365 Ngày Hôn Nhân
Chương 291
"Anh gấp gáp trở về trước! Sao vậy… Vì sao… đột nhiên lại nhớ anh?" Lôi Tuấn Vũ nhìn đáy mắt cô, trong giọng nói có chút chua xót, nhẹ đến mức dường như không ra tiếng.
Tim Lãnh Tử Tình đột nhiên thắt lại, cảm giác xé rách thổi quét toàn thân! Cô vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của mình! Vẫn bọc kín mít! Cô lại nhìn vội vào gương đối diện, cổ cũng đã che kín, không có chút da thịt nào lộ ra ngoài!
Cô trốn tránh tầm mắt, không dám nhìn Lôi Tuấn Vũ. Ấp úng nói: "Em… em… chỉ là đột nhiên thấy nhớ anh!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Lôi Tuấn Vũ cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nói: "Anh đã về rồi, ngủ đi!"Hắn chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao? Lãnh Tử Tình len lén liếc nhìn hắn. Sau đó nghe theo lời hắn chui vào trong chăn, trùm kín người từ cổ đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt mở to hoảng sợnhìn hắn. Sao hắn không truy vấn? Nếu hắn đột nhiên hỏi đến, cô phải trả lời thế nào đây?
Đang suy nghĩ, hắn đã cất tiếng."Ngủ đi! Anh chờ em ngủ rồi mới đi!" Lôi Tuấn Vũ dịu dàng nói. Có lẽ lúc này cách làm này có thể bù đắp lại một chút gì đó. Nhưng trong lòng Lôi Tuấn Vũ cũng rối loạn! Hắn không biết phải làm thế nào để thu dọn hậu quả! Hắn không biết cô có tha thứ cho hắn không, nhưng trên hết chính hắn sẽ không tha thứ cho mình!
Gật gật đầu. Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một bàn tay đặt trên vạt áo hắn, giống như sợ hắn sẽ rời đi vậy.
Cô kỳ thật rất mâu thuẫn, muốn để Lôi Tuấn Vũ nằm cạnh mình, nhưng lại sợ hắn phát hiện ra những dấu hôn trên người mình! Làn da của cô rất mẫn cảm, chỉ cần đụng khẽ một chút, sẽ để lại vết bầm. Dấu hôn khắp người vẫn đang hiển hiện trong đầu cô, không biết phải bao lâu mới có thể biến mất! Cô sợ bị hắn phát hiện!
Lôi Tuấn Vũ rất muốn rất muốn ôm cô vào trong lòng!
Nhưng…
Hắn biết cô đang lo lắng điều gì. Nhìn cô mặc thành cái dạng kia, hắn liền biết ngay! Da thịt của cô hắn sao lại không rõ?! Chỉ cần hơi đụng một chút, sẽ để lại dấu vết! Theo kinh nghiệm trước kia, hắn từng kiêu ngạo mà hôn lên thân thể cô, thích để lại dấu hôn của mình tại nơi mẫn cảm của cô! Sau đó… hắn không nỡ để lại dấu vết, bởi vì dấu vết đó của cô phải rất lâu mới biến mất! Khi hắn một lần nữa nhìn thấy, cũng có chút kinh hãi, không khỏi trách cứ sự thô lỗ của chính mình!
Thế nhưng, hôm qua, hắn lại để lại khắp người cô mấy chục dấu hôn lớn nhỏ! Giống như dùng phẩm màu vẽ lên vậy! Nổi bật trên làn da trắng nõn! Ý định ban đầu của hắn chẳng phải là để cô áy náy vì điều đó sao?!
Nghĩ đến những nụ hôn đêm hôm qua, yết hầu Lôi Tuấn Vũ lại chuyển động! Kỳ thật, hắn đã có thể ngay lập tức muốn cô! Nhưng khi nhìn thấy thân thể hắn mong mỏi đã lâu, hắn lại dâng lên một nỗi xúc động! Một nỗi xúc động muốn nhấm nháp tinh tế từng chút một!
Hắn thực sự là "đói khát", tâm tư muốn từ từ ăn sạch cô mãnh liệt như vậy! Hắn còn nhớ rõ khi ngậm lấy nụ hoa dựng đứng trước ngực cô, chính mình đã gấp gáp muốn tiến vào cô đến mức nào! Thế nhưng, cô nói cô đang mang thai! Hắn vẫn còn nhớ hắn lúc đó đã chấn động đến mức nào!
Lãnh Tử Tình nhíu chặt mày hô hấp nặng nề. Hắn phát hiện hắn có chút không đoán được cô!
Rõ ràng không hề phá bỏ đứa con của hắn, nhưng lại không nói với hắn! Rõ ràng trong lòng có hắn, nhưng lại giả bộ như hận hắn thấu xương! Để mặc hắn áp đặt tất cả hành vi ác liệt lên cô! Trong lòng cô rốt cuộc chứa đựng một thế giới như thế nào?
Lãnh Tử Tình à, anh phải yêu em như thế nào đây?!
Lôi Tuấn Vũ lúc này mới phát hiện, hắn kỳ thật hoàn toàn không biết yêu!
Sáng sớm Lãnh Tử Tình vừa tỉnh giấc, rành rành phát hiện Lôi Tuấn Vũ vẫn ngồi ở mép giường nhìn mình bằng cặp mắt vằn tia máu. Sợ tới mức toàn thân run rẩy, vội vàng nhìn lại mình trong gương. Phù! Một phen sợ bóng sợ gió! Chiếc áo co giãn cao cổ kia vẫn còn ởtrên người!
Cô hoàn hồn nhìn Lôi Tuấn Vũ, có chút áy náy xen lẫn cảm kích nói: "Anh… cả đêm không ngủ?"Lôi Tuấn Vũ cười cười, xoay người bò lên giường của cô, ôm cả người cô vào trong ngực: "Vợyêu, tha thứ cho anh! Anh thật sự rất yêu em!"Lòng Lãnh Tử Tình lại run rẩy! Nếu là trước kia, cô nghe thấy những lời này, sẽ châm chọc hắn đến mức nào! Chế giễu hắn bụng đói ăn quàng, gặp dịp thì chơi! Thế nhưng, lúc này nghe được, lại thấy cảm động biết bao! Điều cô muốn chẳng phải là một câu nói như vậy sao? Đến nay, đã thực sự nghe được từ chính miệng hắn nói ra! Cô lại có chút không dám tiếp nhận!"Tuấn Vũ… em…" Lãnh Tử Tình nghẹn ngào. Hắn muốn cô tha thứ, vậy còn cô? Hắn có tha thứ cho cô không?"Không vội! Anh sẽ không ép em. Để anh ngủ một giấc đã. Đêm qua bị em nắm quần áo, trông em cả đêm." Lôi Tuấn Vũ vùi mặt vào vai cô, thì thầm.
Lãnh Tử Tình trong lòng ấm áp, thì ra là thế. Cô có chút cứng ngắc, chỉ sợ tay hắn lại tấn công thêm.
Nhưng hắn trong chốc lát đã ngủ ngay. Chỉ ôm lấy cô.
Lắng nghe hơi thở đều đều của hắn, thân thể Lãnh Tử Tình dần dần thả lỏng. Cúi đầu, nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, một bàn tay xoa lên tóc hắn. Hắn nằm bên cạnh mình, đầu áp vào bên người cô, ấm áp như vậy. Cô rất muốn cứ bị hắn ôm như vậy, cứ bị hắn áp sát như vậy, cho đến lúc già chết đi…
Mặt trời lên cao, Lãnh Tử Tình thấy Lôi Tuấn Vũ vẫn không có ý định tỉnh giấc, vậy còn mình thì sao? Cánh tay đã sớm không còn là của mình! Tê dại đến mức đau thấu tim. Không khỏi co duỗi một chút.
Lôi Tuấn Vũ trong lòng khẽ động đậy, từ từ duỗi chân tay, tay bất giác nắm chặt lại, cảm nhận được thân thể mềm mại ở trong lòng mình, khóe miệng khẽ cong lên.
Một đôi mắt gợi cảm nhìn về phía Lãnh Tử Tình: "Anh ngủ bao lâu rồi?""Hơn hai giờ? Hôm nay không đi làm sao?" Lãnh Tử Tình dịu dàng nói. Hắn trở về rồi, nỗi sợhãi của cô dường như đã giảm đi rất nhiều."Hôm nay vốn là phải ở Hải Nam. Sao vậy? Không muốn anh ở nhà cùng em?" Tay Lôi Tuấn Vũ trượt xuống eo cô."Ách!" Lãnh Tử Tình cuống quýt chặn tay hắn lại, rút nó ra, cánh tay trong chăn nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, chỉ sợ chỗ nào bị lộ ra ngoài.
Lôi Tuấn Vũ không nói gì, cũng không hỏi vì sao! Nếu lúc này mình còn hỏi, thì chẳng phải là quá tự kiêu sao?
Đột nhiên, cánh tay trái của Lãnh Tử Tình lại co giật một chút!
Lôi Tuấn Vũ vội vàng dịch chuyển, hỏi: "Sao vậy? Có phải bị tê không?"Lãnh Tử Tình nhíu chặt mày, khuôn mặt nhăn nhó, cô đã tê dại rất lâu rồi! Chỉ là không muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn, không hề cử động mà thôi.
Lôi Tuấn Vũ lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay của cô bắt đầu mát xa."Á! Đau quá!" Lãnh Tử Tình không khỏi kêu lên, hắn động một chút, cánh tay của cô như chạm phải điện, càng run rẩy mạnh. Từng dòng điện truyền thẳng đến tim cô…"Ngốc!" Lôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày mắng.
Lãnh Tử Tình đau đến nhe răng trợn mắt, nghe thấy một tiếng ngốc của hắn, đột nhiên dấy lên nỗi buồn, cộng với đau đớn nơi cánh tay, hốc mắt của cô lập tức liền ươn ướt! Đúng vậy, cô thật ngốc, nếu không sao có thể bị cái tên "Thiên đạo thù cần" kia lừa một hồi chứ?! Còn suýt nữa…
Đang chìm đắm với suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên Lôi Tuấn Vũ vén ống tay áo của cô lên, định xoa bóp trực tiếp lên làn da của cô, lộ ra vết bầm rõ ràng trên cổ tay cô, giống như một chiếc vòng đeo tay, càng không cần nhắc đến những dấu hôn màu tím nhạt trên cánh tay!
Không khí trong nháy mắt như đông cứng lại!......
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
10 chương
12 chương
49 chương
5 chương