Dịch: Benbobinhyen “Lão Thượng, tôi vẫn không hiểu, anh nói phụ nữ, tắt đèn rồi đều giống nhau! Anh moi đâu ra tình thơ ý họa như vậy?” Lôi Tuấn Vũ cố ý truy vấn về vấn đề này, để Thượng Phẩm Nhất duy trì hưng phấn của anh ta. Đàn ông trên bàn rượu, chủ đề bàn luận nhiều nhất, ngoại trừ làm ăn thì chính là phụ nữ! Hơn nữa, hai chủ đề này luôn luôn tác động qua lại lẫn nhau. “Lão Lôi nha! Lúc anh còn trẻ, phụ nữ anh từng chơi đùa không hề ít hơn tôi! Anh hỏi tôi câu này, tôi quả thật lấy làm vinh hạnh nha! Phụ nữ, quan trọng nhất không phải là dáng người, mà là cảm giác. Vì sao tôi thích sinh viên?” Thượng Phẩm Nhất ra vẻ đạo mạo, chậm rãi nói, không chút đỏ mặt… “Thứ nhất, thuần khiết nha! Ha ha ha, điều này không cần nhắc lại nữa! Thứ hai, có văn hóa, có khí chất nha! Tôi cũng không giấu mọi người, tôi cảm thấy thích, nghe lời, tôi liền bao luôn. Khi nào chán rồi, thì đá cô ta, đổi người! Lão Lôi nha, thân phận, địa vị như chúng ta, thắt cổ chết ở một cái cây, rất không đáng! Lão Vương, các anh nói có phải không?” “Phải đó! Có điều, lão Thượng, anh em chúng tôi không giống với anh! Anh chơi sinh viên, thì có chút không đúng đắn lắm! Tôi thích loại như thế nào? Thành thục, có hương vị! Cô ta càng mạnh, tôi càng thích! Cô ta càng có địa vị, khát vọng chinh phục của tôi càng mạnh. Loại phụ nữ này nằm dưới thân mình, nỗi khoái cảm đó quả là không bình thường nha! Lão Thượng, nếu không, anh cũng thử xem?” Vương Cần cười càng thêm càn rỡ. “Tôi không có phúc hưởng thụ! Cái này chúng ta gọi là ‘mặc áo đội mũ, mỗi người thích một kiểu’!” Tiếng cười lan tràn khiến mấy người càng thêm hưng phấn. Đúng lúc mọi người đang tán chuyện vui vẻ, một phụ nữ trang điểm tỉ mỉ bước vào phòng bao. Mái tóc dài xõa sau lưng, lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, có thêu một bông mẫu đơn lớn, vô cùng quyến rũ gợi cảm. Tà váy rất dài, nhưng lại xẻ ở trên đùi, khi đi lại rất uyển chuyển, gợi cảm mê người. Vương Cần vừa nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên, reo lên: “Ôi, người đẹp, đi nhầm phòng hả?” Vương Tranh lập tức đứng dậy, đi qua nghênh đón: “Người đẹp, có gì cần giúp?” Dáng vẻ nịnh đầm không có lời nào tả nổi. Người phụ nữ này không giận mà cười, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, mặc dù có thể nhìn ra dấu vết tuổi tác nhưng rất biết cách giữ gìn nhan sắc, da thịt sáng bóng, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, khí chất rất tốt. Thượng Phẩm Nhất lúc này mới nhận ra, vội vàng “Ai da” một tiếng, bối rối kéo quần lên, nhất thời dây lưng còn không tìm thấy. Vẻ mặt quẫn bách nhìn người phụ nữ vừa bước vào! La Viễn nhìn thấy lập tức đứng dậy, nở nụ cười, nói: “Ai da, cục phó Lữ, hoan nghênh hoan nghênh! Em xem xem, bên ngoài mưa lớn như vậy, em nhất định tự mình đến, nếu sớm biết, lúc tan làm anh đã đi đón em, đâu đến nỗi đợi lâu như vậy?” La Viễn hàn huyên vài câu, lập tức khiến mọi người hiểu ra, người phụ nữ này chính là người La Viễn muốn giới thiệu cho hai anh em nhà họ Vương, là Lữ Mi ở Cục quản lý công thương. Người phụ nữ này năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất tốt, thoạt nhìn mới chỉ có hơn ba mươi. Có điều trong giới chức sắc cũng khá là đắc ý. Đã là Cục phó rồi. “Ai da, em nói La tổng, em làm sao dám phiền anh chứ! Anh mời em, là vinh hạnh cho em rồi!” Giọng điệu này vừa nghe đã biết là người biết xã giao. La Viễn cũng không khách khí, lập tức kéo cô ta giới thiệu với mấy vị đang ngồi. Lôi Tuấn Vũ phát hiện, lúc cô Lữ Mi này bắt tay với hai anh em nhà họ Vương, ánh mắt không ngừng đưa qua đưa lại. Giữa đàn ông và đàn bà, nếu có ý định, có thể không cần quá lâu, chỉ cần gặp mặt là sẽ biết được. Có đôi khi thật đúng là kỳ lạ. Có người nói đàn ông mê sắc. Kỳ thật, tục ngữ nói, ruồi bọ bâu vào quả trứng hở. Trên cơ sở không có bất kỳ ép buộc nào, người đàn ông có ý định sẽ chủ động thăm dò người phụ nữ mà họ vừa lòng, yêu mến, mà người phụ nữ có ý định sẽ chủ động lại gần, bị hút lại. Đây là sự tâm đầu ý hợp của nam sắc và nữ sắc. Lôi Tuấn Vũ dễ dàng có thể nhìn ra, hôm nay người đói khát không chỉ có hai anh em nhà họ Vương, người phụ nữ này cũng có ý định mà đến. Bọn họ tuyệt đối sẽ không phải là tình yêu sét đánh, tuyệt đối là có dự tính từ trước, ai cũng có nhu cầu. “Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Lữ Mi cười hì hì nhìn khắp phòng một lượt, đặc biệt là lưu lại trên người Thượng Nhất Phẩm lâu hơn một chút, ánh mắt còn đảo qua đảo lại ở bàn tay đang kéo quần lên của anh ta. “Ha ha ha!” Vương Cần có chút vô cùng đắc ý, vội vàng nói lấp liếm, “Người đẹp không ở đây, bọn đàn ông có gì hay mà nói chứ! Đều là những chuyện không có gì đáng kể! Lại đây lại đây, cục phó Lữ, chúng ta nói chuyện. Trong cục của các em gần đây có gì khó khăn, cứ nói ra, Vương Cần anh nếu có thể giúp, chỉ cần em nói một câu.” Vương Cần cởi khuy áo cổ, lộ ra bộ ngực đỏ hồng. Rượu cũng đến tầm, nhiệt huyết sôi trào. “Vương tổng khách sáo rồi, em hôm nay đến là để kết bạn với anh em anh, không hề có ý gì nha!” Lữ Mi làm bộ giận dỗi, oán trách ý tứ trong lời nói của Vương Cần. “Đúng đúng đúng! Kết bạn, anh thích nhất là kết bạn với người đẹp lãnh đạo như em!” Vương Cần cười mờ ám, “Lại đây! Anh kính em một ly!” Cái ly vừa nâng lên, lại phát hiện ly trống không. Vội vàng thúc giục Vương Tranh rót đầy cho anh ta. “Vương tổng, đừng lãnh đạo lãnh đạo nữa, thật xa cách, cứ gọi em là Lữ Mi là được rồi. Hôm nay em đến muộn, theo lý mà nói thì phải phạt rượu! Vương tổng, anh xem em tự phạt ba ly thế nào?” Lữ Mi nói xong liền rót đầy cho mình, nhẹ nhàng đứng dậy, hướng về mọi người, uống liền ba ly, mặt không đổi sắc tim không đập. Mọi người liền vỗ tay ầm ĩ. Trong tiệc rượu vì có phụ nữ nên mọi người nói chuyện cũng có chừng mực hơn rất nhiều, nhưng không khí lại càng trở nên náo nhiệt. Lôi Tuấn Vũ thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra sắc trời bên ngoài. Cái cô sinh viên kia vì sao vẫn chưa tới? Thượng Phẩm Nhất cũng có chút sốt ruột, nhân lúc cúi đầu tìm dây lưng, nhỏ giọng hỏi Lôi Tuấn Vũ: “Tôi nói Lôi tổng, tiết mục của người ta đều trình diễn rồi, chỗ tôi lại vẫn phải đợi! Các anh không thể để tôi ở đây ngồi nhìn chứ!” Vừa nãy bị Lữ Mi liếc một cái, trong lòng anh ta đã có chút không thoải mái. Đeo dây lưng xong liền kiếm cớ đi phòng vệ sinh để kéo Lôi Tuấn Vũ đi ra ngoài. Lôi Tuấn Vũ an ủi: “Lão Thượng, đừng sốt ruột, thứ tốt nhất luôn là thứ giữ lại đến cuối cùng mà. Lại đây, hút điếu thuốc.” “Không hút không hút. Đi phòng vệ sinh!” Tỏ rõ thái độ không vui, khiến Lôi Tuấn Vũ có chút áy náy. Hút một điếu thuốc, chưa hút được một nửa, hắn đã quay lại bàn rượu! Đúng là Vương Bát với đậu xanh, đã vừa mắt rồi! Hai anh em nhà họ Vương ra tay rất nhanh! Chỉ thấy Lữ Mi ngồi giữa hai người đàn ông, rót rượu cho Vương Cần, cười tươi như một đóa hoa. Còn tay của Vương Tranh thì đã thần không biết quỷ không hay mà đặt trên đùi của Lữ Mi… La Viễn thấy hắn quay lại, lập tức ghé vào tai hắn: “Bên này tôi không chống đỡ được nữa. Cô sinh viên đó đi đâu rồi? Sẽ không bỏ chạy ngay tại trận chứ?” “Không thể nào! Là Bân Khách giới thiệu, xưa nay chưa bao giờ xảy ra chuyện gì! Chắc là hôm nay mưa lớn quá!” Chương 360: (Phiên ngoại) Người đẹp cũng đến rồi.