7 năm quay đầu vẫn hướng về em

Chương 23 : Đồ chơi của khỉ

Đợi Lục Bắc Thần nói hết câu, ngồi xuống, La Trì mới quay qua anh dáng vẻ lười nhác, thì thầm: “Cẫu quanh năm tiếp xúc với các tử thi nên cũng trở thành máu lạnh. Dù gì thì gì, anh cũng ở bên thi thể Tiêu Tuyết nhiều ngày như vậy, anh cứ mở miệng một câu tử thi, hai câu tử thi, nghe thật lạnh xương sống? À không phải, cô ta đã chết, đã là ma.” Lục Bắc Thần liếc anh ta một cái, không thèm đả động đến câu châm biếm vừa rồi, tiếp tục báo cáo: “Căn cứ vào vết nứt không hoàn chỉnh nơi đốt xương cổ cuối cùng của tử thi, có thể xác định không phải do một loại vũ khí sắc nhọn gây nên, xung quanh khu vực biểu bì của phần thịt đã phân hủy có những vết quào dài ngắn khác nhau, có thể nhận định không phải do con người gây ra.” La Trì gãi gãi mái tóc rối tung của mình, vừa lấy ra một vật chứng vừa nói: “Trên thi thể nạn nhân, Giáo sư Lục tìm thấy một loại côn trùng. Đã đưa cho các chuyên viên côn trùng học giám định, đây là một loại côn trùng có vỏ mềm, sống trong điều kiện ẩm ướt, rất sợ ánh sáng mặt trời. Chỉ cần tiếp xúc với ánh sáng mặt trời trong vòng 4 tiếng đồng hồ sẽ chết. Chúng tôi đã tiến hành phân tích điều tra những nơi có điều kiện sống tương tự ở vùng rừng núi Nam Sơn, đi sâu vào phía trong khu vực này, nơi cây cối um tùm, phát hiện có một số cành cây có vết tích bị chặt đứt. Chúng tôi đã chụp hình lại hiện trường.” Lục Bắc Thần lướt sơ qua tài liệu, nhẹ giọng nói: “Vết cắt trên cành cây khá gọn ghẽ, có thể nhìn ra được do kéo tạo thành, cành dưới có dấu vết bị đè trúng, hẳn là do khi nâng kéo đã vô tình gây ra. Có người dùng cây kéo làm vườn để dọn dẹp hiện trường, chứ không phải là dạng kéo có hình dạng thẳng như thông thường. Nam Sơn vốn hoang vu, lại là nơi ẩm thấp, chẳng có người làm vườn nào lại yêu cây cỏ đến mức vào đây cắt cây tỉa cành. Mặt khác, trên vết cắt có dấu vết rỉ sét, đây là một manh mối không thể xem thường.” “Nghĩa là, có người sợ cảnh sát phát hiện ra chứng cứ, nên đến xử lý hiện trường, người này khá kín đáo, làm việc không chút hoảng hốt, có thể cho thấy tố chất tâm lý cực kỳ ổn định, vững vàng. Như vậy, có thể suy đoán người đó sẽ chọn những công việc có tính rủi ro cao như chứng khoán, đầu tư hoặc kinh doanh. Từ dấu vết rỉ sét trên cây kéo, chúng ta có thể tiến hành phân tích hạn sử dụng, nếu có khả năng, chúng ta có thể tìm ra được nơi sản xuất”. La Trì phân tích các đầu mối Lục Bắc Thần đưa ra một cách nghiêm túc: “Như vậy, chúng ta có thể tiến thêm một bước nhỏ trong việc thu hẹp phạm vi những người bên cạnh Tiêu Tuyết. Giáo sư Lục vừa nhắc thêm các phát hiện mới quanh phần đốt xương cổ cuối cùng của nạn nhân, điều này ít nhất giúp chúng ta có kết luận sau khi thi thể Tiêu Tuyết được mang đến hiện trường thứ hai, mới bị mất phần đầu. Theo dữ liệu của Lục giáo sư đưa ra, chúng tôi tiến hành phân tích cho thấy các vết cào do động vật tạo thành. Thi thể nạn nhân được phát hiện ở nơi ánh sáng đầy đủ, trong khi đó trong vùng rừng núi Nam Sơn, loại động vật nhiều nhất và yêu thích ánh mặt trời chính là khỉ. Chúng ta có lý do hoài nghi, bọn khỉ đã coi phần xương sọ như là một món đồ chơi.” Sở trưởng dường như đang ngẫm nghĩ, lật tay xem lại tư liệu. La Trì ghé sát mặt vào Lục Bắc Thần: “Cậu thật không hổ danh “Hỏa nhãn kim tinh”, loại kéo của người làm vườn cũng có thể nhìn ra. Đội đỡ thêm chi phí tuyển pháp y thực vật học.” “Nếu như mắt cậu lanh lợi chút, có thể có khả năng ngay từ đầu đã cùng đám khỉ thi chạy.” Lục Bắc Thần lười biếng mở miệng: “Thật lòng tặng cậu một câu, bọn khỉ hoang sống trong rừng phần lớn không sợ người, bọn cậu sẽ dễ trở thành đối tượng tiếp cận của bọn chúng.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy bộ mặt “đần” ra của La Trì, Lục Bắc Thần vờ như tỉnh ngộ, có chút tiếc nuối mở miệng: “Xin lỗi, hình như tôi nói đã quá trễ!” La Trì tức đến đỏ mặt tía tai. Sở trưởng ra chỉ thị, tuyên bố vụ án lần này đã được dư luận cực kỳ quan tâm, nên bằng bất cứ giá nào đều phải nhanh chóng phá án, bằng không đội cảnh sát sẽ gặp áp lực lớn chưa từng có. Chuyện này vốn dĩ cũng không còn liên quan đến công việc của Lục Bắc Thần, chỉ là ánh mắt anh vô tình liếc đến báo cáo chất liệu của sợi dây đàn vĩ cầm, được coi là hung khí vụ án, anh nhíu mày. “Chờ một chút!” Anh cắt ngang lời báo cáo của đồng nghiệp phòng kiểm nghiệm. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn anh. “Báo cáo cho rằng dây đàn làm từ chất liệu nylong à?” Lục Bắc Thần hỏi. Đồng nghiệp gật đầu: “Hầu hết đàn vỹ cầm hiện nay đều sử dụng loại chất liệu này. Lục giáo sư, anh có phát hiện gì sao?” Lục Bắc Thần không nói hai lời, đóng lại tập báo cáo, thân hình cao lớn dựa lưng vào chiếc ghế, nghiêm túc nói: “Theo tôi được biết, dây đàn vỹ cầm của Tiêu Tuyết đều được đặt làm. Để có thể phát ra những âm sắc thanh toát và cổ điển, chất liệu dây đàn phải là loại truyền thống nhất, các loại dây làm từ ruột động vật. Tiêu Tuyết chỉ thích dùng dây đàn olive để diễn tấu, vì vậy dây đàn phát hiện tại hiện trường căn bản không phả của Tiêu Tuyết.”