[7] Công Viên Giải Trí Sơn Hải
Chương 18 : Chương 27, 28 (đã Beta)
Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ hai: Cuộc sống thú cưng
Chương 27:
Mèo già và chú chó nhỏ sau khi phát hiện mình nói chuyện được thì hiển nhiên rất kích động, gần như đồng thanh la lên hai câu kẻ sát nhân và ngược đãi động vật. Du Nhạc Nguyên nghe vậy, mặt mày lập tức lạnh tanh.
"Kẻ sát nhân mà hai ngươi nói, là giết các ngươi hay giết người?".
Nếu như giết động vật, theo những hiểu biết của y về luật pháp, trừ động vật cần được bảo hộ thì thật sự không có điều luật bảo vệ chó mèo. Hai nhóc này dù đầu thai cũng không thể đầu thai vào nhà quyền quý. Có điều, nếu là giết người, sau khi tìm được hung thủ thì có thể tống thẳng vào tù, xả cho phát súng, chết tươi.
Chú chó nhỏ không rõ ý của Du Nhạc Nguyên nhưng con mèo già thì hiểu ngay. Nó lập tức mài mài móng vuốt sắc nhọn của mình, cất giọng chói tai đầy phẫn nộ: "Là giết người! Gã giết người, còn giết luôn cả bọn tôi, meo!".
Du Nhạc Nguyên nhìn cái tên đã dựng hết lông lên, cất tiếng: "Các ngươi hẳn là có ký ức về kẻ sát nhân chứ? Để ta nhìn xem. Nếu đúng như các ngươi nói thì ta sẽ tìm tên đó giúp các ngươi. Đương nhiên, đổi lại các ngươi hoặc là đi đầu thai, hoặc ở lại làm nhân viên cho công viên giải trí".
Lý do mèo già và chó nhỏ ở lì nơi này mãi không chịu đi, ngoài nỗi uất hận mãnh liệt vì bị hành hạ đến chết ra thì còn có ý chí muốn nán lại của chúng.
Du Nhạc Nguyên nhẹ nhàng lấy ra hai quả cầu màu trắng nhạt từ đầu của hai nhóc, thảy lên không trung. Giữa không trung lập tức xuất hiện một màn hình nhỏ, trong màn hình chính là ký ức của chúng. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Chó nhỏ dường như vừa chào đời đã bị vứt bỏ, sau đó vô tình gặp được mèo già. Mèo già lúc đó đã có dấu hiệu trở thành miêu yêu, vốn chẳng muốn đếm xỉa đến nhóc nhưng sau một lần mèo già bị xe cán trúng, rồi chó nhỏ hằng ngày đều mang cơm thừa đến cho nó thì sau khi mèo già khỏi hẳn, nó quyết định về sau sẽ cùng sinh sống với chó nhỏ. Mèo già là một chú mèo đen có vóc dáng mạnh mẽ, thuộc giống loài không có gì đặc biệt nhưng chó nhỏ thì khác, nó là chú chó lông trắng thuộc dòng Samoyed [69], hình thể nhỏ, nhưng chỉ cần tắm rửa thì trông vẫn rất xinh xẻo. Sau khi chung sống một thời gian, mèo già mới phát hiện một bên mắt của chó nhỏ không nhìn thấy được, cũng chính là nguyên nhân khiến nhóc bị bỏ rơi. Nhưng mèo già thấy chẳng sao cả, dù sao nó đã quá rành khu này rồi, dắt theo nhóc cún chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ nhóc con này có thể tự bới thùng rác, có thể bán moe [70] xin ăn, còn có thể theo nó học bắt chuột.
[69] Samoyed: giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia; có lông dày, bóng mượt, thường có màu vàng, trắng, kem hoặc hơi hung vàng, bộ lông có khả năng tự làm trắng không cần tắm rửa và rụng lông rất nhiều. Cực thích sủa và khá thân thiện với con người.
[70] 卖萌 - mại manh: từ lóng xuất phát từ tiếng Nhật, ý là làm ra vẻ đáng yêu để lấy lòng người khác. Từ 萌 manh bắt nguồn từ moe trong tiếng Nhật, tức dễ thương.
Cuộc sống vốn không tệ lắm. Nhưng có một ngày, sau khi mèo già về ổ của chúng thì bỗng phát hiện không thấy chó nhỏ đâu. Ban đầu nó không để tâm, dù sao nó cũng hay đi sớm về trễ, có lẽ chó nhỏ cũng vậy. Thế nhưng đến tối vẫn không thấy chó nhỏ trở về, mèo già có hơi sốt ruột. Chó nhỏ chưa bao giờ về muộn như vậy. Nó nhân lúc trời tối phóng ra ngoài tìm chó nhỏ, mũi mèo tuy không bằng mũi chó nhưng vẫn dễ dàng phân biệt được mùi vị, chưa kể nó còn là con mèo già sống lâu hơn hầu hết những con mèo khác, không bao lâu đã tìm được vị trí của chó nhỏ. Thế nhưng lúc tìm thấy, mèo già bị dọa suýt bay cả hồn.
Hai chân sau của chó nhỏ bê bết máu, bộ lông nhếch nhác lấm tấm máu, yếu ớt nằm ở một góc trong công viên, như thể sắp chết ngay tức khắc. Khi chó nhỏ phát hiện cái mùi quen thuộc, nhóc ta cố hết sức ngẩng đầu nhìn mèo già, ánh mắt lộ vẻ vui sướng, nhóc muốn le lưỡi liếm mèo già nhưng thật sự chẳng còn tí sức lực nào.
Mèo già nóng vội kêu gào trong màn đêm. Nó xoay quanh chó nhỏ không biết phải làm sao. Chó nhỏ đã lớn hơn nó một vòng rồi, nó không ngậm nhóc ấy lên được, chỉ có thể kéo đi, nhưng nếu làm vậy thì liệu chó nhỏ có chết không?
Mèo già quýnh quáng một hồi, nó nghiến răng, đưa móng quệt máu trên người chó nhỏ rồi khẽ liếm mũi của nhóc, ý bảo nó chờ ở đây. Nó lập tức xoay người về phía mình biết, chạy đến phòng khám thú y rất gần đó.
Đó là một phòng khám thú y trông vô cùng cũ kỹ, nom như sắp đóng cửa đến nơi. Một căn nhà nhỏ, bên ngoài là khu vực chữa bệnh, bên trong là phòng ngủ của bác sĩ thú y. Phòng khám này đã ở đây gần ba mươi năm rồi, bác sĩ mở phòng khám cũng là một ông cụ tóc bạc phơ khoảng chừng hơn bảy chục tuổi. Bác sĩ già có nuôi hai chú chó và một con mèo, vì ông thường xuyên chữa bệnh cho chó mèo hoang nên chó mèo ở khu này đều rất thân với ông. Mà mèo già đã kết bạn với vị bác sĩ này được mười năm rồi. Nói là kết bạn chứ thật ra là lúc còn trẻ tuổi lông bông, mèo già từng đánh nhau với con mèo mà bác sĩ già nuôi nên quen biết ông. Sau đó, mèo do bác sĩ nuôi đều chết cả, mèo già lại vẫn kiên cường sống, còn từng đánh một trận với hai chú chó mà bác sĩ già mới nuôi. Không thua. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Mèo già rất hiếm khi đến làm phiền bác sĩ. Vì nó nhận ra ông lão này đã già quá rồi, cũng không dư dả gì. Nhưng lúc này, nó phải tìm ông xin cứu giúp.
Tiếng mèo kêu thê lương vang lên ngoài cửa nhà của bác sĩ, không bao lâu đèn đã lại sáng lên. Bây giờ trời đã gần sáng, bác sĩ già choàng áo khoác, đeo kính từ từ ra mở cửa: "Sao kêu thảm thiết vậy, xảy ra chuyện gì à?".
Bác sĩ già đẩy kính vất vả lắm mới tìm thấy bóng dáng đen tuyền của mèo già trong màn đêm, rồi ông sửng sốt: "Mèo già? Sao mày lại đến đây? Mày bị thương ở đâu hả?".
Kết quả mèo già lại nôn nóng kêu meo meo, còn dùng miệng cắn ống quần của bác sĩ kéo ra ngoài. Bác sĩ già không hổ là bác sĩ thú y đã có kinh nghiệm mấy chục năm, ông tức thì ngộ ra điều gì đó, sau đó mặc áo khoác vào, đi theo mèo già. Trước khi đi, bác dĩ dặn một trong hai chú chó của mình ở lại canh nhà, con còn lại thì đi theo ông.
Hai mươi phút sau, họ tìm thấy chó nhỏ nằm trong góc công viên.
Vị bác sĩ già vừa thấy thảm trạng của chó nhỏ, lập tức thốt lên: "Đúng là nghiệp chướng! Sao lại có kẻ làm chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ!".
Bác sĩ nhanh chóng cẩn thận ôm chó nhỏ ở dưới đất lên, mau chân chạy trở về. Sau đó, có lẽ chó nhỏ cũng mạng lớn giống mèo già, bị ngược đãi tàn tạ như thế nhưng chó nhỏ vẫn sống sót nhờ sự dốc lòng chăm sóc của bác sĩ già. Tuy hai chân sau của chó nhỏ trở nên chậm chạp, bước đi khập khiễng nhưng nhóc vẫn còn sống. Hơn nữa, nhờ có sự yêu thương săn sóc của bác sĩ nên nó không ôm quá nhiều lòng thù hận với con người, chỉ phòng bị hơn một chút. Về chuyện này, bác sĩ già và mèo già đều thấy rất vui vẻ, an lòng.
Câu chuyện vốn nên kết thúc ở đây. Nhưng sau chuyện của chó nhỏ, động vật trong khu vực bỗng liên tiếp chết hoặc bị thương, nguyên nhân dẫn đến cái chết và thương tích của chúng cũng là do bị hành hạ, tra tấn dã man giống chó nhỏ. Mèo già cực kỳ tức giận. Nó và thủ lĩnh của đám chó lang thang cùng quyết định, nhất định phải dốc toàn lực tìm được tên nhân loại kinh tởm đó! Đừng nghĩ chúng nhỏ bé mà lầm, khi cả đám gần trăm chó mèo hợp lại, không bao lâu đã tìm được gã ngược đãi động vật kia.
Nhưng một đám động vật tìm ra gã thì có ích lợi gì đâu? Thủ lĩnh chó lang thang tỏ ý nó có thể tìm người đến vạch trần gã nhưng lúc này mèo già lại chần chừ, nó cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm. Bác sĩ đã già lắm rồi, không thích hợp làm chuyện nguy hiểm.
Nhưng đôi khi số phận luôn thích đùa cợt người ta như vậy. Hôm sau lúc bác sĩ già đi mua thức ăn thì bắt quả tang gã ngược đãi động vật kia đang hành hạ động vật. Bác sĩ già cả đời luôn lo nghĩ cho bầy chó mèo, lập tức nổi giận quát gã, còn báo cảnh sát. Cuối cùng, thanh niên bạo hành chó mèo kia bị cảnh sát dẫn đi. Bầy chó mèo nhất thời đều an lòng nhưng mèo già càng lúc càng thấy bất an. Nó thậm chí còn để chó nhỏ đến ở cùng bác sĩ già, để nhóc bảo vệ ông nhưng cuối cùng, chúng vẫn quá nhỏ bé. Dù ở khía cạnh nào, chúng cũng không thể so được với con người.
Thanh niên hành hạ chó mèo kia chỉ bị cảnh sát phê bình, giáo dục một trận rồi được thả ra nhưng hàng xóm chung quanh đều đã biết chuyện gã vào cục cảnh sát. Gã vừa tức giận vừa thấy mất mặt, tính tình vốn tàn bạo khiến gã chẳng do dự bao lâu đã lập tức quyết định giết bác sĩ già. Gã mua một khẩu súng lục. Vào đêm xảy ra sự việc, gã đánh thuốc mê bác sĩ già và hai chú chó của ông, kể cả chó nhỏ, sau đó chở họ đến công viên giải trí bị bỏ hoang này sát hại dã man. Phanh thây, mổ bụng, xẻ thịt. Cả người lẫn chó. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Lúc mèo già bất an chạy đến, người và chó đã không thấy đâu nữa.
Mèo già lần theo mùi chạy ra đường cao tốc lại không có cách nào. Hai ngày đầu nó còn trông chờ vào những người xung quanh và bảo vệ khu dân cư nhưng sau đó nó phát hiện, trừ bầy động vật của khu này thì không một ai thắc mắc vì sao phòng khám thú y của bác sĩ già không mở cửa nữa.
À, chắc là đóng cửa rồi. Có lẽ mọi người nghĩ vậy.
Ngay lúc mèo già sắp tuyệt vọng thì chó nhỏ tìm được nó! Nhưng lúc nhóc ấy xuất hiện trước mặt nó, bộ dạng của nhóc đã thay đổi đáng sợ. Mèo già phẫn nộ, nó tìm được gã thanh niên nọ, còn cào mù một bên mắt của gã. Nhưng gã thanh niên cuối cùng vẫn tóm được nó, rồi kết cục của nó cũng y như chó nhỏ. Đều chết cả.
Bác sĩ già và hai chú chó kia dường như đều đã đi tìm Diêm Vương lúc tử vong rồi. Nhưng không biết vì sao, mèo già và chó nhỏ không vào luân hồi, mà biến thành quỷ canh giữ mãi ở công viên giải trí. Suy nghĩ của chúng rất đơn giản cũng rất cố chấp. Chúng muốn ở đây canh giữ hài cốt của bác sĩ, đến một ngày nào đó khi bác sĩ được người ta phát hiện, chúng nó muốn ít nhất cũng đảm bảo hài cốt của ông được tìm thấy đầy đủ rồi được chôn cất. Chỉ thế thôi. À, chúng nó còn phát hiện ở lại đây thì chúng sẽ ngày càng lớn mạnh nên hai năm sau cái chết của bác sĩ già, mèo già và chó nhỏ lại có thêm một ý tưởng — khi chúng trở nên mạnh đến nỗi có thể dễ dàng giết người, chúng sẽ tìm gã thanh niên mù một mắt kia, báo thù cho bác sĩ.
Du Nhạc Nguyên xem xong toàn bộ ký ức của chúng thì thoáng lặng yên. Thiện và ác của nhân tính được phóng đại rất nhiều trong ký ức của chúng. Chẳng qua, kết cục đều không được tốt.
"Meo... Đại, Đại vương, ngài có thể báo thú giúp chúng tôi không, meo?", mèo già rất tinh mắt, biết người trước mặt là người chúng tuyệt đối không thể trêu vào.
Nguyên Đại vương giật giật khóe môi, nhìn hai tên đang cùng nhìn mình với ánh mắt tha thiết, nội tâm thoáng dao động: "Hai ngươi có ghét con người không?".
Chó nhỏ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Không, vì có nhiều người cũng giống bác sĩ già, gâu! Có cô bé còn đút cho tôi cơm thừa và bánh ngọt nữa, gâu".
Mèo già cũng im lặng một lúc lâu, "Tôi không biết. Bọn họ có người tốt kẻ xấu, phải phân biệt thật cẩn thận, meo. Nhưng, meo... Tôi rất muốn những nhân loại lợi dụng sức mạnh của mình mặc sức tra tấn chúng tôi có thể cảm nhận được cảm giác bị hành hạ, meo. Tại sao phải hành hạ chúng tôi, meo? Sao lại vứt bỏ chúng tôi, meo? Tại sao không thể... đối xử dịu dàng hơn với chúng tôi chứ? Meo... Con người rất ấm áp, cũng rất đáng sợ".
Du Nhạc Nguyên lẳng lặng nhìn chúng, không trả lời câu hỏi của mèo già, bởi chính y cũng không biết đáp án là gì. Có điều, y có thể không biết đáp án nhưng có thể giao vấn đề này cho con người để họ tự suy ngẫm.
"Yên tâm. Ta sẽ tìm kẻ sát nhân kia báo thù giúp các ngươi, còn cho gã tự trải nghiệm những tội lỗi mà gã đã gây ra và phải khóc lóc vì nó". Nguyên nhìn chúng, nói lời cam đoan, mắt của hai vật nhỏ lập tức sáng rực.
"Nếu, nếu Đại vương có thể giúp chúng tôi, meo, chúng tôi, chúng tôi sẽ đi theo Đại vương, meo!".
"Đúng! Chúng tôi sẽ đi theo Đại vương, gâu!".
Đại vương đảo mắt khinh thường, gọi điện cho thư ký Thục: "Ta cần một tài khoản Weibo, đồng thời tiến hành một đợt bốc thăm trúng thưởng".
"Vâng, vâng, vâng! Lão đại an tâm! Một tiếng sau sẽ có ngay Weibo cho ngài!!".
Nguyên tắt điện thoại. Nhờ hai nhóc này, y đã nghĩ ra chủ đề hoạt động kế tiếp rồi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
*****************
Chương 28:
Thư ký Thục hơi nghi hoặc không biết vì sao sếp lớn lại tự dưng muốn tạo Weibo. Vì vị này trông không hề giống người thích hòa nhập vào cuộc sống con người lắm, cũng không phải kiểu rảnh rỗi là lướt Weibo xem clip ngắn này nọ. Nhưng ở vị trí của anh, chỉ cần sếp yêu cầu, bất kể là lý do gì, có kỳ quái mấy, miễn là có thể thực hiện thì anh nhất định sẽ cố hết sức để làm sếp hài lòng, đây là sự chuyện nghiệp của một bí thư.
Mạng lưới quan hệ hiện tại của thư ký Thục khá phong phú, không đến nửa tiếng đã đăng ký xong và xác thực tài khoản tích V Boss lớn công viên giải trí Sơn Hải giao cho Du Nhạc Nguyên, thậm chí còn chuẩn bị luôn vòng quay bốc thăm, chỉ chờ sếp đích thân sử dụng thôi. [71]
[71] [大V] Tài khoản Weibo có tích V là loại tài khoản đã được xác minh người dùng, thường của người nổi tiếng (tích cam) hoặc tổ chức, công ty (tích xanh), thường được nhiều người quan tâm, nhiều fan, nổi tiếng, có sức ảnh hưởng.
Du Nhạc Nguyên tỏ vẻ hài lòng khi nhận tài khoản Weibo, bắt đầu soạn weibo đầu tiên của mình.
Boss lớn công viên giải trí Sơn Hải: 【 Bây giờ bắt đầu bốc thăm du khách may mắn cho chủ đề hoạt động quý tiếp theo. Người tham gia nhấn thích và quay vào ô Đặc biệt sẽ được đến công viên giải trí Sơn Hải vui chơi hai ngày miễn phí vào quý sau 】 , kế đó chính là vòng quay may mắn.
Nguyên đại thần đăng weibo xong thì tắt điện thoại, nhìn sang mèo già và chó nhỏ: "Tên đó sống ở đâu? Mèo già mi từng đến nhà gã ta chưa?".
Mèo già có phần chán nản lắc đầu: "Chưa, meo... Tôi chỉ biết hai năm trước thì gã sống gần đường Trung Hưng. Bây giờ có thể đã dọn sang chỗ khác rồi, meo".
Du Nhạc Nguyên nhìn nó gật đầu: "Không sao, biết khu đó là ta có thể tìm được rồi. Dù sao thì một thanh niên mù một mắt cũng khá dễ tìm. Giờ hai ngươi muốn tiếp tục ở đây hay vào ký túc xá nhân viên ở? Ký túc xá nhân viên có cơm nhân viên, thỉnh thoảng còn có đồ tốt. Cứ yên tâm, miễn là còn nằm trong phạm vi công viên giải trí thì không ai có thể động vào nơi chôn hài cốt này". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Nghe Du Nhạc Nguyên nói vậy, mèo già hơi chần chừ: "Mỗi ngày chúng tôi có thể để lại một người ở đây canh giữ không, meo?".
Du Nhạc Nguyên gật đầu: "Có thể, tùy các ngươi, chỉ cần không gây rắc rối là được".
Nói rồi Du Nhạc Nguyên rời đi. Y chỉ bước một bước đã rời khỏi công viên giải trí, đến vùng ngoại ô Nam Hải thị của huyện Hải Nguyên. Đây là nơi sinh sống ban đầu của nhóm mèo già, dân số ở đây tương đối thưa thớt, nhiều cây xanh. Nơi này có công viên Thanh Sơn khá nổi tiếng, cũng là nơi chó nhỏ bị vứt lại sau khi bị ngược đãi.
Chỉ bước vài bước, Du Nhạc Nguyên đã đến trước cửa phòng khám thú y của bác sĩ già. Đây là một căn nhà nhỏ trông cực kỳ tồi tàn, bên ngoài có vẽ chữ Dỡ bỏ to tướng, nói rõ vận mệnh tương lai của nó. Du Nhạc Nguyên tiến vào. Y muốn tìm một thứ, nếu tìm được thì dù tên thanh niên bị mèo già cào mù mắt kia có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của y.
Chữ này đây
"Ha... Có này. Giết người mà sơ ý thế".
Du Nhạc Nguyên đứng trong phòng khám thú y búng ngón tay, bên trong lập tức tràn ngập sương mù. Trong màn sương có một đốm sáng màu đen tự hiện ra, nhìn kỹ là biết đó là một sợi tóc ngắn màu đen, bác sĩ già không thể nào có loại tóc đầy sức sống vậy được nên chủ nhân của nó chỉ có thể là một người.
"Dẫn ta đi nhìn xem, tên giết người kia rốt cuộc trông ra sao, ta chẳng muốn thấy gã ta ở ngoài nhà tù chút nào".
Du Nhạc Nguyên vừa dứt lời, đốm sáng đen nọ lập tức bay về phía đông. Du Nhạc Nguyên ở phía sau đốm sáng trông có vẻ như đang tản bộ nhưng tốc độ của y không hề thua kém.
Cuối cùng, đốm sáng đen kia chui vào đỉnh đầu một người trong một tòa nhà, Du Nhạc Nguyên cũng im hơi lặng tiếng xuất hiện trong văn phòng công ty nhỏ gắn biển Khoa học công nghệ Quang Liêu ở phía tây tầng mười lăm của một tòa cao ốc.
Nói là văn phòng nhưng nhìn giống một tiệm net hơn. Căn phòng nhỏ được chia thành hàng chục không gian ngồi riêng lẻ, mỗi chỗ đều được trang bị một máy tính và một chiếc điện thoại. Suốt năm phút Du Nhạc Nguyên đứng ở đây, trong văn phòng không ngừng vang lên đủ kiểu chuông điện thoại, gần như không hề gián đoạn. Nhìn hình ảnh này, Nguyên đại thần thoáng ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười trào phúng.
Đúng là nghề rất hợp với một kẻ sát nhân.
Du Nhạc Nguyên nhàn nhã đứng sau người thanh niên tên Ngô Dũng. Gã huyên thuyên văng cả nước miếng giới thiệu cho đầu dây bên kia mấy loại thuốc bảo vệ sức khỏe, lâu lâu còn đề cập nói mình là dòng độc đinh mấy đời của một thầy thuốc trung y già, như thể uống thuốc của gã vào là sẽ khỏi bệnh, sống lại ngay vậy. Chỉ là vận may của Ngô Dũng lúc này có vẻ không được tốt lắm, gã khua môi múa mép hơn hai chục phút rồi mà bà già bên kia vẫn cứ tỉnh táo không mắc câu, cuối cùng còn dữ dằn mắng gã lừa đảo rồi cúp máy.
"Má nó!", Ngô Dũng đạp mạnh vào bàn, "Bà già chết bầm!". Đã là người thứ bảy hôm nay rồi, chẳng biết xui xẻo kiểu gì mà không câu được người nào cả! Vì thế, Ngô Dũng định nghỉ ngơi xem Weibo, thay đổi tâm trạng chút rồi làm việc tiếp. Đúng lúc đó, trong văn phòng bỗng có người hét toáng lên.
"A a a! Boss của Sơn Hải tạo Weibo! Ổng mới đăng weibo mà hơn sáu triệu lượt thích và chia sẻ rồi!! Trời đất, V siêu bự luôn!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Này, Tiểu Lý, nói gì đấy! Mọi người đang làm việc, đừng om sòm trong đây".
Tiểu Lý bị nêu tên nào có sợ, còn nhấn vào màn hình di động của mình, điện thoại của mọi người lập tức đều nhận được một bức ảnh chụp màn hình. "Nói mọi người nghe, chỗ này vui cực! Công viên giải trí Sơn Hải này mới mở chừng năm ngày thôi! Nhưng đã được lan truyền điên cuồng trên mạng rồi! Nghe nói từ ngày thứ tư trở đi đã tiếp đón hơn hai chục nghìn du khách mỗi ngày, đang có xu thế tăng dần trong tương lai, rất có khả năng cạnh tranh ngôi đầu với Disney. Nhưng mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là boss của công viên mở Weibo, còn tổ chức bốc thăm may mắn, mọi người xem đi, giải thấp nhất được giảm 30%, giải đặc biệt là hai ngày vui chơi xả láng miễn phí! Giá một vé là một nghìn tệ, dù không may mắn thì cũng được giảm 30% rồi, ba trăm tệ lận đấy, trên mạng đang quay điên cuồng kìa!".
Tiểu Lý vừa nói xong, hầu như ai trong văn phòng cũng lật đật chạy đi bốc thăm. Bọn họ vốn là những kẻ theo chủ nghĩa cơ hội [72], không thích làm lại muốn hưởng, rất khó mà kháng cự lại trước kiểu ưu đãi này. Vì thế, mọi người nhất thời không gọi điện lừa người nữa mà mở Weibo Boss lớn công viên giải trí Sơn Hải, tham gia bốc thăm.
[72] Chủ nghĩa cơ hội (Opportunism) là hệ thống quan điểm chính trị không theo một định hướng, một đường lối rõ rệt, không có chính kiến hẳn hoi, ngả nghiêng nhằm mưu lợi trước mắt, theo hướng trục lợi.
"Ầy, tôi được giảm có 40% à".
"Há há há! Lão Triệu, tôi may hơn ông nè! Được 50%! Đỡ được năm trăm nghìn!".
"A! A! Ha ha ha! Xem này, xem này! Tôi được giảm 70%! Tỉ lệ này thấp thật, đa phần toàn trúng từ 30% đến 50% thôi".
Quả là vậy, sau khi những người này hô la thì không còn ai trong văn phòng may mắn hơn lên tiếng cả. Ngô Dũng lúc bấy giờ đang xem weibo này và bình luận bên dưới, tức tối bất bình thầm nghĩ Boss lớn công viên giải trí Sơn Hải này mỗi ngày kiếm được biết bao nhiêu là tiền, tại sao gã không may mắn vậy chứ? Sau đó thờ ơ bấm bốc thăm. Lúc gã nhấn vào, boss lớn của Sơn Hải đang đứng sau gã cũng phất nhẹ ngón tay.
Thế là, Ngô Dũng nhìn thấy cây kim trên đĩa quay của mình sau khi xoay thật nhiều vòng thì dừng lại ở khu màu vàng có diện tích nhỏ nhất và khó trúng nhất. Gã lập tức kích động đứng bật dậy, còn kéo theo cả ghế của mình.
"Hể? Gì thế Tiểu Ngô?".
Ngô Dũng đưa tay chỉ vào điện thoại, hứng khởi như muốn chọt cả vào mặt mọi người, cả tiếng: "Đặc biệt, giải đặc biệt!! Tôi quay được giải đặc biệt!!".
Ngay tức thì, vô số ánh mắt hâm mộ, ghen tị trong văn phòng đều phóng về phía Ngô Dũng, Ngô Dũng cực kỳ hưởng thụ cảm giác hiện giờ. Như thể gã không còn là kẻ vô tích sự, tên nhân viên quèn luôn bị sếp mắng nữa, mà đã thành người thành đạt vậy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Úi chà, may mắn thế, hai nghìn tệ lận đó".
"Phải đấy, số may thật, có định đi mua xổ số không, Tiểu Ngô?".
Ngô Dũng cũng cười ngoác mồm, hớn hở gửi ảnh chụp màn hình cho Boss lớn công viên giải trí Sơn Hải.
Gã nhanh chóng nhận được hồi âm.
Boss lớn công viên giải trí Sơn Hải: 【 Anh Dũng, khi hoạt động đặc biệt của quý tiếp theo bắt đầu, anh có thể dùng khuyến mãi này đến công viên giải trí Sơn Hải chơi miễn phí hai ngày. Đương nhiên, nếu anh có bạn gái, cô ấy cũng sẽ được vé miễn phí, chỉ giới hạn một người 】 .
Ngô Dũng như sắp bay lên vì hạnh phúc. Gần đây quả thật gã có để ý một cô nàng, đang nghĩ xem phải xun xoe thế nào đây! Có điều, gã sẽ không nói với người khác về tin nhắn này, tránh đồng nghiệp dòm ngó.
Mà Du Nhạc Nguyên đứng đằng sau gã chậm rãi nhếch môi. Như thế thì dù Ngô Dũng có biết được chủ đề quý tiếp theo, gã cũng sẽ không thể không đi. Ha ha.
Du Nhạc Nguyên quay người rời đi. Trong suốt khoảng thời gian y đến rồi rời khỏi, không một ai trong văn phòng phát hiện sự tồn tại của y. Sau khi Ngô Dũng ngồi xuống thì chẳng hiểu sao thấy không khí xung quanh hơi âm u lành lạnh, gã nghi hoặc liếc nhìn xung quanh rồi choàng áo khoác vào.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, ngày 8 tháng 2, quảng cáo ngang ngược của công viên giải trí Sơn Hải đã biến mất hai tháng rưỡi nay xuất hiện trở lại trong khung giờ vàng kênh một. Các fan hâm mộ của công viên giải trí Sơn Hải, kể cả Trần Quang, Trần Nhạc Nhạc và Tống Trạch Trạch ngay khi nhìn thấy quảng cáo này thì háo hức, kích động cực kỳ. Ui là trời, sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được chủ đề hoạt động mới của quý mới rồi!!
【 Thông báo: công viên giải trí Sơn Hải sẽ mở khóa hoạt động trải nghiệm đặc biệt quý thứ hai từ ngày 11 tháng 2. Các khu trong công viên gồm khu Thần thoại, khu Tương lai giả tưởng, khu Thế giới nước và khu Hiện đại vẫn không thay đổi, khu trung tâm Hoạt động trải nghiệm Thế giới băng tuyết sẽ biến thành Cuộc sống thú cưng. Hoan nghênh các bạn đến với chúng tôi 】 .
Ngay sau khi quảng cáo xuất hiện, Weibo lại một lần nữa bùng nổ về công viên giải trí Sơn Hải.
Dao mổ đẹp giai ngút trời: 【 A a a a, cuộc sống thú cưng là gì dợ?! Có vẻ thú vị à nha! 】 .
Yêu tinh bé nhỏ: 【 Má ơi, nghe là thấy cưng xỉu rồi đó! Tức là sẽ có nhiều thú cưng lắm đúng hông?! 】 .
Fan trung thành của công viên giải trí: 【 Phàm nhân mấy người đừng có ở đây suy đoán nữa, với tính lươn của boss lớn Sơn Hải, sao có thể là thú cưng bình thường được! 】 .
Người qua đường bị bịnh: 【 Không nói gì hớt, yên lặng chuẩn bị xiền thôi. Với lại, may quá tui quay được vé giảm 50%, hạnh phúc chết 】 .
Điên cuồng tuốt thành tro bụi: 【 Lầu trên +1, còn tui được 60% nè há há há há! 】 .
Tóm lại, từ giờ phút này đã có vô số người chờ mong ngày 11 tháng 2.
Ngô Dũng xem weibo, tuy không thích chủ đề này lắm nhưng đã hẹn xong với cô nàng kia rồi, cũng không thể để phí cơ hội này được. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
*************
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
22 chương
31 chương
12 chương
312 chương
18 chương