Thật là quái lạ, Lãnh Tử Tình chống thắt lưng, làm việc cả buổi sáng mà không hết việc, còn mệt hơn cả ngày hôm qua. Xương cốt cơ thể này sao lại không chịu được gian khổ như vậy chứ. Ai da! Sẽ không phải là… Lôi Tuấn Kiệt? Lãnh Tử Tình toàn thân run rẩy, ánh mắt láo liên nhìn tứ phía, không có ai đang nhìn cô. Trời ơi! Có phải là quá căng thẳng rồi không? Không thể nhanh vậy được! Lãnh Tử Tình không tự chủ được vỗ vỗ ngực! Ai ui! Đau quá! Nhìn bàn tay đang cầm chổi lau của mình, mới chưa đến một ngày mà đã bị rộp hết lên rồi. Cô không khỏi thở dài, nếu cứ làm thế này, chỉ e là hai ngày nữa còn chưa kịp bỏ đi đã mệt chết đi rồi. Lôi Tuấn Vũ ngồi ở trong đại sảnh khách sạn quan sát Lãnh Tử Tình đang đi tới đi lui trong phòng vệ sinh. Cô ấy bị mất trí nhớ sao? Không nhớ được cái gì sao? Kiều Chi Ảnh nói chồng cô đã qua đời, cô cũng tin sao? Cô thật sự không nhớ được gì sao? Sau khi xác nhận Lãnh Tử Tình đã an toàn, hắn đuổi Kiều Chi Ảnh đi. Không cho cô ta một trận, nhưng lời nói trước đó của hắn cũng đủ làm cô ta khốn đốn rồi, không có ai dám thu nhận cô ta nữa. Tử Tình ơi Tử Tình, em cũng thật ngây thơ quá đi! Cô ta bảo em là tạp vụ thì em tin ngay được sao? Em là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể làm những việc cực nhọc vậy được? Nhưng hôm qua lúc hắn nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của bác sĩ, y tá bệnh viện Quốc Lệ cũng đủ tin rằng Kiều Chi Ảnh nhất định đã ba hoa chích choè rất lợi hại, nếu không sẽ không thể lừa gạt được nhiều người như vậy. Xem dáng vẻ của Lãnh Tử Tình, có lẽ là bị đau tay rồi, vốn dĩ không biết làm mà cứ cứng đầu cứng cổ làm. Khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường kia quả thật nhìn vô cùng xinh đẹp. Lôi Tuấn Vũ đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại cô, nhưng cứ trù trừ không dám hành động. Cô có nhận ra không? Nói với cô, hắn chưa qua đời, vẫn sống sờ sờ ra đứng trước mặt cô đây sao? Cô có ngoan ngoãn đi theo hắn không? Cô đối diện với hắn thế nào, có tin hắn không? Trước giờ hắn không ngờ sẽ phải đối diện với cô dưới tư cách một người hoàn toàn xa lạ! Nói cho cô biết, bọn họ có quan hệ hợp đồng sao? Mà trước khi cô chuẩn bị bỏ đi, hắn còn đã chuẩn bị ký vào đơn ly hôn sao? Lôi Tuấn Vũ đẩy đẩy kính râm, đôi lông mày phía sau đôi mắt kính càng nhíu chặt lại. Dưới sự quan sát của hắn, Lãnh Tử Tình lấy ngón tay xoa xoa lòng bàn tay mình rồi hít sâu vào một hơi, Lôi Tuấn Vũ chấn động toàn thân theo. Hắn bật ngón tay lên gọi nhân viên phục vụ, thì thầm vài câu rồi lại lấy ra một tờ một trăm đồng làm tiền tip. Nhân viên kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức giấu tờ tiền tip kia đi. Theo sự dặn dò của Lôi Tuấn Vũ, cậu nhân viên đi về phía Lãnh Tử Tình đang quan sát tay mình: "Đại tỷ, có vị khách bên kia muốn chị qua đó chút, có việc cần tìm chị!" Cậu ta cười hì hì nói.Ủa? Lãnh Tử Tình nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, một người đàn ông đeo kính râm đang nhìn cô. Cô cuống quít giấu hai tay sau lưng, xấu hổ nói: "Chuyện gì? Tôi đang làm việc mà!""Không sao đâu, đại tỷ, chị mới tới làm à? Trước đây chưa nhìn thấy chị bao giờ! Khách có việc thì chúng ta đương nhiên không thể không giúp, mau đi đi!" Cậu nhân viên hiển nhiên đã cầm tiền của người thì phải cực lực bảo vệ lợi ích của người ta rồi. Lãnh Tử Tình nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ đang ngồi bên cửa sổ, tò mò đánh giá hắn. Hẳn là một người đàn ông rất tuấn tú, rất có thân phận, nhìn không rõ lắm, mặt hắn bị chiếc kính râm kia che khuất hơn phân nửa."Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu nhé!" Lãnh Tử Tình cười cười với cậu nhân viên, đôi mắt phía trên chiếc khẩu trang cong cong lên, cậu trai kia vui vẻ bỏ đi. Lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ, Lãnh Tử Tình định đi qua đột nhiên lại khựng lại! Có phải là người đàn ông kia không vậy? Lãnh Tử Tình cả kinh, lén lút liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, lập tức bối rối tránh đi. Hắn vẫn đang nhìn mình sao? Trái tim cô vọt lên tận cổ họng. Lãnh Tử Tình quay người lại, đi nhanh như chạy về phía đầu kia của hành lang. Cứ nghĩ là đã đi khuất khỏi tầm mắt của hắn rồi, Lãnh Tử Tình thở phào một hơi, vừa ngoái đầu lại, thì nhìn thấy thân ảnh cao to đang đứng sau lưng mình. Lãnh Tử Tình đầu kêu "ong" một tiếng, chổi lau trong tay lập tức bị biến thành vũ khí, thủ trước ngực."Anh… Anh định làm gì vậy?" Lời nói lắp bắp của cô đã tiết lộ sự bất an của cô. Lôi Tuấn Vũ nhìn xuyên qua kính râm vào khuôn mặt bị chiếc khẩu trang che mất quá nửa của Lãnh Tử Tình, lạnh lùng nói: "Đưa tay đây!""Hả?" Lãnh Tử Tình không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Lôi Tuấn Vũ giơ tay giật lấy chổi lau của cô ném sang một bên, cầm tay cô giơ lên nhìn nhìn. Nhìn thấy chỗ da bị phồng rộp lên đó thì đôi lông mày chau lại càng chặt. Trời ạ! Lãnh Tử Tình thoắt cái đỏ nhừ mặt! Tức giận, xấu hổ hay sợ hãi đây? Cô cũng phân biệt không rõ nữa. Giật mạnh tay mình ra khỏi tay hắn, Lãnh Tử Tình hoảng hốt vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, phát hiện Lôi Tuấn Vũ cũng sải bước đuổi theo cô. Trời ạ! Cứu mạng a! Lãnh Tử Tình trong lúc hoảng loạn liền lách mình vào trong một gian phòng ở góc ngoặt hành lang. Vỗ về trái tim đang đập thình thịch, tai dán lên cửa, lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang."Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói của một người đàn ông vang lên phía sau cô. Lãnh Tử Tình cả kinh xoay phắt người lại. Trời ơi! Trong lúc bối rối cô lại chạy đúng vào phòng giám đốc! Giờ đây giám đốc Lâm đang nhìn chằm chằm vào cô."Thật xin lỗi, giám đốc… Tôi…" Lãnh Tử Tình cực kỳ xấu hổ, cúi đầu xuống không biết giải thích thế nào. Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên dồn dập. Lãnh Tử Tình tim lại nhảy nhót liên hồi, thần sắc khẩn trương làm giám đốc Lâm càng thấy khó hiểu."Cô đang gặp chuyện phiền toái gì sao?" Giám đốc Lâm nhã nhặn hỏi. Đành liều vậy! Lãnh Tử Tình giờ chỉ có thể làm đà điểu giả chết mà thôi! "Giám đốc Lâm, tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh có thể cho tôi trốn một lát được không, nếu có người tới tìm tôi, anh bảo là không nhìn thấy tôi, được không?"Lâm Địch Phi lẳng lặng nhìn cô nhân viên tạp vụ mới tới, đôi mắt không khỏi nheo lại. Ban ngày ban mặt không chịu khó làm việc lại chạy đến văn phòng anh trốn trốn tránh tránh tránh, thật là phiền phức, hay là cố ý muốn gây sự chú ý với anh vậy?"Xin anh đấy!" Tiếng đập cửa phía sau ngày càng dồn dập, Lãnh Tử Tình chắp hai tay lại, chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thôi!"Thôi được." Lâm Địch Phi trừng mắt nhìn Lãnh Tử Tình một lúc, cũng không biết tại sao mình lại đồng ý, chỉ là cảm thấy cô tạp vụ này dường như có chuyện khổ tâm nào đó. Người lãnh đạm như anh đành phá lệ làm chuyện bao đồng một lần vậy. Lãnh Tử Tình trốn trong phòng. Lâm Địch Phi trấn tĩnh lại thản nhiên ra mở cửa. Khi vừa nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ thì Lâm Địch Phi có phần sửng sốt, thật là một người đàn ông rất có phí phách!"Có nhìn thấy cô gái nào vào đây không?" Lôi Tuấn Vũ tháo kính râm xuống, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Địch Phi, dường như muốn nhìn xuyên qua anh vậy."Thật xin lỗi, tiên sinh, nơi này là địa phận cấm của khách sạn chúng tôi, người không có nhiệm vụ miễn vào." Lâm Địch Phi thản nhiên đáp lại…