419

Chương 4

"A a a a a a a a a a -- " Tiếng kêu thảm thiết vang lên! Bạch Bằng Triển nhìn cô gái nhỏ trước mắt, không khỏi bực bội sao hơi của nàng lại tốt như vậy? "Anh muốn làm gì?!" Nhìn người đàn ông trần trụi trước mắt, Liễu Tâm Tâm cảm thấy thân thể chính mình đang run rẩy. Hắn sẽ không... sẽ không lại muốn nữa rồi chứ?! Nàng vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, rốt cục cũng đã có thể mặc quần áo vào! "Đương nhiên là muốn ăn tươi hết sạch em!" Hắn ôm lấy eo lưng nàng, vẻ mặt mê loạn mà nhay cắn vành tai nàng. "Đừng làm nữa! Tôi mệt mỏi quá..." Nàng vỗ vỗ vào bàn tay Bạch Bằng Triển đặt trên lưng nàng. Má ơi... Nàng chỉ vừa ngủ một buổi trưa thôi, tỉnh lại liền đã bị một tên đàn ông đói khát chiếm đoạt, liên tục muốn gì đó, cũng sắp mệt mỏi suy sụp rồi. Bây giờ tên đàn ông đói khát này tự dưng lại còn muốn làm nữa sao?! Bạch Bằng Triển gia tăng thế tiến công, "Nhưng lần đầu tiên thì em rất thích mà, còn cầu xin anh nữa." "Lần kia là do tôi uống say." Không nên nói với nàng những lời nói khiến kẻ khác phải đỏ mặt này! Mặt nàng bắt đầu nóng lên. "Không chỉ lần đó, vừa rồi cũng..." Bạch Bằng Triển cố quấn lấy không tha, không ngừng nói nhỏ những lời dâm tà bên tai Liễu Tâm Tâm, tỉ mỉ gặm cắn ở đầu vai cách áo sơ mi của nàng. "Vừa rồi là do anh cưỡng ép!" Nàng tức giận liếc mắt nhìn hắn. Bạch Bằng Triển không để ý tới cơn giận của Liễu Tâm Tâm, vẫn cứ âu yếm khiêu khích trên người nàng. "Ôi... Anh muốn thế nào?" Liễu Tâm Tâm đã đầu hàng. "Anh muốn em cởi quần áo ra!" Khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười đắc thắng, Bạch Bằng Triển truyền đạt ra lệnh một cách khí phách. "Cái gì?" Thật mất mặt nha- "Anh nói rồi. Cởi cho anh xem." Ánh mắt cực kỳ mang tính xâm lược của hắn nhìn chằm chằm vào người trong lòng, như thể nàng đã hoàn toàn trần trụi. "Tôi không phải đang nhảy thoát y vũ nha!" Liễu Tâm Tâm thấp giọng kháng nghị. "Cởi hết! Không phải anh đã cởi hết váy áo của em rồi sao!" Bạch Bằng Triển lộ ra nụ cười không có hảo ý, hai tay lướt trên y phục của Liễu Tâm Tâm, thì thầm gợi tình, "Sau đó trói em lại, tiếp đó..." "Đừng nói nữa!" Không dám nghe tiếp lời nói cuồng dã của hắn, Liễu Tâm Tâm từ từ đưa tay tới trước ngực, cởi khuy áo sơ mi ra. Thật là oan gia! Chỉ cần gặp phải tên đàn ông Bạch Bằng Triển này, nàng sẽ không có biện pháp nào cả. Liễu Tâm Tâm không tài nào khống chế được bàn tay không nên run lên của nàng, nhưng khi vạt áo được cởi ra, da thịt lõa lồ trắng như tuyết trong không khí lạnh lẽo, nàng cảm nhận được ánh mắt tham lam của hắn. Thân thể của nàng hơi run rẩy. "Không nên xấu hổ. Em như vậy rất đẹp..." Ánh mắt của Bạch Bằng Triển trở nên cực nóng, thân thể lung linh của nàng khiến hắn say mê điên cuồng, khiến hắn vĩnh viễn đều cảm thấy thiếu nàng. Y phục của Liễu Tâm Tâm đã cởi ra hết, thân thể tuyệt đẹp trơn mịn trắng nõn hoàn toàn hiện ra trước mắt Bạch Bằng Triển. Ánh mắt như ngọn lửa dừng ở cơ thể nàng, đôi môi hắn lướt qua cần cổ mẫn cảm của nàng, chạy xuống hai vú tròn trịa của nàng. Sau đó, hắn hôn lên toàn thân nàng, thân mật cắn lên nơi non mềm mơn mởn của nàng, để lại một chút ửng hồng. "Anh không có nói..." Muốn làm như vậy nha... "Đừng nói nữa, em như vậy thật dễ thương..." Bạch Bằng Triển nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tâm Tâm, mang nàng tới nơi có gương, để nàng nhìn thấy cơ thể của chính nàng đẹp đẽ đến nhường nào. Trông thấy bộ dạng trần trụi của chính mình, Liễu Tâm Tâm cảm thấy một luồng khí nóng chảy qua toàn thân, khó có thể hình dung được sự sôi sục đang dâng lên ở phần thân dưới của nàng. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc khác lạ, nhưng lại bị đôi môi đàn ông cực lực khiêu khích, khiến trong cơ thể nàng dâng lên một đợt sóng tình mạnh mẽ hơn, không lưu tình chút nào quét qua toàn thân nàng, khiến nàng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, ở trong tình trạng cực phấn khích, thân thể của nàng thuận theo bản năng hoan nghênh sự xâm chiếm của hắn. Nàng biết mình lại rơi vào trầm luân . . . . . . Luôn luôn như thế, nàng không có biện pháp cãi lại đòi hỏi nơi hắn, hơn nữa lại còn nguyện ý buông thả bản thân trong dục tình dưới sự dẫn đường của hắn. Nàng cứ như vậy khát vọng được hắn đụng chạm. . . . . . "A. . . . . ." Hai tay bám lấy vai hắn, Liễu Tâm Tâm cố sức kiềm chế sự kích thích, tiếng thở dốc trong miệng bật ra. Không thể tin được chính mình lại dễ dàng đã bị người ta nắm trong tay như thế, những cơn sóng tình liên tiếp ập tới, khoái cảm làm cho nàng liên tiếp thất thủ, tiếng rên rỉ không kìm được mà phát ra càng làm cho nàng thêm hổ thẹn. Đặc biệt hình ảnh nàng trong gương, rõ ràng là đang mang vẻ mặt cực kỳ sung sướng! "Đừng nhịn! Anh thích nghe tiếng rên khi em sung sướng." Cảm giác được sự ướt át nơi thầm kín của nàng, Bạch Bằng Triển nở nụ cười vừa lòng, thứ lửa nóng cứng nhọn không lưu tình chút nào, cố gắng tiến vào địa đạo giữa hai chân nàng, xâm nhập thật sâu vào nơi sâu nhất của nàng. "A --" Lý trí của Liễu Tâm Tâm đã vỡ vụn trong nháy mắt. Vật đàn ông thình lình tiến lên, chiếm lĩnh lấy nàng, đẩy dục vọng của nàng càng ngày càng lên cao; nàng luống cuống không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ cố bám lấy hắn, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt như khẩn cầu. Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể khiến nàng như phát sốt, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, nàng phát cuồng vặn vẹo thân mình, đoán được nhiều thỏa mãn cùng sung sướng đang chờ đợi. "Cảm giác như vậy có được không?" Hắn đúng lúc đưa ra nghi vấn. "Được! Tốt lắm. . . . . ." Đam mê mà Liễu Tâm Tâm đang khống chế dưới thân hắn nổi lên cuồng liệt càn quấy, nàng dùng sức ôm lấy hắn, đau khổ cầu xin. Ánh mắt của nàng sớm đã ngây dại đi, cái miệng nhỏ mở ra, theo cuộc rong ruổi của hắn, thân mình yểu điệu không ngừng vặn vẹo, muốn mượn việc này để đạt được càng nhiều thỏa mãn hơn. "Nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em!" Bạch Bằng Triển tuyên bố. "Vâng . . . . ." Liễu Tâm Tâm trả lời thuận theo hắn, hai gò má đỏ ửng, sâu trong lòng khát cầu được hắn cuồng dã đâm vào. Mà hắn cũng không phụ sự đòi hỏi mãnh liệt của nàng, tận tình vét hết khoảng trống trong nàng, hơn nữa lần này so với lần trước càng tiến vào sâu hơn. "Em thích anh làm như vậy với em không?" Hắn cưỡi lên người nàng như con ngựa hoang, sức lực cuồng bạo trời sinh không ngừng điên cuồng thúc vào, không ngừng chuyển động trên nàng, hai gò nhũ hoa yêu kiều, trắng như tuyết đột nhiên bị hắn chộp mạnh lấy, dùng sức vặn véo đầu nhũ của nàng. "Đau quá. . . . . ." Trong mắt nàng ứa lên chút nước mắt. "Đau? Như vậy còn đau không?" Mãnh liệt đâm vào trong thân thể nàng, hắn lấy dáng vẻ quân vương khống chế cô gái dưới thân, hơn nữa càng lúc lại càng ác ý véo đôi nhũ hoa của nàng. "Không phải thẹn thùng, nói cho anh biết. . . . . . Em muốn anh làm như thế nào với em?" "A a. . . . . ." Trong mắt Liễu Tâm Tâm hoàn toàn mù sương, hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn, gắt gao mút chặt đến tận gốc của hắn, cho dù hắn đắc ý như thế nào cũng không nguyện buông ra. "Em thích anh chiếm đoạt em mạnh mẽ như vậy, đúng không? Nhìn em mút chặt lấy anh như vậy, mặc cho anh muốn em như thế nào, em cũng đều rất phối hợp, căn bản là em thích anh làm như vậy với em. . . . . ." Hắn càng tiến vào không kiêng nể gì. "Không biết. . . . . ." Khoái cảm trong cơ thể tích lũy đến độ nhất định, lý trí của Liễu Tâm Tâm đã sắp tán loạn. "Không biết? Nhưng mà cơ thể của em ẩm ướt và nóng quá. . . . . . Xem này! Cơ thể của em biết câu trả lời rõ nhất đấy. . . . . ." "Em. . . . . . A a --" Liễu Tâm Tâm còn chưa kịp trả lời, đã bị cơn cực khoái quét qua rồi bao phủ lấy. Trên môi Bạch Bằng Triển lộ ra nụ cười vừa lòng, càng ra sức hơn, khom lưng trên giai nhân đang run rẩy, đẩy nàng lạc sâu vào vực thẳm cực khoái. . . . . . "Anh gạt tôi!" Một tay Liễu Tâm Tâm cầm lấy chiếc chăn, nộ khí bốc lên tận trời, trừng mắt lườm Bạch Bằng Triển. Đối mặt với sự lên án của nàng, Bạch Bằng Triển cũng không giải thích, đưa một ly nước chanh tới."Uống chút nước trái cây đi." Nàng đã kêu rên hơn một tiếng đồng hồ, cổ họng thật sự rất đau! Nhận ly nước trái cây, Liễu Tâm Tâm không khách khí một hơi thanh toán hết toàn bộ ly nước. "Rất ngọt !" "Sao, còn muốn nữa không?" Cô gái nhỏ này rất là xoi mói nhé! Đã được uống rồi mà còn chê bai. Bạch Bằng Triển phát hiện ra một bộ mặt mới của Liễu Tâm nên cũng có chút kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng người phụ nữ tao nhã này rất yếu ớt, ngọt ngào nên không thể tưởng được nàng cũng có lúc rất khó chiều. "Có đồ uống khác không?" Liễu Tâm Tâm cũng không muốn mình phải chịu thiệt thòi, khí khái mở miệng. "Chỉ cần không cho tôi uống nước lọc là được." "Chỉ đừng có cho uống nước chanh ngọt quá cùng bia là được." Bạch Bằng Triển cố ý nói như vậy, muốn nhìn xem nàng sẽ có phản ứng gì. "Tôi không thích bia. . . . . ." Liễu Tâm Tâm nhíu mày, lẩm bẩm ."Uống vào sẽ rất đầy bụng, vô cùng khó chịu." Đúng là nàng cũng không thích uống nước chanh quá ngọt . . . . . . "Bia Bỉ cũng không thích ư?" Dường như biết Liễu Tâm Tâm sẽ thích cái gì, Bạch Bằng Triển đột nhiên mở miệng như vậy. Liễu Tâm Tâm vừa nghe, lập tức cao hứng hô to, "Bia Bỉ á? Có vị gì? Tôi thích mùi quả mâm xôi!" Ừ, ngon nhất chính là bia Bỉ! Từ giữa thế kỷ, bia Bỉ đã có hơn trăm loại để lựa chọn, nổi tiếng khắp Âu Châu và còn lan xa, mùi vị từ nồng đượm đến nhẹ nhàng đều có cả, nàng thích nhất là hương hoa quả. Bạch Bằng Triển đưa tới một chai bia mát rượi, Liễu Tâm Tâm vui vẻ nhận lấy, ực..ực...một hồi là chai bia trống trơn. "Đem một chai nữa ra đây!" . "Được." Mười lăm phút sau -- "Anh gạt tôi!" Liễu Tâm Tâm một tay cầm lấy chiếc vỏ không, mắt lờ đờ vì say trừng lên lườm Bạch Bằng Triển. Uống bia được một lúc, nàng mới nghĩ đến việc mình còn chưa kịp tính sổ với hắn. "Vì sao anh lại gạt em?" Nhìn thấy vẻ say rượu động lòng người của Liễu Tâm Tâm, Bạch Bằng Triển nhịn không được lại cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn của nàng. "Ưm, thơm thật. . . . . ." Người phụ nữ này đúng là đang say, nhưng có điều lúc này lại thích hợp để nói chuyện hơn. "Anh nói. . . . . . Muốn dạy tôi việc nam nữ gặp lại nhau sau tình một đêm sẽ xảy ra chuyện gì, kết quả. . . . . . anh lại mang tôi đến nhà anh!" Liễu Tâm Tâm bất mãn, đáng tiếc là giọng nói lại rất ngọt ngào, yếu ớt, không có chút khí thế gì. "Anh còn hại tôi phải nghỉ việc. . . . . . Lại kéo tôi lên giường rên la cả một buổi chiều. . . . . ." Liễu Tâm Tâm đã quên rằng mình đã uống mấy chai bia, nàng chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng căng ra, cũng bắt đầu nói năng linh tinh. "Bởi vì anh thích em!" Những lời này lại tự nhiên được hắn nói ra. Bạch Bằng Triển cũng giật mình sau khi hiểu được nguyên nhân tại sao mình lại muốn trêu đùa Liễu Tâm Tâm. Hắn thích nàng! Hắn thích ngoại hình xinh đẹp của Liễu Tâm Tâm, thích khi nàng uống say lại khờ khạo, thơ ngây, thích dáng vẻ hung dữ xinh đẹp của nàng, thích tính cách đơn giản dễ lừa của nàng, cũng thích sự xoi mói cùng tính quật cường của nàng nữa. Mới quen không lâu, nhưng hắn thật sự thích nàng! Hắn nghĩ rất nhiều về Liễu Tâm Tâm, hắn muốn nàng! Bạch Bằng Triển nhất thời nhận ra việc này, lập tức quyết định dù cho phải dùng cách nào đi nữa, kể cả phải lừa đảo, hắn cũng muốn đem Liễu Tâm Tâm biến thành người của hắn! "Thích tôi?" Sắp bị cơn say làm cho mờ mịt, còn ngây ngốc cười, "Gạt người. . . . . . Anh toàn bắt nạt tôi. . . . . . Hại tôi phải nghỉ việc. . . . . ." Nghỉ việc sẽ bị trừ tiền lương . . . . . . Thích nàng thì sao lại hại nàng bị trừ tiền lương chứ? "Bởi vì anh thích em!" Những lời này giải thích hết thảy. "Tôi không tin." Liễu Tâm Tâm lắc đầu, cảm thấy mí mắt nặng trịch. A! nàng muốn ngủ . . . . . . Bạch Bằng Triển vẫn không buông tha cho nàng, "Vì sao lại không tin là anh thích em?" Thừa dịp nàng đang buồn ngủ, đem nàng nắm chặt trong tay, đến lúc đó mặc cho nàng nghĩ muốn như thế nào cũng đều không còn kịp nữa rồi! "Tôi không quen biết anh nha! Buồn ngủ quá. . . . . ." Đầu Liễu Tâm Tâm vùi sâu vào cái gối. Cơ hội tới ! Bạch Bằng Triển nhân cơ hội nói, "Em làm bạn gái của anh, sẽ quen biết anh." "Thật sao?" Âm thanh mơ hồ truyền từ trong chiếc gối ra, mí mắt Liễu Tâm Tâm đã muốn nhắm lại . Please. . . . . . Chỉ cần để cho nàng có thể được ngủ yên tĩnh, cái gì cũng được. . . . . . "Bằng không thì chúng ta viết giao kèo đi?" Bạch Bằng Triển vội vàng đưa ra tờ giấy, kêu Liễu Tâm Tâm kí tên. "Được. . . . . ." Liễu Tâm Tâm mơ mơ màng màng, mềm nhũn lên tiếng, ngoan ngoãn vươn tay bắt lấy chiếc bút kí tên, sau đó liền ngủ. "Bằng không thì chúng ta viết giao kèo đi?" Bạch Bằng Triển vội vàng đưa ra tờ giấy, kêu Liễu Tâm Tâm kí tên. "Được. . . . . ." Liễu Tâm Tâm mơ mơ màng màng, mềm nhũn lên tiếng, ngoan ngoãn vươn tay bắt lấy chiếc bút kí tên, sau đó liền ngủ. Ha hả. . . . . . Khóe môi Bạch Bằng Triển hiện ra nụ cười đắc ý, cúi đầu xuống hôn cô gái nhỏ đang say ngủ một chút. Ngủ ngoan đi, bạn gái yêu quý của anh!