365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 227 : Cô rất khác thường (2)
Anh giở hết mọi thủ đoạn nói dối lừa gạt mới khiến Diệp Tiểu Tịch chấp nhận sống ở nhà họ Long. Giờ lại “mọc” ra thêm một người nữa, há chẳng phải sẽ quấy rầy cuộc sống hai người của bọn họ ư? Đương nhiên là anh không bằng lòng rồi.
- Nhưng em đã đồng ý với người ta rồi! Hơn nữa em đã đưa con bé đến đây…
Diệp Tiểu Tịch lắc lắc tay anh làm nũng:
- Với lại nơi đây có nhiều phòng mà, đâu thiếu gì chỗ ở. Anh không định biến em thành kẻ lật lọng đó chứ?
Nhìn cô đang làm nũng với mình, đáy lòng Long Mộ Thần lại mềm ra.
- Em cứ quyết định đi.
Anh cười cười nói:
- Em là nữ chủ nhân nơi này, em quyết định là được.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi đỏ lên, gì mà nữ chủ nhân nơi này chứ? Cô vội lảng sang chuyện khác:
- Đi rửa tay ăn cơm mau lên, lát nữa em dẫn anh đi gặp khách.
- Ừ.
Anh gật đầu đồng ý.
Hai người và nhà ăn, người hầu cũng dẫn Triệu Đệ đi đến.
- Long Mộ Thần, cô bé này chính là Tiểu Triệu.
Diệp Tiểu Tịch giới thiệu đơn giản rồi nhìn anh với vẻ quan tâm.
Dù mấy năm nay Long Mộ Thần luôn giúp đỡ nhà họ Triệu nhưng bọn họ chưa từng gặp mặt anh, liệu anh đã nhìn thấy bọn họ bao giờ chưa nhỉ? Nếu như anh nhận ra Triệu Đệ thì sự việc bại lộ hết cả rồi.
Long Mộ Thần liếc nhìn Triệu Đệ với vẻ thẩn nhiên bình tĩnh, anh gật đầu chào:
- Chào cô.
Diệp Tiểu Tịch hơi thất vọng, thái độ Long Mộ Thần đối với Triệu Đệ không gần không xa hệt như một người xa lạ, điều này làm cô không nhận ra được cái gì.
Triệu Đệ căng thẳng nhìn Long Mộ Thần, cô cúi đầu với anh rồi cất giọng nghiêm túc:
- Cảm ơn ngài, ngài Long!
Long Mộ Thần nhướn mày rồi cất giọng lạnh nhạt:
- Tiểu Tịch là người cho cô ở lại, cô cảm ơn em ấy là được, không cần cảm ơn tôi đâu.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ, cô hiểu Triệu Đệ đang cảm ơn anh về việc gì, song anh lại hoàn toàn không biết.
Triệu Đệ không giải thích gì thêm mà chỉ gật đầu cho qua.
Mọi người ăn tối cùng nhau, Diệp Tiểu Tịch vẫn không phát hiện bất kỳ khác lạ gì từ Long Mộ Thần. Cô đành phải buông tha, có lẽ Long Mộ Thần không hề gặp mặt người nhà họ Triệu, huống chi là Triệu Đệ. Anh không nhận ra cô bé cũng không phải là chuyện lạ gì.
Long Mộ Thần vào phòng làm việc, Diệp Tiểu Tịch cân nhắc một lúc rồi theo sau.
- Tiểu Tịch, có chuyện gì à?
Long Mộ Thần đang ngồi trước bàn làm việc nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
- Không có gì đâu.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Em đến đây tìm sách đọc thôi.
- Ừ, em cứ thoải mái.
Long Mộ Thần gật đầu.
Diệp Tiểu Tịch chọn bừa một quyển sách rồi thả người xuống chiếc ghế xích đu. Cô mở sách rồi nằm đong đưa trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Long Mộ Thần.
Anh đang chìm đắm trong công việc, ngón tay thon dài đang lướt rất nhanh trên bàn phím laptop như thể đang tấu một khúc piano tuyệt vời.
Diệp Tiểu Tịch nhìn đến ngây người. Lúc Long Mộ Thần nghiêm túc, thực sự quá mức đẹp trai. Song một người ưu tú như thế lại bị bố mẹ ruột bán đi khi còn trong tã lót, thời thơ ấu chìm nổi trong cô nhi viện. Nghĩ tới đây thôi, đôi mắt Diệp Tiểu Tịch đã nóng lên.
Long Mộ Thần bất chợt dừng lại, anh quay đầu nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ:
- Tiểu Tịch…
- Em làm phiền anh hả?
Diệp Tiểu Tịch ngừng động tác đong đưa:
- Em không đu nữa, anh tiếp tục làm việc đi.
- …
Long Mộ Thần cạn lời. Âm thanh phát ra từ ghế xích đu không ảnh hưởng đến anh mà chính là ánh mắt của cô kìa.
Hôm nay Diệp Tiểu Tịch bị sao vậy? Trước đó cô đâu bám người như thế này. Giờ cô chẳng khác gì con mèo nhỏ, đáng yêu biết bao nhiêu. Thế nhưng anh lại không đoán được giờ cô nhóc này đang định làm gì.
Diệp Tiểu Tịch ngồi dậy, chuyển sang ngồi cạnh Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần càng bất đắc dĩ hơn nữa, ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch lại càng dính chặt vào anh làm anh không cách nào tập trung làm việc được.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần dừng hẳn công việc lại rồi hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
- Không có gì đâu.
Diệp Tiểu Tịch chống cằm, từ mày đến mắt đều nhuộm đầy ý cười:
- Em muốn ngắm anh thôi, anh đẹp trai quá đi!
- Em mắc chứng mê trai ấy hả?
Anh dở khóc dở cười.
- Ừ, đúng rồi đó.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Đôi mắt Long Mộ Thần tối lại, anh vươn tay ra sức kéo cô ôm ghì vào lòng mình, cô không khỏi hô lên thành tiếng.
- Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi:
- Anh là một người đàn ông bình thường, không chịu được sự dụ dỗ của em đâu! Em mà còn như thế nữa thì anh mặc xác giao ước luôn đấy!
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi ửng lên, cô giãy giụa toan đứng dậy:
- Vậy, anh cứ làm việc tiếp đi, em không phiền anh nữa.
- Giờ anh đang rất rảnh.
Long Mộ Thần dùng sức ôm chặt cô vào lòng hỏi:
- Tiểu Tịch, có chuyện gì thế em?
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, trái tim Diệp Tiểu Tịch đập rộn lên, thậm chí cô muốn nói toạc hết thảy mọi chuyện ra.
Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, cô tựa vào ngực anh rồi nói:
- Long Mộ Thần, em định nói với anh một vài điều. Anh vừa làm việc vừa tán gẫu với em là được rồi.
- Ừ.
Anh cười cười ôm lấy cô, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím:
- Tính nói chuyện gì thế?
Diệp Tiểu Tịch hơi chần chừ rồi hỏi dò:
- Long Mộ Thần, anh đã từng nghĩ đến bố mẹ ruột anh là người như thế nào chưa?
Ngón tay Long Mộ Thần hơi dừng lại, anh cảm thấy khá kinh ngạc. Sao Diệp Tiểu Tịch lại nhắc đến vấn đề này?
- Chưa từng.
Anh lắc đầu bình tĩnh.
- Vậy nếu như có một ngày họ đến tìm anh thì anh có định nhận họ không?
Cô hỏi trong sự thấp thỏm.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Sao em lại nói đến chuyện này vậy?
- Em chỉ muốn tâm sự với anh mà thôi, có thế thì em mới hiểu anh hơn mà.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng biện giải.
- Có thật thế không?
Đôi mắt của anh trở nên tối hơn.
- Vâng vâng!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu lia lịa.
- Tiểu Tịch, trước đó anh nói rồi, giờ anh đã không còn trong độ tuổi làm nũng với bố mẹ nữa.
Long Mộ Thần không nghĩ sâu xa, anh trả lời thật lòng:
- Anh có bố mẹ nuôi rất thương anh, giờ lại có em bên cạnh. Sau này chúng ta sẽ có một gia đình mới và con của chúng ta. Giữa anh và bọn họ đã không phải gia đình từ lâu rồi. Thế nên dù họ có tìm tới anh đi nữa thì cũng chỉ còn lại lạnh nhạt mà thôi.
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch cực kỳ ấm áp, trong hoạch định cuộc sống của Long Mộ Thần luôn có cô, vì thế anh mới thốt ra những lời bình thản thế này. Nhưng khi cô nghe thấy anh nói thế, đáy lòng lại ngập tràn chua xót.
- Nói vậy thì anh không định nhận bọn họ à?
Diệp Tiểu Tịch khôi phục bình tĩnh, cô hỏi tiếp.
- Ừ, không cần thiết.
Long Mộ Thần trả lời thản nhiên:
- Anh đã hai mươi sáu rồi, không phải một thằng nhóc còn ôm ảo tưởng nữa. Huống chi có nhận hay không nhận thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
116 chương
159 chương
47 chương
58 chương
22 chương