7 Ngày – Thất thiên

Chương 5 : Ngày thứ năm

[29] Nếu ta cùng với Âu Dương động thủ, công bằng mà nói, muốn Âu Dương thua chạy dưới tay ta bất quá chỉ cần ba mươi hiệp. Tuy nhiên nếu ta đánh chết hắn, ta nhất định sẽ bị tha ra ngoài cho chó ăn. Nhưng nếu ta bị hắn đánh chết, ta vẫn sẽ bị quẳng ra ngoài cho chó gặm. Sở dĩ Âu Dương thì nóng lòng tỉ thí, mà ta thì lưỡng lự đủ điều. Mọi chuyện xoay chuyển trong nháy mắt. Đánh vỡ thế giằng co của ta và Âu Dương trong lúc đó, là một tiếng hô hoán của Trầm Phiên. “Nhị ca, ta theo lời ngươi nói mang y phục tới rồi —— di, Thất Thất sao ngươi lại ở đây?” Đối tượng của sát khí nhất thời được dời đi. “Sao có thể nói vậy, Phiên Phiên ngươi không phải cũng tới đây sao?” Mấy từ đó từ trong hàm răng Âu Dương chui ra, vì thế Trầm Phiên nhất thời cũng sát khí đằng đằng. Ta nhân cơ hội đó giật lấy y phục trong tay Trầm Phiên, nhảy đến bên rơm rạ, ôm lấy Duẫn Trình, giấu luôn cái màn thầu, cấp tốc chuyển dời đến một chỗ khác trong chuồng ngựa. [30] Âu Dương cùng đại ca rất thân thiết, nhưng cùng Trầm Phiên cũng không đối phó, sở dĩ thấy hắn liền nũng nịu gọi “Phiên Phiên nha ~ Phiên Phiên ——” Trầm Phiên ở đâu cũng đều khiến người thích, nhưng lại không thích Âu Dương lắm, thế nên thấy hắn cũng nhỏ nhẹ kêu “Thất Thất nha ~ Thất Thất ——” Chuồng heo cùng trù phòng cách nhau rất xa, mà ở giữa đó chính là chuồng ngựa. Ta đoán đại ca đem ta phân đến chuồng ngựa, không phải vì Đạp Tuyết thích ta nhất, mà là vì có thể đem đôi oan gia kia tách ra. Ta ngẩng đầu nghe bọn hắn ở nơi đó ồn ào, đại khái là không vài canh giờ thì chưa yên được, liền cúi đầu vỗ vỗ lưng cho Duẫn Trình. “Cử động được không, ta mặc y phục cho ngươi.” Hắn cũng không nhìn ta, thậm chí cả giãy dụa cũng đều quên mất, cứ như thế tựa trên vai ta, con mắt cố sống cố chết nhìn chằm chằm vào hai người bên đó. “Vậy, đó là Thất công tử?” [31] Ta cũng ngẩng đầu nhìn, Âu Dương nghiêng mặt về phía bên này, kỳ thực muốn nhìn cũng không thể nhìn quá rõ được. Thế nhưng Âu Dương dung mạo rất tốt, giờ lại đang một dạng lạnh băng như ngày thường, hơn nữa hắn thực sự nổi danh, nếu như từng gặp qua hắn một lần, hoặc là trực tiếp có việc cần nhờ hắn, như vậy nhận ra hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thế nhưng Duẫn Trình vừa hỏi một tiếng, trong lòng ta lại trầm xuống. Âu Dương hắn thường thường đi lại giang hồ, ngoại trừ cứu người chính là tiễu trừ ma đạo, xem trên người Duẫn Trình tuy có vết sẹo, nhưng đều không phải là trọng thương, một hái hoa tặc thì lại không có khả năng có bạn bè tương đối thân thiết, khả năng nhờ Âu Dương cứu người thực sự cực kỳ nhỏ bé...... Cứ thế mà tính thì, Duẫn Trình có thể nhận ra hắn, tám chín phần mười là...... “Là hắn.” Ta ho khan một tiếng, hồi đáp; tiện thể cũng đem vai hắn lật lại, đem bộ y phục của hạ nhân mà Trầm Phiên mang đến mặc lên người hắn. Hắn nhưng cứ nhìn chằm chằm Âu Dương, tựa hồ đã xuất thần mất rồi, cuối cùng mặc cho ta muốn làm gì thì làm, điều này khiến ta nhịn không được thở dài. Hắn rốt cuộc cũng quay lại nhìn ta, trong ánh mắt lại xuất hiện vài phần địch ý. “Ngươi muốn làm cái gì?” “...... Cũng không phải.” Ta một bên giúp hắn đem vạt áo chỉnh lại cho tốt, “Ngươi như bây giờ, lại có vài phần giống lão Tam khi còn bé, hắn lúc đó so với hiện giờ thì nghe lời hơn nhiều, bảo mặc gì là mặc nấy, kêu đi đâu là đi đó, không giống như giờ ngày nào cũng khiến người khác đau đầu, đến chuồng heo còn thông đồng với heo mẹ......” Hắn sửng sốt một chút, lại quay đầu nhìn hai người kia, vừa lúc Trầm Phiên vung đầu, lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng. Vì vậy Duẫn Trình lại thét một tiếng kinh hãi. “Vậy, đó là Trầm Phiên Trầm tam thiếu gia?” “Ân, là hắn.” Ta vừa thắt đai lưng cho hắn vừa nói. Hắn lại quay đầu lại nhìn ta, lần này trong ánh mắt hoàn toàn không còn địch ý và sát khí, chỉ có nỗi khiếp sợ tràn đầy. “Vậy, nơi này là Trầm gia trang?” [32] “Ngươi gạt ta.” Hắn cách xa khỏi ta đến vài thước, vẻ mặt đề phòng. Ta rất ủy khuất, ta từ lúc mới nhìn thấy hắn đã tự báo gia môn rồi, hắn nhưng đến tận lúc thấy Âu Dương cùng Trầm Phiên mới có phản ứng, vậy mà còn quật ngược lại, nói ta gạt hắn. Ta thấy thật có điểm oan uổng. “Ta lừa ngươi làm gì?” Ta đem màn thầu lấy ra lần nữa, bẻ đôi ra ném cho hắn. Hắn đưa tay tiếp được, tựa hồ muốn vất đi, bất quá cũng đã hôn mê nhiều ngày như vậy, thoạt nhìn cũng rất đói bụng. Hắn chần chờ một chút, cắn một ngụm, sau đó cố sống cố chết nhìn chằm chằm ta, tựa hồ đang muốn xác định xem lời ta nói là thật hay giả. Một lúc lâu, đợi đến khi ta sắp đem nửa cái màn thầu đều ăn sạch, hắn tựa hồ như đã hạ định quyết tâm, trong ánh mắt lại xuất hiện sát khí. “Ngươi tên ác tặc, tìm người tới dịch dung, muốn gạt ta thả lỏng đúng không?” Sao lại giận nữa rồi? Ta thiếu chút nữa bị ngụm màn thầu cuối cùng làm cho nghẹn, nhưng thấy Duẫn Trình đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ta, vẻ mặt cười nhạt. “Trầm gia trang ở trong chính đạo tiếng tăm lừng lẫy, Duẫn mỗ thuở nhỏ cũng đã từng hướng tâm tới, chỉ bằng đám ác tặc các ngươi đừng nói công phu không bằng người ta, nơi như Trầm gia trang, sao có thể có kẻ vô sỉ, dâm tà, hạ lưu, lợi dụng người khác lúc khó khăn như ngươi!” Ta tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dâm tà là Âu Dương, hạ lưu là Trầm Phiên, lợi dụng người khác lúc khó khăn mà đá hắn một cú chính là Đạp Tuyết, ta nghĩ cách lăn qua lăn lại hắn, bảo vô sỉ cũng không coi là quá đáng. (bạn thật biết phân đều sự sỉ vả cho mọi người) Ta không khỏi cũng có chút bội phục Duẫn Trình. Ta ở Trầm gia ngẩn ngơ nhiều năm như vậy, lần đầu thấy có người lời ít mà ý nhiều như thế, đem tính tình của mấy người bọn ta tổng kết đến nhất châm kiến huyết (trúng phóc). [33] Ta vẫn đang âm thầm bội phục, một câu nói cuối cùng của Duẫn Trình bên kia nhưng phảng phất như đem ta ném vào vực sâu không đáy. “Các ngươi đám ma giáo này, không chỉ đả thương ta, lại còn muốn dùng những biện pháp hạ lưu đó gạt ta mở miệng; nói cho ngươi biết, coi như ngươi giết ta, cũng đừng mơ từ trong miệng ta lấy được nửa chữ!” Ma giáo?! Ta mơ hồ thấy có điểm sai. Ta nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng khô chưa từng thấy, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi...... Có biết Trầm Kha hay không?” “Lại tới chiêu này?” Duẫn Trình cười lạnh một tiếng, “Trầm cô nương thiên hạ ai không biết, ta sao không biết được. Chỉ là các ngươi sớm từ bỏ ý định này đi......” Thân thể hắn xiêu vẹo một cái, tựa hồ như có chút mệt mỏi, đứng cũng không nổi, nhưng lại lập tức điều chỉnh tư thế một chút, rất là hiên ngang lẫm liệt. “Nếu muốn dùng tên của Trầm cô nương để moi được gì đó trong miệng ta, vậy thì nghĩ cũng đừng có nghĩ! Duẫn mỗ nếu cả đàn chủ của các ngươi cũng dám giết, thì sao có thể bị loại tư tình nhi nữ này làm khó chứ!” Ta há miệng đến nửa ngày, cuối cùng, mới nghẹn ra được một câu nói. “Ngươi không phải tới để hái hoa sao?” Duẫn Trình giận đến tím mặt. “Thao, muội ngươi mới hái hoa!” [34] Lời nói ngoài miệng đối với con người có ảnh hưởng rất là nghiêm trọng, có nhiều lúc, thậm chí có thể làm lỡ tiền đồ của một người. Duẫn Trình chính là một ví dụ tốt. Sau lại nghe Âu Dương phân tích, đại khái là do Duẫn Trình trời sinh đoan chính như thế, thân thể lại có vẻ yếu đuổi, võ công lại vừa vặn đi theo con đường nhẹ nhàng linh hoạt, để bày ra khí khái nam tử của bản thân, tự nhiên phải nghĩ một biện pháp nào đó. Tỷ như mang một cái mặt nạ tương đối kinh khủng, hoặc là miệng đầy lời thô tục, hoặc là tay cầm quyển sách, đi lừa gạt tiểu cô nương trên giang hồ. Cái cuối cùng hình như có ám chỉ gì đó, ta không muốn ngẫm nghĩ, nhưng Trầm Phiên nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, đưa hắn đuổi tới trù phòng, hai người dùng chổi đối chiến đến mấy trăm hiệp, cuối cùng bị đại ca song song tha ra ngoài cho chó ăn, cái này nói sau, tạm thời không đề cập tới. Bất quá trong lúc đó, ta có thể nghĩ đến, chỉ là đứng dậy, nỗ lực bày ra một dáng cười, song song liều mạng nỗ lực xóa đi mồ hôi lạnh sau lưng mình. “Hiểu lầm, hiểu lầm...... Thực sự là hiểu lầm.” Nói, ta từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội ném cho hắn. “Lúc trước là hiểu lầm mà thực ra...... đây chính xác là Trầm gia, cái này là tín vật của mấy huynh đệ Trầm gia ta, ngươi xem xem.” Hắn giơ tay tiếp được ngọc bội, cầm ở trong tay tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn ta thì nhãn thần có thêm vài phần khinh bỉ. “Ma giáo hôm nay cũng thật là dụng công, vì gạt một mình ta, mà ngay cả cái này cũng phỏng theo làm giả......” Ta khóc không ra nước mắt. [35] Thẳng đến chạng vạng, hai người kia cãi nhau mệt mỏi, đều tự nghênh ngang đi mất, mà dưới sự tận tình khuyên bảo giáo dục nhiều lần của ta, Duẫn Trình cuối cùng cũng tiếp nhận được hiện thực rằng tất cả những việc này đều chỉ là hiểu lầm. Nhưng nhãn thần hắn nhìn ta lúc gặm màn thầu, chính là có chút đề phòng, điều này khiến ta rất là thương cảm. Hắn mặc dù đã báo tên họ với ta, nhưng môn phái võ công không hề đề cập đến, ta bên này nhưng đã đem hết toàn bộ già trẻ lớn bé nhà mình nói hết một lần. Ta nhìn ra được, hắn vẫn không quá tín nhiệm ta. Đại khái chỉ có thể chờ ngày mai Trầm Phiên hoặc Âu Dương ai đó trong số hai người bọn họ tới, để hắn nhận thức khuôn mặt, mới có thể khiến hắn báo ra gia môn rồi. Ta một bên nghĩ thế, một bên ôm lấy rơm rạ —— chuyện lần trước suýt nữa bị chôn sống đối với Duẫn Trình tạo thành tổn thương lớn, hắn lập tức lui ba bước: “Làm gì?” “Sắc trời không còn sớm nữa, vết thương ngươi còn chưa ổn, sớm đi ngủ đi. Ngày mai ta đem lão Tam hoặc Âu Dương đến cho ngươi gặp mặt.” Ta nỗ lực khiến ngữ khí của mình nghe có vẻ hòa ái dễ gần. Hắn nhìn ta, đột nhiên đoạt lấy rơm rạ, sau đó giơ tay lên, rơm rạ như thiên nữ tán hoa lả tả bay xuống, trong nháy mắt đã chiếm hết toàn bộ chỗ dễ chịu nhất an toàn nhất trong chuồng. “Nếu ngươi thực sự là người trong chính đạo......” Hắn nói hai chữ “Chính đạo” thì, khóe miệng có chút cười nhạt, “Tối nay ta ngủ bên này, ngươi qua đó ngủ!” Hắn hất hất cằm, ta theo hướng hắn chỉ quay đầu lại, vừa lúc cùng Đạp Tuyết bốn mắt nhìn nhau. Tên kia khinh thường phát ra một tiếng phì phì trong mũi, bào bào chân uy hiếp. Lại quay đầu lại lần nữa, đã thấy Duẫn Trình nằm trên rơm rạ, đưa lưng về phía ta, thân thể cứng đờ, ta nghĩ chỉ cần bước một bước về phía hắn, hắn sẽ lập tức nhảy dựng lên, dùng ánh mắt đem ta chọc thành cái rổ. Đơn giản mà nói, đêm hôm đó, ta ngủ cũng không sai. Xương khớp ở trên người, đại khái chỉ bị đạp gãy có ba cái.