7 năm quay đầu vẫn hướng về em
Chương 46 : Thắng cược
Lục Bắc Thâm ra hiệu cho cô bắt đầu.
Cố Sơ ôm lấy trái banh, nhìn chằm chằm vào khung rổ cách đó không xa, âm thầm hít sâu một hơi. Đám bạn đi cùng ra sức cổ vũ cho Cố Sơ. Cô quay đầu hướng về đám bạn khoát khoát tay, sau đó tặng bọn họ nụ hôn gió.
“Có thể bắt đầu chưa?” Lục Bắc Thâm chầm chậm hỏi.
Cố Sơ quay đầu trừng mắt nhìn anh, sau đó bắt đầu ném bóng vào rổ.
Trái đầu tiên, bóng trực tiếp đập vào thành rổ, không trúng.
Lục Bắc Thâm không nhịn được “Xì” một tiếng, hướng về phía cô vỗ vỗ tay: “Thật giỏi quá! Với độ cao so với mực nước biển của cô đánh được đến đó đã là quá tốt!”
Cố Sơ điên tiết chỉ muốn nhào đến, nhằm thẳng vào tĩnh mạch trên cổ anh mà cắn mạnh một cái, rồi sau đó hưởng thụ cảm giác nhìn anh máu chảy thành sông cho đến chết.
Trái thứ hai, không trúng.
Lục Bắc Thâm ngồi bệt hẳn trên sân, cười đến chảy nước mắt: “Ông trời ơi! May mà chỉ có năm lần ném, chứ nếu không mắt con sẽ nổ tung mất!”
Cố Sơ không quay đầu nhìn anh, nhưng có thể tưởng tượng anh đang vui vẻ đến chừng nào. Cố Sơ định thần, yên lặng nhìn thẳng vào khung rổ, nhảy lên, tay nhấc nhịp nhàng, bóng theo hướng bay chuẩn xác vào rổ.
Một giây sau, tràng pháo tay vang dội, trầm trồ khen ngợi.
Cố Sơ đắc ý, hất cằm nhìn về Bắc Thâm. Lục Bắc Thâm không mặn không nhạt: “Mèo mù vớ phải cá rán thôi!”
“Anh đừng quên, tôi chỉ cần một trái vào rổ nữa thôi!”
“Cũng đừng quên cô cũng chỉ còn hai lần ném bóng.” Lục Bắc Thâm không cười: “Trông cái kiểu của cô thì muốn ném trúng thêm một trái, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!”
Cố Sơ “hừ” một tiếng: “Anh tốt nhất, nhéo mặt mình một cái, để xác nhận mình không bị mê ngủ đi!”
Dứt lời, cô lại lấy trái bóng, chuẩn bị ném, trúng rổ.
Đám bạn của cô reo hò ầm ĩ.
Lục Bắc Thâm như hóa đá.
Cố Sơ như con chim công xòe đuôi, kiêu ngạo, hướng mắt về Lục Bắc Thâm: “Tôi cho anh xem thêm cái gọi là “ông trời có mắt”.”
Trái cầu cuối cùng, cô duyên dáng ném bóng, kết quả, trúng rổ lần nữa.
Lần này, cả cầu trường hò hét vang dội.
Cố Sơ hưng phấn, quay về phía “khán giả” bày ra điệu bộ cung kính cúi chào. Cuối cùng, ưỡn ngực ngẩng đầu đi thẳng đến chỗ Lục Bắc Thâm. Anh vẫn ngồi bệt dưới đất, cho nên ở tư thế này, Cố Sơ cảm thấy rất phấn khích. Từ trên cao nhìn xuống, cô dùng tay vỗ vỗ bờ vai của anh, cười cười: “Quỷ nhỏ, mau xin lỗi chị đây đi!”
Lục Bắc Thâm mím chặt môi.
“Haiza! Tính chơi xấu á?” Cố Sơ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Bắc Thâm: “Người lớn nói chuyện mà nuốt lời thật không hay, sẽ khiến đám nữ sinh toàn trường xem thường, nói không chừng ngày mai lại lên trang nhất tập san và buổi phát thanh buổi sáng trong trường nữa chứ!”
Lục Bắc Thâm cáu giận nói: “Những lời tôi nói trước đây, tôi xin lỗi!”
“Sao? Nhỏ quá! Tôi nghe không rõ!” Cố Sơ đứng dậy, đắc ý nói.
“Biết nặng nhẹ là truyền thống tốt đẹp bao đời nay của dân tộc Trung Hoa! Đừng đắc ý vênh váo quá!” Lục Bắc Thâm hung hăn cắn môi nói.
Cố Sơ liền quay đầu hướng về phía khán giả, nói lớn: “Mọi người thấy không, ỷ mình là sư huynh bắt nạt sư muội, anh ta …”
“Đủ rồi!” Lục Bắc Thâm cắt ngang lời cô, rướn cổ nói lớn: “Tôi nói xin lỗi cô! Xin lỗi cô!”
Cố Sơ nín cười.
Lục Bắc Thâm đương nhiên sẽ không ở trên sân đấu, nhanh nhẹn đứng dậy, lúc ngang qua Cố Sơ, anh tức giận ném lại một câu: “Thật đúng là gặp phải quỷ!”
Cố Sơ cười ruồi: “Sư huynh đi thong thả!”
Lục Bắc Thâm cũng không quay đầu, một bước rời khỏi.
Cố Sơ vui mừng tột độ, đám bạn thân vây quanh lấy cô, trên sân mấy thành viên đội bóng cũng chĩa ngón cái hướng về phía cô chúc mừng.
Cố Sơ trong lòng phấn khích. May mà, cũng nhờ thiếu gia nhà họ Kiều kia. Nhớ năm đó, chỉ vì để đeo đuổi một cô gái thích mấy anh chàng chơi bóng rổ, anh ta liền ngày đêm lôi cô đi tập luyện. Kết quả, kỹ năng Kiều Vân Tiêu chẳng có chút tiến bộ, cô gái kia thì kết thân với một cầu thủ bóng rổ. Chỉ có cô lại tập luyện được vài chiêu. Hôm nay, có thể ném được thành tích thế này, quả thật phải cảm ơn cái lần điên rồ đó của Kiều Vân Tiêu.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
8 chương
447 chương
366 chương
30 chương
12 chương