7 năm quay đầu vẫn hướng về em

Chương 36 : Tiết kinh trập

*Kinh trập: ngày kinh trập vào 5 hoặc 6 tháng 3. Ở đây chữ kinh 惊 mang nghĩa giật mình, 蛰 chỉ loài sâu bọ ngủ đông. Tiết khí kinh trập có ý nghĩa là thời tiết ấm áp làm các loài sâu bọ côn trùng giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trong câu này có thể tác giả ngụ ý muốn nói những chất chứa sâu trong lòng của Cố Sơ cuối cùng cũng đã trỗi dậy. Mình hiểu vậy, nên sẽ tìm người hỏi rõ thêm câu tựa đề cho chương này và chỉnh lý lại sau. Món ăn được bày biện tinh tế, hai món khai vị, ba món chính, một món tráng miệng. Từ khâu chuẩn bị nguyên liệu đến khâu sắp đặt đều đạt đến hoàn mỹ. Bộ dụng cụ ăn được làm bằng bạc, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn phía trên đỉnh đầu, không quá chói mắt, lại không quá tối, tất cả mọi chi tiết đều đạt được độ sáng tạo cực kỳ hoàn hảo. Cố Sơ hơi giật mình, lúc ba mẹ cô còn sống, cô ăn uống rất kén chọn. Sau khi ba mẹ qua đời, những món ăn ngon đương nhiên sẽ không còn phủ phê như ngày xưa nhưng bệnh kén ăn vẫn không sửa được, nên đến tận bây giờ cho dù đi làm về rất mệt, cô cũng tự mình nấu nướng. Miếng thịt bò non mềm, phía ngoài hơi cháy xém bên trong vẫn mềm ngọt. Đầu bếp làm ra món ăn này quả có tay nghề rất cao, gia vị nêm cực kỳ vừa miệng. Món rau xanh mướt màu diệp lục, thanh đạm lại không quá nhiều giàu mỡ, chọn làm bữa tối là rất thích hợp. Những món ăn thật thu hút, Cố Sơ ăn ngon miệng, quả thực là ăn không hề ít. Dùng qua món tráng miệng, Cố Sơ mới liếc qua Lục Bắc Thần, hình như anh chưa đụng đũa. Anh không ăn, hầu hết thời gian anh đều nhìn cô? Nghĩ đến đây, Cố Sơ có chút không thoải mái, ngừng một chút, cô hỏi: “Anh không ăn gì sao?” Lục Bắc Thần lúc này mới cầm đôi đũa, gắp miếng thịt gà, động tác nhai nuốt không nhanh không chậm, trông thật tao nhã. Cố Sơ nhìn anh, vô ý lại nhớ đến Lục Bắc Thâm khi cùng nhau đến một nhà hàng cao cấp dùng bữa. Kỳ thực nhà hàng đó món ăn cũng bình thường, nhưng bởi vì là tâm ý của Bắc Thâm nên cô nói với anh rất ngon miệng. Có lẽ Lục Bắc Thâm cũng nhìn ra cô dối lòng, liền nói với Cố Sơ: Sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, dẫn em đến nhà hàng cao cấp hơn, em muốn anh gì tùy thích. Hiện tại, đối mặt với người đàn ông này, tại một nhà hàng sang trọng, cảm giác như đã lâu lắm rồi mới được dùng bữa tối. “Không thích sao?” Lục Bắc Thần nhàn nhạt hỏi. Cố Sơ quay trở về hiện thực: “Không, ngon lắm!” Lục Bắc Thần dừng đũa, nhìn Cố Sơ chằm chằm, hạ giọng nói: “Thích là được!” Cố Sơ không nghe rõ, giương mắt nhìn anh. Nhưng ánh mắt vẫn yên tĩnh như mặt hồ, thật giống như chưa từng nói gì. Sau khi dùng bữa xong, Cố Sơ lấy hết dũng khí hỏi anh: “Anh cũng nên nói với tôi một số chuyện rồi chứ?” Lục Bắc Thần lấy khăn ăn lau khóe miệng, đợi nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ, bưng dĩa trái cây lên, anh mới mở miệng: “Với dáng vẻ của cô lúc này, tôi lầm tưởng là cô đang rất quan tâm đấy.” Lời anh nói khiến cô nghẹn họng. Lục Bắc Thần cũng không định châm chọc cô, lấy ví ra. Cố Sơ cho rằng anh muốn tính tiền, vừa định mở miệng, liền nhìn thấy anh lấy ra một tấm ảnh bên trong, đẩy đến trước mặt Cố Sơ. Đập vào mặt Cố Sơ là đôi tay thon dài sạch sẽ của anh. Cô nhìn vào tấm ảnh anh đưa tới, cầm lên xem. Là hai người đàn ông, đúng hơn là hai chàng thanh niên, khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước, cười tươi, choàng vai qua nhau, tràn ngập tinh thần phấn chấn. Hai người khoảng 16, 17 tuổi, tràn đầy sức sống. Mắt Cố Sơ nhói đau, ngực bất giác lan tỏa nỗi sợ hãi, bàn tay run rẩy, bức ảnh theo đầu ngón tay rơi xuống mặt bàn. “Hai anh …” Cố Sơ nhìn người đàn ông đối diện, trái tim đập loạn nhịp. “Chúng tôi là hai anh em sinh đôi. Tôi là anh, nó là em. Hai anh em tôi sinh cách nhau 5 phút.” Lục Bắc Thần vẫn giữ ngữ khí bình thản, đôi mắt hơi nheo lại. “Không …” Không thể nào. Kỳ thực đây mới là lời Cố Sơ muốn nói. Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ Lục Bắc Thâm còn một người anh trai sinh đôi. Dù cho mấy ngày hôm nay, người đàn ông trước mặt giả thần giả quỷ, nhưng cô vẫn tin đây chính là Lục Bắc Thâm. Nhưng bây giờ, tấm hình đang ở trước mắt, bức ảnh chụp thời niên thiếu, nhưng cách biệt cũng không quá lớn, nhìn vào có thể nhận ra ngay. “Nếu như anh không phải là Lục Bắc Thâm, vậy Bắc Thâm đang ở đâu?” Cố Sơ cuộn chặt lòng bàn tay, cô biết rõ, lời tiếp theo của anh cũng chẳng có gì lọt tai. Quả nhiên, Lục Bắc Thần ánh mắt lạnh lùng, nói gằn từng chữ: “Bắc Thâm đã qua đời!”