ tới rồi. Trong giấc mộng thiếu gia kia, hai người thường cùng nhau trêu mèo. Có một lần, nàng và hắn ngồi mặt đối mặt, mỗi người vươn một bàn tay, xem Tiểu Ngũ thích để cho ai sờ, ai thua sẽ cởi sạch quần áo đi một vòng trong phòng. Đây là đề suất của nàng, bởi vì Tiểu Ngũ luôn thích dán vào nàng, nàng cảm thấy mình tất thắng không thể nghi ngờ, ai ngờ Tiểu Ngũ ngay từ đầu còn đang do dự giữa bọn họ, bên trái cọ cọ bên phải cọ cọ, sau lại nằm luôn ở bên Tống Mạch kia. Tống Mạch cười nhìn nàng, nàng chơi xấu muốn chạy, bị hắn đặt ở trên giường lột xiêm y... Bây giờ nam nhân kia ngực trần chủ động cho nàng sờ đó. Đường Hoan ôm lấy mèo, xách giày đi vào. "Ngủ rồi?" Đứng ở trước giường, Đường Hoan nhẹ giọng hỏi, không mang theo bất cứ một tia tình cảm nào. "Chưa." Tống Mạch mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Cô chịu báo ân cho ta?" Đường Hoan nhịn rồi lại nhịn, thả mèo vào bên trong giường, ngồi xuống, vừa vặn nắp mở bình sứ vừa nói: "Phải, nếu Tống trang chủ thi ân cầu báo, ta đương nhiên không thể từ chối. Tống trang chủ nằm xong rồi, bây giờ ta giúp huynh, chỉ là ta là người chân tay vụng về, lỡ như không cẩn thận làm đau huynh, kính xin đừng trách tội." "Làm phiền. Yên tâm, cô giúp ta, ta sẽ không chê cô vụng về." Tống Mạch bình tĩnh nhìn tay nàng, phảng phất như không có nghe được lời nói mỉa mai ngầm của nàng. Đường Hoan tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, rốt cuộc không đè nén được, cố ý dùng sức nghiền một cái ở vết thương của hắn. Vì thế, Tống Mạch hộc máu, quay đầu ho khan, sắc mặt tái nhợt. Đường Hoan ngơ ngác, tay đặt ở ngực hắn quên cả nhúc nhích. Nàng, nàng không phải cố ý... Nàng là cố ý trả thù hắn, nhưng không nghĩ tới hắn không đụng vào được như vậy, ngoài miệng hắn chọc tức người như vậy, nàng cho là hắn bị thương thật sự không nặng. Tống Mạch nhọc nhằn lau khóe miệng, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng mặc dù không đau lòng mà rơi lệ nhưng trong mắt cũng tràn đầy lo lắng, nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngoài miệng lại nói: "Thì ra là mới vừa rồi lời kia của cô nương cũng không phải lời khiêm tốn. Thôi, cô nương đi nghỉ đi, Tống mỗ vận công chữa thương một đêm, sáng mai hẳn là có thể tự mình bôi thuốc rồi." Nói xong nhắm mắt lại. Biết nàng không dễ lừa, hắn để cho Sở Bình đánh hắn khi không dùng nội lực phòng ngự, một chưởng này đúng là thật. Đường Hoan nhìn vết máu còn sót lại trên khoé miệng hắn, lại nhìn màu đỏ sẫm trên miệng tay áo của hắn, cắn cắn môi, không nói thêm gì nữa, một tay chống giường, một tay bôi thuốc trị thương ở trên ngực hắn nhẹ nhàng di chuyển lượn vòng, như là nữ nhân điểm son phấn ở bên má lại dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng mở ra xung quanh. Cái loại dịu dàng này, ngay cả chính nàng cũng chưa từng phát hiện, chỉ có nam nhân nằm ở nơi đó mới có thể cảm nhận được. Tống Mạch có chút hối hận không để cho Sở Bình đánh thêm một chưởng. Trong mộng nàng thường đối tốt với hắn, nhưng muốn lấy được dịu dàng thực sự của nàng, quả thực còn khó hơn lên trời. Vốn muốn cho tự nàng lựa chọn, bây giờ, hắn không đợi kịp rồi. Vẫn là, hắn chủ động đi. "Ta biết rồi." Đường Hoan dừng động tác lại, nghi hoặc nhìn hắn, "Huynh biết cái gì?" Một câu không đầu không đuôi như vậy, thiếu chút nữa hại nàng không nắm giữ tốt được lực đạo. Tống Mạch nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen trong trẻo thuần khiết, "Ta biết vì sao khi ta xoa bóp nhũ trung huyệt của cô cô muốn kêu rồi, bởi vì thoải mái, phải không?" Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm, cúi đầu, phát hiện ngón tay nàng vừa vặn đặt ở trên tiểu đậu đậu của hắn. Trên mặt không khỏi bắt lửa. Tống Mạch tiếp tục nói: "Lúc trước ta còn nghi hoặc vì sao lần này huyệt đạo Giang Cô Hồn điểm dễ dàng giải ra như vậy, bây giờ ngẫm lại, lúc cô thét chói tai hắn ta hẳn là bỏ chạy rồi, mà cô tương kế tựu kế, cố ý điểm thiên trung huyệt của mình, chờ ta lúc giúp cô lại cố ý nói sai, mục đích chính là để cho ta giúp cô xoa bóp nhũ trung huyệt, cô thích hưởng thụ loại thoải mái này, đúng không?" Đường Hoan làm sao có thể thừa nhận tâm tư đáng khinh này của mình? Bối rối chột dạ chỉ là nhất thời, nàng rất nhanh trấn định lại, thẳng thắn rộng rãi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tống trang chủ suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta không biết vì sao lần này Giang Cô Hồn không có xuống nặng tay, nhưng huyệt đạo của ta chính chính xác xác là hắn ta điểm. Còn nữa, nếu ta thật muốn cái loại... cảm giác này, tự ta cũng có tay, không cần làm phiền một người nam nhân là huynh." Hắn không phải là cái gì cũng không hiểu sao? Vậy chắc chắn cũng không biết tự mình sờ mình và người khác sờ mình có khác nhau. Ánh mắt Tống Mạch ở trước ngực nàng dạo qua một vòng, trầm tư một lát, nói: "Quả thực có đạo lý, là Tống mỗ hiểu lầm cô nương ... Làm phiền cô nương tiếp tục giúp ta đi." Thành công lừa hắn, Đường Hoan đắc ý trong lòng, chờ bôi thuốc giúp hắn xong, ý nghĩ xấu xa của nàng lại động, bụng ngón tay đặt ở trên tiểu đậu đậu, vừa động vừa hào phóng nói: "Tống trang chủ, theo như lời huynh nói, làm người là phải chú trọng công bằng, tuy nói ta không yêu cầu huynh giúp ta xoa bóp nhũ trung huyệt, nhưng huynh làm cho ta thoải mái là sự thật, bây giờ huynh cũng cho là thoải mái, vậy ta trả lại luôn nhé." Kỳ quái mà, trong mộng trước ngực Tống Mạch rõ ràng sợ nhột, bây giờ lại cảm thấy thoải mái? Tống Mạch cố nén, nghiêm nghị nhắc nhở nàng: "Ta còn giúp cô hút, khi đó cô có vẻ thoải mái hơn nữa." Đường Hoan cười với hắn: "Huynh tò mò nơi đó của ta có thể hút ra sữa hay không, cho nên giúp ta, nhưng ta không tò mò của huynh đâu, của huynh nhỏ như vậy cứng như vậy, khẳng định không có sữa rồi. Nhưng mà... Ta không thích nợ người, thôi thì giúp huynh một lần vậy." Nói xong, cúi đầu tiến đến một bên không bôi thuốc kia, ngậm tiểu đậu đỏ của hắn dùng sức hút vào trong miệng. Tống Mạch lặng lẽ nắm tay, "Đường cô nương!" Đường Hoan liếm liếm tiểu đậu đỏ, giương mắt nhìn hắn: "Làm sao vậy? Tống trang chủ không cần ta báo ân rồi?" Ánh mắt Tống Mạch có chút cổ quái: "Không phải, chỉ là, không biết vì sao, cô nương vừa đụng vào ta, phía dưới của ta liền cứng lên." Đường Hoan há hốc mồm, đứng dậy quay đầu nhìn lại, Tiểu Tống Mạch quả nhiên chống lên, chống cái quần đang đè ép nó lên cao cao. Tiểu Tống Mạch à... Đường Hoan giả ngu, lắp bắp hỏi hắn: "Tống trang chủ, nơi đó của huynh, cất giấu cái gì? Vì sao lại thừa ra ngoài... một chỗ lớn như vậy?" Tống Mạch mặt không đỏ tim không đập giải thích cho nàng: "Đó là dương căn của nam nhân, bình thường sẽ không như vậy, chỉ có buổi sáng khi tỉnh lại sẽ cứng, bây giờ vì sao lại xảy ra loại biến hóa này, Tống mỗ cũng không biết." "Huynh lưu manh!" Đường Hoan xấu hổ xoay người, bụm mặt nói. "Vô duyên vô cớ, vì sao cô nương mắng ta?" Tống Mạch ngạc nhiên nói. Nàng biết giả vờ xấu hổ, hắn biết giả ngu. Đường Hoan đấm chân hắn một cái, đưa lưng về phía hắn nhỏ giọng mắng: "Loại chuyện này sao huynh có thể nói ra? Huynh cũng không biết xấu hổ sao?" Tống Mạch rất là vô tội: "Là cô hỏi ta trước, cô nương có nghi hoặc, ta đương nhiên nên giải thích cho cô... Ta hiểu rồi, tựa như áo ngực của cô không thể nói cho nam nhân nghe, dương... cũng không thể nói cho nữ tử nghe?" Đường Hoan gật gật đầu. "Vậy Tống mỗ vô tình mạo phạm cô nương rồi, thất lễ." Lần này Tống Mạch sảng khoái nói xin lỗi, tiếp theo thỉnh giáo nói: "Trên việc nam nữ, cô nương biết được tựa hồ nhiều hơn Tống mỗ, mạo muội hỏi một câu, cô nương có biết vì sao nơi đó của ta lại đột nhiên cứng lên? Nói thật, có chút khó chịu." Đường Hoan ngượng ngùng lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta lại chưa từng thấy." Len lén liếc một cái. Tống Mạch săn sóc hỏi: "Cô nương tò mò?" Đường Hoan quay đầu lườm hắn: "Chỉ huynh được phép tò mò nữ nhân, không cho ta tò mò nam nhân sao?" Tống Mạch không tranh cãi với nàng, ngược lại hào phóng nói: "Cô nương muốn nhìn thì nhìn đi. Tống mỗ một lòng tập võ, cũng không thèm để ý quy củ thế tục, cô nương giải câu đố thân thể nữ tử cho ta, ta tự nhiên sẵn lòng thành toàn cô nương." Đường Hoan lặng lẽ nhìn hắn, thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh, biết hắn là thật sự không hiểu, lập tức sắc đảm bao trời, cúi đầu nói: "Nếu Tống trang chủ có lòng thành toàn, vậy ta từ chối thì bất kính rồi. Huynh yên tâm, việc này ta sẽ không nói ra ngoài." Nói xong, làm bộ vụng về cởi quần hắn xuống, chậm rãi để lộ ra Tiểu Tống Mạch. Một năm không thấy, Tiểu Tống Mạch vẫn là đầy sức sống như vậy, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Đường Hoan che mặt lại mở ra, nhìn một lát lại che lên, lập lại hai ba lần lá gan cuối cùng to lên, ghé vào bên chân Tống Mạch tò mò nhìn Tiểu Tống Mạch: "Tống trang chủ, thứ này thật thần kỳ, vậy mà lớn thành như vậy, một chút cũng không tương xứng với phong thái trên mặt huynh. Huynh thanh cao siêu quần như vậy, chợt nhìn giống như thần tiên, nơi này... có chút dọa người." Tống Mạch rũ mắt nhìn nàng đang nhìn mình, càng nhìn nơi đó liền trở nên càng lớn, hô hấp cũng nặng lên: "Dọa người sao? Bình thường không phải như thế. Đường cô nương, cô, cô cách nó xa một chút, cảm giác rất kỳ quái, cô dựa vào càng gần, nơi đó lại càng căng ra, rất không thoải mái." "A, vì sao lại như vậy?" Đường Hoan áy náy lùi ra sau một chút, chợt cả kinh nói: "Tống trang chủ, nơi này của huynh ứa ra nước rồi!" Dường như kìm lòng không đậu, bụng ngón tay ở trên cửa đỉnh của Tiểu Tống Mạch chùi một cái, đưa qua cho Tống Mạch xem, vẻ mặt thân thiết, ngây thơ hồn nhiên. Nàng muốn hành hạ chết hắn sao! Tống Mạch thiếu chút nữa đã không nhịn được kéo nàng xuống dưới thân chà đạp một trận! Hô hấp của hắn dồn dập, không có nhìn tay nàng, mà là nhìn mặt nàng chằm chằm: "Đường cô nương, cô hãy giúp ta sờ một chút, giống như vừa rồi vậy, cực kỳ thoải mái." "Thật sự?" Đường Hoan đỏ mặt lại điểm điểm Tiểu Tống Mạch, sau đó cầm nó, động tác nhìn như không có kết cấu gì, thật ra thuần thục đến cực điểm. Không cần hỏi nhiều, bên kia Tống Mạch đã nhẹ giọng kêu lên, trầm thấp khàn khàn, mang theo hương vị dụ người đặc biệt sau động tình của nam nhân, "Đường cô nương, đừng dừng, rất kỳ quái, khi ta tắm rửa cũng từng chạm qua nơi đó, chưa từng có thoải mái như vậy!" "Phải không?" Đường Hoan tham lam nghe tiếng kêu của hắn. Trước kia nàng giúp hắn, hắn sẽ chịu đựng không kêu, trừ phi không khống chế được mới rò rỉ ra hai tiếng cho nàng, bây giờ bởi vì không hiểu biết, hắn ấy vậy mà không kiêng nể gì kêu lên. Nàng quay đầu nhìn hắn, đáy lòng có loại hưng phấn không tên, có lẽ, nàng có thể lợi dụng hắn ngu ngốc ở trên phương diện này, huấn luyện hắn thành một nam nhân lớn mật theo đuổi vui thích, sau đó, lại thoả thích tràn trề hái hắn một... vài lần? Nàng chậm rãi ngừng tay, làm bộ mặc quần cho hắn: "Không làm, như vậy quá xấu hổ, Tống trang chủ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi đây." "Chớ đi!" Tống Mạch nỗ lực kéo tay nàng lại, chân mày không biết vì sao nhíu lại như thống khổ, "Đường cô nương, cô hãy giúp ta sờ một lát, ta..." Đường Hoan giả vờ giãy dụa: "Không được, ta chỉ là tò mò mới sờ của huynh, bây giờ ta đã không tò mò nữa rồi, không thể lại..." "Vì sao?" Tống Mạch kiên quyết không buông tay, "... Hay là, giống như việc cô không cho ta sờ ngực, loại chuyện này, cũng là chỉ có vợ chồng mới có thể làm?" Đường Hoan ngượng ngùng gật đầu, vừa muốn giãy dụa tiếp, trên tay đột nhiên truyền đến một luồng lực mạnh, nàng không chịu khống chế mà nghiêng về phía trên người Tống Mạch, được hắn đỡ bả vai chuyển một cái, liền biến thành nàng ở dưới hắn ở trên. Nam nhân tiếng thô khí nặng: "Một khi đã như vậy, thế ta lấy cô, là cô có thể tiếp tục sờ ta, phải không?" Bàn tay to kéo một cái tay nhỏ bé của nàng nhét xuống dưới người hắn. Đường Hoan khiếp sợ nhìn hắn, không khác bị sét đánh nhiều lắm: "Huynh, huynh, chỉ bởi vì muốn để cho ta sờ huynh, cho nên muốn lấy ta?" Tống Mạch nuốt xuống một cái, nâng tay cầm lấy một quả tròn của nàng: "Không hoàn toàn đúng, thật ra ta, cũng muốn sờ sờ cô nữa. Dù sao cô đã nói, nơi này không thể cho người ngoài trượng phu sờ, vậy ta liền cưới cô đi, coi như là phụ trách với cô!" "Cút! Lão nương mới không cần ngươi phụ trách!" Đường Hoan dùng sức đẩy hắn, trong miệng mắng to: "Muốn sờ nữ nhân đi xuống núi mà tìm, có cả đống người muốn cho ngươi sờ, ngươi là tên khốn khiếp!" Chỉ bởi vì hưởng thụ thân thể mà quyết định cưới nàng, vậy nếu lại có nữ nhân có thể thỏa mãn hắn, hắn có thể thu làm thiếp hay không? Đồ chết tiệt, ngay cả hái hoa tặc như nàng cũng biết đạo lý thích một người mới muốn cưới, sao hắn có thể khốn khiếp như vậy! Tống Mạch chịu đựng ngực đau nhức cũng không chịu thả nàng đi, chấp nhất hỏi nàng: "Ta đã sờ cô rồi, vì sao cô không để cho ta chịu trách nhiệm?" "Bởi vì lão nương không thích ngươi!" Đường Hoan hung hăng cào một cái trên lưng hắn. Tống Mạch đau nhe răng nhếch miệng, vội vàng đè hai tay nàng lại: "Ý của cô là, ta làm cho cô yêu thích ta rồi, cô sẽ chịu gả cho ta?" Đường Hoan sửng sốt. Tống Mạch nghiêm túc nhìn nàng: "Được, ta đây sẽ cố gắng làm cho cô yêu thích ta, tuyệt đối không ỷ thế hiếp người." Nói xong, xoay người vào bên trong, thả nàng tự do. Đường Hoan ngơ ngẩn không nhúc nhích, sự việc, hình như đã thoát ly khỏi tầm khống chế của nàng rồi? Tay trái đột nhiên bị người nắm, Đường Hoan quay đầu, Tống Mạch vừa vặn cũng quay đầu nhìn nàng: "Đường... A Hoan, nàng yên tâm, nàng làm cho ta thoải mái, ta cũng sẽ làm cho nàng thoải mái. Trước khi cưới nàng, ta sẽ làm cho nàng thích ta, sau đó ta cũng thích nàng. Sau khi cưới nàng, ta sẽ đối tốt với nàng, một đời một thế, chỉ có một mình nàng." "... Cút!" Đường Hoan giật cửa mà chạy, chạy đến trong sân vội vàng dừng lại, một tay thò vào sờ sờ cánh tay trong tay áo, bên trên gai ốc vẫn còn chưa tiêu đâu! A Hoan... Chỉ có sư phụ từng gọi nàng như vậy, hôm nay vậy mà từ trong miệng Tống Mạch nói ra! Đường Hoan ngửa đầu nhìn bầu trời. Sư phụ, đây không phải một giấc mộng khác phải không, nếu không vì sao Tống Mạch không bình thường như vậy!