7 năm quay đầu vẫn hướng về em

Chương 40 : Thâm tàng bất lộ

Cái chết của Tiêu Tuyết không còn là bí mật. Cảnh sát nhận được không ít cuộc điện thoại, nhưng đại đa số đều là fan của Tiêu Tuyết. Cung cấp đầu mối không thấy, chỉ toàn là trên danh nghĩa là cung cấp đầu mối sau đó là truy cứu sự việc đến cùng. Nhất là di động của La Trì, giống như một thanh niên nhiệt huyết đầu chiến tuyến, mấy ngày nay reo vang, cách mấy phút lại ca bài “Đoàn kết chính là sức mạnh.” Sau 12 giờ trưa, nhiệt độ khá cao, bên ngoài sân bắn không có nhiều người, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng nổ làm chim chóc sợ hãi bay tán loạn. Lúc La Trì chạy đến sân bắn, Lục Bắc Thần đang loay hoay với mấy bộ phận của khẩu súng. Hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái, áo thun POLO cùng chiếc quần rộng rãi. Anh lười biếng liếc mắt nhìn La Trì, không nói câu nào, tiếp tục tháo ráp súng. La Trì mang chai nước đến bên cạnh Lục Bắc Thần, rồi tự mình mở ra một chai, uống ừng ực, sau đó lấy phần còn lại đổ lên đầu. Những giọt nước làm ướt tóc, dọc theo gương mặt, thấm ướt quần áo. Nhiệt độ mát lạnh của nước khiến La Trì thấy thoải mái cực kỳ. Bỗng nhiên anh hất tóc, nước văng tung tóe. “Cậu tuổi Tuất à?” Lục Bắc Thần ngồi sang một bên. “Rốt cuộc tớ như được hồi sinh!” La Trì cười hì hì, giơ tay lau mấy giọt nước trên mặt: “Mấy ngày nay mệt chết, đây mà gọi là điều tra vụ án giết người à? Tớ thấy chính là giống như đang tham gia mấy khóa huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã thì đúng hơn, khiêu chiến cực độ. Cậu không thể tưởng tượng nổi mức độ rậm rạp của vùng Nam Sơn đâu, dùng từ “Biển cây” không khoa trương một chút nào. Tớ đây đã từng đi không ít vùng rừng núi, vậy mà ở đây phải dùng đến loại điện thoại vệ tinh coi như là vật cứu mạng thì lần đầu tiên thấy. Chỉ cần cậu tiến vào là mất phương hướng, đại đa số đều là cây cổ thụ, thân cây phải vài người ôm. Thêm vào đó bọn lực lượng bảo vệ kiên quyết không “cho qua”, khiến cho chúng tôi đi vào rừng còn khó hơn lên trời. Còn có lũ khỉ nữa chứ, cứ chỗ nào nắng là chúng lại đứng chỗ đó! Thật là trêu điên mà! Tớ mà nổi cơn lên cho một mồi lửa thiêu cháy hết chúng nó cho xong!” * Điện thoại vệ tinh: là điện thoại đặc biệt được kết nối với các trạm vệ tinh trên quỹ đạo, thay vì trên mặt đất. Thường dùng để liên lạc trong trường hợp thiên tai, họa hoạn, thám hiểm đến những vùng đất xa xôi không có sóng di động … Lục Bắc Thần chỉ nhếch môi cười, không lên tiếng. La Trì nheo mắt nhìn anh: “Tớ cực kỳ ghét vẻ mặt này, điển hình kiểu ăn no không lo đói, thật muốn đấm cho một phát.” “Là do cậu muốn chiếm toàn bộ công trạng, bây giờ than vãn làm gì, tốt nhất nên im miệng?” Lục Bắc Thần luôn tay, ngữ khí biếng nhác. “Vụ án giết người này để tớ cùng tổ khác hợp tác phá án? Đùa à? Vậy mặt mũi La Trì này để đâu?” La Trì nói xong liền đứng dậy, đoạt lấy mấy linh kiện súng ống trong tay Lục Bắc Thần: “Bác sĩ pháp y Lục, đôi tay này của cậu sờ thi thể thì linh hoạt chứ mấy cái này thì chỉ mò mẫm. Hôm nay gọi cậu đến đây là để cậu mở mang đầu óc, cảm nhận được cái gọi là “cảm giác cầm súng”. Nhưng hiện tại tớ lại không rảnh, cấp trên lại yêu cầu phải đảm bảo an toàn cho cậu. Cậu xem, đám vệ sỹ thì đôi khi cũng sẽ lơ mơ, cậu lại không biết đắc tội bao nhiêu người. Cấp trên đã giao súng cho cậu, cậu cố gắng tập luyện nhiều một chút, chí ít cũng có thể phòng thân.” “Trách nhiệm của cậu là bảo vệ an toàn cho tôi, tôi có chuyện gì, cậu cũng sống không nổi.” Lục Bắc Thần bày ra bộ dạng lười biếng. Vừa nghe xong, La Trì vẻ mặt cầu xin: “Sếp à! Em đây cũng còn phải tra án nữa!” Lục Bắc Thần cười cười: “Tôi nhớ thời tiểu học thày cô có dạy qua cách phân bổ thời gian. Cậu đã tốt nghiệp trường cảnh sát. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ những điều cậu học đã trả lại hết cho thày cô?” Lại lần nữa La Trì ngậm miệng không nói được câu nào. Anh biết anh không đấu lại Lục Bắc Thần, đành ngậm bồ hòn cho qua chuyện. La Trì nhanh tay lắp súng, hướng thẳng hồng tâm, nhắm bắn mấy phát. Tiếng súng vang vọng đất trời. Lục Bắc Thần đứng bên cạnh bịt hai tai, nhíu mày nhìn anh. Đồng hồ hiển thị: 45 giây. La Trì đắc ý xoay khẩu súng lục trong tay: “Cậu thấy chưa? Từ việc lắp súng, lên nòng, đến nã đạn không quá 45 giây. Bổ sung thêm, mỗi phát súng đều trúng hồng tâm. Đối với cậu, tớ cũng không có yêu cầu quá nghiêm ngặt, từ lúc tháo lắp đến khi hoàn tất 2 phút là đã khá rồi.” Lục Bắc Thần xoa xoa tai. “Lúc chưa gặp cậu, tớ đã từng nghĩ qua, ở nước ngoài cho dù là bác sĩ pháp y cũng bắt buộc phải học qua vài khóa học phòng thân. Nhưng sau khi gặp cậu, tớ hoàn toàn thất vọng. Ngay cả tiếng súng cũng chê ồn, làm sao có thể luyện tập được? Trong sân bắn mấy đồ bảo hộ thì đầy đủ, nhưng cậu thử nghĩ xem lúc gặp chuyện có thể kịp lấy chúng ra không?” La Trì cố ý khinh bỉ nói. Lục Bắc Thần dựa vào thành ghế, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không thích mấy thứ này!” “Đáng tiếc cậu lại không thể rời bỏ nó”. La Trì lên tiếng: “À đúng rồi, manh mối vụ án của Tiêu Tuyết thật là ít, theo tớ thấy vẫn nên khai thác thêm thông tin từ Cố Tư.” Vừa thấy Lục Bắc Thần nhướng mày, anh lập tức nói: “Cậu là bác sĩ pháp y, không tham dự vào chuyện phán án, đây là nguyên tắc của cậu.” “Cảnh sát La! Anh hùng kiểu nào mới đi bắt nạt một cô gái!” Lục Bắc Thần không chút khách khí nói. La Trì tức đến nổ mắt, vừa tính nói lại câu gì đó thì di động reo vang. Anh ngừng “chiến”, đi đến nhận điện thoại, sau đó nhanh chóng vội vội vàng vàng đem khẩu súng đến trước mặt Lục Bắc Thần: “Được rồi, tớ không tranh luận với cậu nữa, tớ đi đến Sở Công an đây. Cậu ở đây tập luyện cho thật tốt đi. Không yêu cầu trúng hồng tâm chỉ cần trúng bia cũng được.” La Trì như cơn gió, đến cũng gấp, đi cũng gấp. Chỉ còn Lục Bắc Thần một mình ở đó, anh ngồi yên, rơi vào trầm tư, trong đầu lại nảy sinh cảm giác phiền muộn, trong lồng ngực như bị tảng đá lớn đè nặng. Anh đứng dậy, bắt đầu lắp súng, chỉ nghe thấy cạch cạch vài tiếng, súng đã lắp xong, theo ngay sau là vài tiếng súng vang. Tiếng sung nổ làm nội tâm anh bớt khó chịu, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn đôi mắt vô lực ấy. Bắn hết lượt đạn trong súng, Lục Bắc Thần ném sang một bên, khoác áo, xoay người rời khỏi. Bên cạnh đồng hồ chỉ: 30 giây. Nhìn lại bia, vị trí hồng tâm đã bị bắn nát.