Tô thon thả vênh váo tiến đến, cười nhạo nói: "Hơ, cô cho là cô ta làm cái gì chứ? ! Chẳng qua chỉ là một nhân viên vệ sinh! Này, tôi nói cho mấy người nha! Không biết thì đừng có nói bừa, lỡ mà nói sai, để mọi người chê cười cho!"An Lạc Nhi cũng cười khinh bỉ, nụ cười của cô ta vừa vặn phối hợp với Tô thon thả, đủ để gọi là quần anh hội tụ. Doãn Thiến vừa nghe, lập tức biến thành một con nhím, cô nhanh mồm nhanh miệng nói:"Ôi! Là ai ngu dốt thế nhỉ? ! Tử Tình, đừng để ý đến cô ta! Có một số người, không biết lại còn không khiêm tốn! Lại đây, Tử Tình, cậu kể cho mình nghe về trúc đuôi phượng đi, có câu chuyện gì không?"Doãn Thiến cố ý nói lớn, lại thu hút được ánh mắt của mọi người. Khang Huy không biết từ khi nào đã đứng cạnh hướng dẫn viên Mộng, hai người nói chuyện thật là vui vẻ, lúc này cũng ngừng lại. Hồ đẹp trai, Trang Ngạo Nhiên, Phương Khiết đều hướng ánh mắt về phía bọn họ. Thời Kính Nhiên vốn đang ở mũi thuyền khoanh tay ngắm phong cảnh, lại cũng hướng ánh mắt tò mò đến. Lãnh Tử Tình có một loại xúc động muốn chứng minh bản thân mình, cô tuy rằng khinh không thèm tranh giành với Tô thon thả, nhưng nhìn thấy Doãn Thiến vì mình mà đòi lại công bằng, chính mình cũng không thể thờ ơ được! Vừa hay, trong đầu cô thật sự còn nhớmột câu chuyện về trúc đuôi phượng, rõ ràng như nước cuộn trào, nếu không tuôn ra thì thực có lỗi với bản thân! Cô cười thản nhiên, nói: "Về trúc đuôi phượng, thật sự là có một câu chuyện!"Nhìn Tô thon thả ở một bên không phục nhưng lại nghiêng tai lắng nghe, Lãnh Tử Tình ý cười càng đậm. Cô nhẹ nhàng kể: "Truyền thuyết kể rằng mùa hè một năm thời cổ đại, nơi này bị khủng long tàn sát. Lũ lụt lan tràn, bao phủ đồng ruộng và thôn xóm, người và vật đều bị chết chìm. Mọi người không biết làm thế nào, chỉ biết hướng lên trời cầu xin giúp đỡ, cứu dân khỏi tai họa."Thanh âm của Lãnh Tử Tình lúc trầm lúc bổng, khiến cho mọi người không khỏi yên lặng dừng chân lắng nghe. Ngay cả Hồ đẹp trai bất cần đời cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt. Lãnh Tử Tình giống như một sứ giả dịu dàng, chỉ vào những khóm trúc um tùm ở bờ bên kia:"Con người thiện lương, đã cảm động đến Quan Thế Âm Bồ Tát, người cưỡi mây đến, trước tiên từ trên trời thả xuống một cái chuông lớn, nhốt khủng long vào trong chuông, ném xuống hồ sâu, để nó vĩnh viễn không thể làm loạn được nữa. Tiếp đó lại rút ra một cành trúc, dùng cành trúc để quét đi lũ lụt. Từ đó về sau cành trúc gặp đất mọc rễ, dần dần mọc thành khóm, trở thành rừng trúc. Rừng trúc giữ đất giữ nước, bảo vệ bờ đê, điều tiết khí hậu, giúp người dân khỏi bị nguy hại. Để ghi nhớ ơn đức của Quan Thế Âm Bồ Tát, mọi người liền gọi loại trúc này là trúc Quan Âm. Mà hình dáng của nó lại giống với đuôi phượng hoàng, mà phượng hoàng thời cổ là tượng trưng cho sự may mắn, bởi vậy mọi người còn gọi nó là trúc đuôi phượng.""Đẹp quá đi!" Doãn Thiến kìm lòng không đậu, cô nhìn theo hướng ngón tay Lãnh Tử Tình chỉ, nói, "Tử Tình, cậu không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát tái thế chứ!""Ha ha ha, xem cậu nói kìa." Lãnh Tử Tình cười rạng rỡ, lại trong lúc vô tình nhận ra rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, cô không khỏi có chút ngượng ngùng, vội vàng trốn tránh. An Lạc Nhi đột nhiên vỗ tay một cách khoa trương: "Thật là đẹp! Trúc đuôi phượng, khi về tôi cũng sẽ trồng hai cây.""Ha ha," Lãnh Tử Tình vội ngăn lại ý tưởng của cô ta, "Vậy cô phải chú ý, chúng đều sinh trưởng ở trong môi trường trên 0 độ mới được đấy!""Á? Như vậy hả! Thế thì thôi vậy!" An Lạc Nhi lập tức ỉu xìu như quả bóng xì hơi."Được rồi được rồi, chụp ảnh đi! Trúc đuôi phượng cái gì chứ!" Tô thon thả tức giận vỗ An Lạc Nhi, nhìn thấy người phe mình cũng bị Lãnh Tử Tình lay động, cảm thấy sượng mặt. Liền kéo An Lạc Nhi đi đến phía mũi thuyền. Chỉ chốc lát sau, mọi người lại tự ai nấy trò chuyện, ngắm cảnh. Doãn Thiến vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện về trúc đuôi phượng chưa thoát ra được. Chính mình không muốn tỏ vẻ, nhưng thực sự là bất đắc dĩ. Lén thè lưỡi, nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp một ánh mắt nóng rực từ phía mũi thuyền, đang nhìn mình chằm chằm. Là Thời Kính Nhiên! Cô xấu hổ cười, đối phương cũng cười với cô, cuối cùng, còn thè lưỡi với cô. Lãnh Tử Tình căng thẳng toàn thân, trời ạ! Đây rõ ràng là hành động nghịch ngợm của cô vừa nãy, chẳng lẽ anh ta cũng nhìn thấy? ! Mặt đỏ bừng. Lãnh Tử Tình vội vàng tìm ghế, ngồi xuống, trốn tránh ánh mắt ở mũi thuyền. Làm gì vậy chứ? ! Chính mình năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi? Sao lại giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy. Lôi Tuấn Vũ ơi là Lôi Tuấn Vũ, chúng ta lúc đầu yêu nhau như thế nào vậy? Sao cô cảm giác mình non nớt như mới yêu lần đầu, ánh mắt của đàn ông vừa chiếu tới, liền cả người không được thoải mái. Chết thật! Chính mình có phải có bệnh gì không? ! Trốn trên ghế ở một góc thuyền, Lãnh Tử Tình bắt đầu đưa ánh mắt đến những ngọn núi hai bên bờ Li Giang. Núi non ở nơi này giống như một bức tranh thủy mặc vậy. Trên núi đặc biệt còn có vết đường đi thường khiến người ta có một loại ảo giác, như là vừa được vẽ lên. Điều này có lẽ có liên quan đến đặc điểm địa hình núi đá vôi ở nơi đây."Trăm dặm Li Giang, trăm dặm họa đồ" , quả thật như thế. Khi du thuyền lướt đi, thật sự là mỗi góc độ là một phong cảnh. Nếu không cẩn thận thất thần một chút, thì không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu là cảnh đẹp. Đáng yêu nhất chính là bóng của ngọn núi, chiếu vào trong nước Li Giang, càng mông lung hơn, càng mờ ảo hơn. Có khi làm cho người ta có ảo giác, không phân biệt rõ đâu là cảnh thật, đâu là hình bóng. Thật sự là tĩnh lặng như gương, đẹp như một bức tranh, khiến con người thỏa lòng mãn nhãn, thoát tục trần gian."Lãnh tiểu thư, có thể may mắn chụp chung với cô một kiểu ảnh không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô. Lãnh Tử Tình lập tức quay người lại, hóa ra là Thời Kinh Nhiên. Bởi vì ánh mặt trời rất chói chang, anh ta đeo kính râm, mắt kính lại phản chiếu bóng núi non đang chuyển động, phối hợp với nụ cười của anh ta, khiến cho Lãnh Tử Tình không thể mở miệng cự tuyệt. Lãnh Tử Tình gật gật đầu, đứng dậy, không biết anh ta chọn chỗ nào để chụp ảnh chung. Nhưng vì để phối hợp với cách ăn mặc của anh ta, Lãnh Tử Tình cũng lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào. Cảm giác phóng khoáng, nhưng thật sự là rất xứng đôi. Thời Kính Nhiên gọi Hồ đẹp trai ở bên cạnh đang không ngừng chụp ảnh, đương nhiên ống kính của Hồ đẹp trai đều là ngắm vào Tô thon thả. "Hồ đẹp trai, giúp một chút, chụp cho tôi và Lãnh tiểu thư một kiểu.""Được." Hồ đẹp trai chụp ảnh rất hưng phấn, lúc chạy tới miệng còn huýt sáo. Vừa đứng lại, anh ta liền hướng ống kính ngắm vào Lãnh Tử Tình đang vai kề vai với Thời Kính Nhiên."Ấy, chờ một chút!" Thời Kính Nhiên đột nhiên giơ tay ra, chắn trước ống kính. Hồ đẹp trai vừa mới bày ra tư thế chuyên nghiệp thì bị anh ta ngăn lại, thiếu chút nữa không kịp dừng lại. Hắn tức giận nói: "Làm cái gì vậy? ! Suýt nữa thì hỏng mất một kiểu! Tay của anh có thể bỏ xuống được không? !""Ha ha," Thời Kính Nhiên căn bản là không để ý đến cái gọi là nhiếp ảnh chuyên nghiệp của hắn, mà đưa cho hắn máy ảnh trong tay mình, "Dùng máy ảnh của tôi!""Này! Có lầm không vậy? ! Máy ảnh này của tôi là máy chuyên nghiệp đấy!" Nhìn thấy Thời Kính Nhiên cười thản nhiên, Hồ đẹp trai lắc lắc đầu, nhận lấy máy ảnh của anh ta, nói:"Được, đừng có lôi kéo đấy!"Thời Kính Nhiên cười, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Lãnh Tử Tình, sau đó một cánh tay không chút do dự khoác lên vai Lãnh Tử Tình. . .