Tống Mạnh đứng vụt dậy, quay lưng về phía Đường Hoàn, vừa thắt lại đai lưng vừa xin lỗi, giọng nói trẫm khàn dần dần khôi phục bình tĩnh: “Tiểu sư phụ, Tống mỗ nhất thời mê loạn, đã mạo phạm. Tống mỗ cứu người không phải mong hồi báo, lúc trước có thể nói Tống mỗ có ân với người nhưng vừa rồi Tống mỗ làm ra cử chỉ cầm thú, chuyện giữa người và ta đã thanh toán xong, tiểu sư phụ không cần cảm kích Tống mỗ nữa. Sư muội người ở ngay phía đông khu rừng, đi khoảng trăm bước nữa sẽ thấy. Sắc trời đã tối muộn, Tống mỗ cáo từ, tiểu sư phụ cũng mau thu thập chỉnh tề, tìm sư muội người rồi quay về am đi.” Nói xong, hắn tiến lên trước hai ba bước nhặt áo của mình lên, cho đến khi cả người biến mất trong cánh rừng phía trước cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn một lần. Không có tiếng bước chân, bên tai chỉ còn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Đường Hoan nằm dài trên đất, nhìn bầu trời cao cao phía trên đến ngẩn ngơ. Rõ ràng đã quyến rũ thành công, vì sao Tống Mạch lại đột ngột bước đi? Rốt cuộc đã làm sai chỗ nào? Nếu lòng đã kiên định không gần nữ sắc vậy ngay từ đầu hắn đã không bị dao động rồi chứ? Không đúng, nhất định có cái gì đó đã khơi dậy lý trí của hắn. Đường Hoan bắt chéo chân, vô ý thức lắc lư, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng vừa rồi. Nhưng dù đã suy nghĩ rất lâu cũng không phát hiện ra một chút manh mối nào. Nàng tin thủ đoạn của mình tuyệt không có vấn đề, nhất định là Tống Mạch đã phát sinh ra biến cố. …không phải chứ, chẳng lẽ hắn muốn đi tiểu? Đường Hoan ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy nguyên nhân này thực sự rất có khả năng. Nàng còn nhớ rõ, có một lần sư phụ đi hái hoa, đang sắp thành chuyện tốt rồi, tên vương gia mặt lạnh kia lại đỏ mặt nói muốn đi tiểu, sư phụ mỉm cười cho hắn rời đi. Kết quả tên vương gia kia trên đường đi tiểu đã tỉnh táo lại, chẳng những không đáp lại lời ước hẹn mà còn phái ám vệ bao vây tẩm điện. Nhưng mà hắn rõ ràng đã xem thường bản lãnh của sư phụ, cuối cùng sư phụ vẫn có thể trói hết tất cả ám vệ, trước mặt tất cả bọn họ cưỡi lên tên vương gia xưa nay rất coi trọng mặt mũi này, nữ trên nam dưới, còn sử dụng thêm cả dụng cụ đặc biệt mà sư phụ nghĩ ra nữa. Bởi vậy có thể thấy được, cho dù chỉ là một việc nhỏ rất ngắn thôi cũng có thể trở thành cơ hội cho nam nhân tỉnh táo lại, đặc biệt là đối với loại nam nhân thượng hạng khó đối phó. Thật sự là xúi quẩy, không thể tận dụng thời cơ tốt này. Đường Hoan ảo não nhảy lên, mặc lại xiêm y, sửa sang thỏa đáng sau đó đi tìm Minh Tâm. Minh Tâm đã sớm tỉnh lại, Đường Hoan lấy cớ vì muốn không bị mọi người nghi ngờ trong sạch, khuyên nàng nói dối, nói nàng không cẩn thận té ngã vì vậy mới làm chậm trễ thời gian. Minh Tâm hoang mang lo sợ, đường nhiên Đường Hoan nói cái gì thì là cái ấy. Hai người dìu đỡ nhau, thất tha thất thểu trở về am Ngọc Tuyền. Lúc này bóng đêm ngập tràn, trong am tối đen, không có lấy một chút đèn đuốc. Đường Hoan đã sắp chết đói, hỏi Minh Tâm phòng bếp ở nơi nào, chuẩn bị tìm chút gì đó ăn. “Minh Tuệ, chúng ta tìm sư phụ bẩm báo trước đi, sau khi tới chỗ sư phụ rồi, chúng ta mới có thể ăn chút gì đó.” Minh Tâm khiếp sợ thốt lên. Giống như có cảm ứng, căn phòng phía trước đột nhiên sáng lên. Chính là phòng ở của Tĩnh Từ sư thái, sư phụ mới của Đường Hoan. Đường Hoan đành phải cùng Minh Tâm đi phục mệnh. Tĩnh Từ sư thái tuổi chừng bốn mươi, gò má cao gầy, thoạt nhìn kiểu gì cũng không ra chút thiện tâm nào. Bà nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, một tay khoát lên đầu gối, một tay chuyển Phật châu, chậm chạp nói: “Hai người các ngươi đi cả một ngày, được bố thí bao nhiêu?” Đường Hoan không nói gì. Minh Tâm liếc nàng một cái sau đó cúi đầu, lắp bắp: “Sư phụ, con với Minh Tâm chỉ, chỉ hóa được hai cái bánh bao, đã biến thành cơm trưa ăn, ăn rồi. Đến bây giờ chúng con vẫn còn chưa ăn cơm chiều.” Ngón tay Tĩnh Từ sư thái vẫn không ngừng di chuyển, trầm mặc một lát lại hỏi: “Vậy vì sao nhóm các ngươi lại về muộn như vậy?” Lúc này Đường Hoan cướp lời: “Sư phụ, không hóa được cái gì, con với Minh Tâm đã nghĩ nên sớm quay trở về giúp sư phụ làm việc, niệm thêm nhiều kinh nhưng Minh Tâm đói đến hoa mắt, lúc lên núi không cẩn thận ngã xuống…Người xem, trán muội ấy đã rách đến chảy máu.” Minh Tâm phối hợp ngẩng đầu. Rốt cuộc Tĩnh Từ sư thái cũng mở mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, thản nhiên nói: “Chúng ta ở trong am, cho hai người các ngươi ra ngoài hóa duyên ít nhất cũng đã được cái gì đó, những người khác đều nói ta đã quá nuông chiều các ngươi, để các người lười biếng, còn biết mưu mẹo. Vi sư đương nhiên biết các ngươi tốt, chỉ là do ăn nói vụng về. Nhưng vì chặn miệng các nàng, nên vẫn đành tiến hành một khiển trách nhỏ. Minh Tâm, trên người ngươi có thương tích, đến Phật đườngquỳ một đêm là được. Minh Tuệ, ngươi quỳ cùng với Minh Tâm. Mười ngày sau đó, nước trong am chúng ta sẽ đều do ngươi gánh, nhớ là phải dậy sớm, không được làm hỏng việc. Được rồi, các ngươi đi đi.” Đường Hoan không thể tin nhìn bà già trước mắt: “Sư phụ…” Minh Tâm chạy nhanh tới che miệng nàng sau đó đẩy nàng ra ngoài: “Minh Tuệ, sư phụghét nhất là tranh cãi với chúng ta, tỷ nhẫn nhịn một chút đi, nếu để sư phụ tức giận, sợ là sẽ phạt tỷ nhiều thêm. Tỷ yên tâm, sáng mai muội sẽ đi gánh nước cùng tỷ, trước hừng đông nhất định có thể gánh giúp tỷ được mấy thùng.” Nàng còn chưa nói hết, nàng vừa nói Đường Hoan liền nhớ ra… Am Ngọc Tuyền có bốn cái lu lớn, mỗi cái lu đều cần 7,8 thùng nước mới có thể đầy…