365 Ngày Hôn Nhân
Chương 197
"Tô tỷ? Tô tỷ? Tỷ làm sao vậy? Đừng sợ! Hồ đẹp trai tới cứu tỷ!" Hồ đẹp trai cách đó không xa lúc Tô Duệ ngã xuống nước hắn đã nhìn thấy. Lúc này, hắn liền khoa trương từ chỗ nước chỉ ngập đến bụng chân hắn mà bơi đến chỗ Tô Duệ. Nói là bơi, không bằng nói là bò thì đúng hơn…"Á!" Tô Duệ ngã xuống nước, ra sức khua khoắng. Đã có kinh nghiệm của tối hôm qua, trong lòng cô ta vô cùng hoảng sợ!
Hồ đẹp trai nắm cánh tay Tô Duệ, từ phía sau ôm lấy cô ta. Miệng còn không ngừng an ủi:"Đừng sợ đừng sợ! Tô tỷ, tôi là Hồ đẹp trai, tôi tới cứu tỷ!"Tô Duệ gắt gao ôm lấy cánh tay Hồ đẹp trai, sợ tới mức không ngừng run rẩy, cảm kích nói:"Cám ơn, cám ơn cậu, làm tôi sợ muốn chết! Làm tôi sợ muốn chết!"Hồ đẹp trai sốt sắng ôm lấy Tô Duệ, còn không ngừng giúp cô ta vuốt lại tóc.
Một lúc lâu sau, Tô Duệ phát hiện chân mình vẫn ở dưới nước, mà mực nước chẳng qua cũng chỉ ở ngay dưới đầu gối mình, chỉ cao đến bụng chân. Còn Hồ đẹp trai, cánh tay gầy gò vắt ngang trước ngực mình, không chút kiêng dè mà ôm lấy nơi đẫy đà của cô ta."Tiểu tử thối! Bỏ tay cậu ra!" Tô thon thả tức giận kêu lớn, hất cánh tay Hồ đẹp trai ra.
Tô thon thả chỉ vào mũi hắn mà mắng: "Tiểu tử thối! Cố tình sàm sỡ tôi phải không?! Nước nông như vậy còn cần cậu đến cứu sao?!"Hồ đẹp trai vô tội nói: "Tô tỷ, có trời đất chứng giám, tỷ vừa nãy rõ ràng vẫn còn kêu cứu mạng mà! Nước nông thì sao, nước nông thì không ngập chết người sao? Chậu rửa mặt còn có thể dìm chết người mà!""Tiểu tử thối! Tôi thấy cậu chính là cố tình lợi dụng tôi! Hứ!" Nói xong, vốc một vốc nước hắt về hướng Hồ đẹp trai.
Hồ đẹp trai vội vàng né tránh, liên tục xua tay: "Tôi nói Tô tỷ nha! Tôi là thật sự tới cứu tỷ mà! Tỷ xem tôi chỉ kéo tay của tỷ, căn bản không hề sờ ngực của tỷ! Nếu tôi có ý định, tôi đã trực tiếp sờ cho xong!""Cậu còn nói nữa! Cho cậu nói, cho cậu nói!" Tô thon thả xông tới ấn Hồ đẹp trai xuống nước, sau đó hai người bắt đầu vật lộn. Một người đánh, một người trốn, ở trên bờ nhìn xuống lại giống như cặp vợ chồng trẻ đang tình tứ với nhau!
Lãnh Tử Tình ra sức bơi về phía trước. Cảm giác lướt trong nước biển mát rượi, thật là thoải mái! Nhưng nhận thức trong đầu mình lúc nãy khiến cho cô có chút hoảng hốt. Lôi Tuấn Vũ thích mỹ nữ ngực lớn sao? Cô cũng không phải là loại ngực lớn nha! Sao cô lại cảm thấy dường như hắn là người vô cùng thích như vậy, không có bọn họ sẽ không sống nổi?!
Hắn rốt cuộc là người như thế nào?! Hôn nhân của bọn họ rốt cuộc là như thế nào? Trong lòng cô nhất thời mơ hồ! Không thể tập trung mà bơi. Bên cạnh xuất hiện tiếng vỗ nước, hiển nhiên, Thời Kính Nhiên đã đuổi kịp rồi.
Bọn họ đã bơi được nửa đường, nên dừng lại nghỉ ngơi."Kỹ năng bơi của em không tồi!" Thời Kính Nhiên thật lòng khen ngợi, nhô lên khỏi mặt nước lắc lắc mái tóc ướt đẫm. Anh ta vốn rất đẹp trai, động tác này lại càng trở nên quyến rũ. Nhưng Lãnh Tử Tình cũng không có tâm tư để thưởng thức."Anh cũng không tệ!" Lãnh Tử Tình hờ hững đáp."Sao vậy? Có tâm sự sao?" Thời Kính Nhiên hỏi."Ồ, không có đâu! Sao lại hỏi như vậy?" Lãnh Tử Tình nhạy cảm cười cười."Thật không ngờ em và Lôi tổng là vợ chồng. Lúc trước, em nói em đã kết hôn, tôi kỳ thật không tin lắm. Luôn cảm thấy em đang trốn tránh tôi. Tôi… có lẽ là có chút đường đột."Thời Kính Nhiên ngại ngùng nói."Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại! Chúng ta tiếp tục bơi đi!" Không đợi Thời Kính Nhiên lên tiếng trả lời, Lãnh Tử Tình đã nhoài người vào nước, lúc ngoi lên đã ở cách đó mười mét.
Thời Kính Nhiên vội vàng đuổi theo.
Lúc sắp bơi đến trước mỏm núi, Lãnh Tử Tình phát hiện thể lực mình tiêu hao kha khá rồi.
Chỗ này xem ra cũng phải 200 mét, trên thực tế vẫn còn xa! Thời Kính Nhiên vẫn duy trì khoảng cách với cô, cũng không vượt qua cô. Có lẽ là vì muốn thỏa mãn ham muốn thi đấu của cô! Kỳ thật, người đàn ông này cũng rất đáng yêu! Lãnh Tử Tình dám khẳng định, nếu sau này Thời Kính Nhiên kết hôn, nhất định sẽ rất tốt với vợ của mình!
Cuối cùng, hai người cũng bơi đến vách núi, ở đây không có bờ, mỏm núi nhô ra, bọn họ đành phải dựa vào vách núi để tạm thời nghỉ ngơi."Thế nào? Có mệt không?" Thời Kính Nhiên quan tâm hỏi."Ha ha, không thể không mệt nha!" Lãnh Tử Tình cười đáp.
Một cơn sóng ập tới, Lãnh Tử Tình vừa không trụ vững, bị sóng xô vào, đầu va mạnh vào vách núi."Á, em không sao chứ!" Thời Kính Nhiên vội vàng bơi tới, xem xét đầu của Lãnh Tử Tình."Ha ha, không việc gì, chỉ là va một cái thôi mà." Lãnh Tử Tình ngượng ngùng cười cười. Có ai ngốc nghếch như cô lấy đầu mà chọi đá chứ?! Ha ha!
Thời Kính Nhiên cũng không khỏi bật cười: "Không sao là tốt rồi! Có điều đầu của em cũng thật là cứng! Nhìn xem! Va vào đá thành một cái lỗ lớn rồi này!"Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn về vách núi bên cạnh mình, quả nhiên, chỗ cô vừa mới va phải có một cái lỗ lớn. Có điều, đương nhiên là không phải do cô va phải, mà là do nước biển lâu ngày xói mòn mà hình thành!"Ha ha ha!" Lãnh Tử Tình bị chọc đến cười phá lên. Thời Kính Nhiên cũng cười.
Lôi Tuấn Vũ ra sức đuổi theo tới nơi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa hợp này, hai người gần đến nỗi dường như là đang ôm nhau. Lãnh Tử Tình còn cười đến hai má đỏ hồng! Lôi Tuấn Vũ quả thật là nổi trận lôi đình! Hai người bọn họ chạy đến đây để hẹn hò sao?!"Tử Tình? Có chuyện gì vui nói cho anh nghe xem?!" Lôi Tuấn Vũ vọt đến trước mặt Lãnh Tử Tình, ngang ngạnh tách cô và Thời Kính Nhiên ra, dọa hai người giật nảy mình."Á? Vũ? Sao anh lại tới đây?" Lãnh Tử Tình kinh ngạc nói."Sao nào? Anh không nên tới sao?" Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ tràn đầy giễu cợt."Không có, không phải. Anh vừa nãy chẳng phải…" Lãnh Tử Tình nhớ lại vừa nãy, đột nhiên thấy hoa mắt, tay đang dựa vào vách núi trượt một cái, suýt nữa thì chìm xuống nước!
Mắt Lôi Tuấn Vũ nhíu lại, vội vàng đỡ vai cô, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu?" Lúc này, hắn đã sớm quên mất chính mình vừa rồi vì sao lại tức giận!"Ờ, không việc gì, chỉ là hơi váng đầu!" Lãnh Tử Tình mở mắt, lại nhìn thấy hai Lôi Tuấn Vũđang lắc lư trước mắt. Lảo đảo một chút, vội vàng lấy tay chống lên vách núi."Váng đầu?" Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ trở nên khó coi! "Ai cho em bơi xa như vậy! Đêm qua đã đủ mệt rồi, hôm nay lại bơi xa như vậy, em cho là em đang tham gia thi đấu bơi lội sao?"Nói xong, hắn trợn trừng mắt nhìn Thời Kính Nhiên, nhất định là anh ta dụ dỗ vợ hắn! Người con gái đơn thuần như Lãnh Tử Tình, chính là quá lương thiện, nên mới có thể bị cái con sói già Thời Kính Nhiên dụ dỗ!
Thời Kính Nhiên khó lòng giãi bày, chỉ đành khẩn trương nhìn Lãnh Tử Tình. Đột nhiên, anh ta nghĩ ra vừa nãy Lãnh Tử Tình bị va vào vách núi, liền nói: "Tử Tình liệu có phải là do vừa nãy va đầu vào vách núi.""Cái gì? Anh để Tử Tình va đầu vào vách núi hả?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nâng cao âm lượng…
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
202 chương
82 chương
11 chương
80 chương
353 chương
69 chương