365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 148 : Gài hàng cô

Long Mộ Thần lập tức đen mặt lại. Khó khăn lắm anh mới dỗ được Diệp Tiểu Tịch, bọn họ vừa mới làm lành xong, đang tới bước quan trọng phát triển tình cảm thì lại có người gọi điện tới phá hỏng là thế nào? - Không được nghe. Long Mộ Thần trầm giọng nói, đoạn giơ tay muốn giật lấy di động của Diệp Tiểu Tịch. - Anh đừng quậy nữa, là anh hai em đấy. Diệp Tiểu Tịch vội nói. Long Mộ Thần thở dài. Còn Diệp Tiểu Tịch thì vội vàng nhấn nút trả lời. - Tiểu Tịch, Long Mộ Thần đang ở cạnh em à? Diệp Nhược Cẩn thản nhiên hỏi. Diệp Tiểu Tịch sợ tới mức suýt chút nữa ném văng cả điện thoại. Diệp Tiểu Tịch tái cả mặt liếc Long Mộ Thần. Đúng là anh đang ở bên cạnh cô, nhưng sao Diệp Nhược Cẩn lại biết được? Không phải giờ này anh ấy đang ở nước ngoài sao? Cô tính phủ nhận lại nuốt lời muốn nói vào bụng. Không đúng, Diệp Nhược Cẩn đang gài hàng cô đây mà. Cho dù cô trả lời là đúng hay sai thì cũng đều thừa nhận cô và Long Mộ Thần có quan hệ với nhau. Xem ra, nhất định Diệp Nhược Cẩn đã đoán ra được cái gì rồi. Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi bắt đầu giả ngu. - Long Mộ Thần gì cơ? Anh ta là ai vậy? Long Mộ Thần nhướng mày lên. Nếu Diệp Nhược Cẩn đã nhắc tới anh, vậy chuyện giữa anh và Diệp Tiểu Tịch ở nhà họ Diệp không thể giấu được nữa. E rằng trong vòng hai ngày nữa, người nhà họ Diệp cũng sẽ tới đây thôi. Diệp Nhược Cẩn im lặng một lát. Rõ ràng Diệp Tiểu Tịch chưa đánh đã khai sạch. - Anh ta là chủ tịch Long thị, nghe nói ở trên mạng còn có biệt danh là nam thần quốc dân đấy. Thế mà em lại chưa từng nghe qua sao? Anh hỏi. - Dạo này em bận lắm, sao chú ý tới mấy chuyện này được. Diệp Tiểu Tịch lúng túng nói dối tiếp. - Ồ? Nhưng mà bạn anh lại có chú ý tới đấy. Anh ta còn nói cho anh biết, Long Mộ Thần còn có một người yêu lắm tai tiếng, hình như cũng tên là Diệp Tiểu Tịch. Diệp Nhược Cẩn cười khẽ một tiếng. - Lúc đó anh cũng bất ngờ lắm, không ngờ lại trùng với tên em, trùng hợp thật nhỉ. Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài luôn, sau lưng mướt mồ hôi, cô nói với vẻ thấp thỏm: - Thế à? Trùng hợp quá. Diệp Nhược Cẩn cảm thấy bất đắc dĩ. Anh thiếu điều nói huỵch toẹt ra luôn rồi, thế mà Diệp Tiểu Tịch lại muốn gạt anh. Nếu cô đã không muốn cho anh biết, vậy anh sẽ giả bộ không biết là được rồi. - Có điều anh cũng nghĩ là trùng tên thôi, nên không để ý đến nó lắm. Diệp Nhược Cẩn thản nhiên nói. - Nhất định là trùng tên thôi anh, ha ha ha. Diệp Tiểu Tịch cười xòa hai tiếng rồi thầm thở phào nhẹ nhõm. - Tiểu Tịch này. Nếu như em chịu uất ức gì thì có thể nói thẳng với anh hai, biết không? Diệp Nhược Cẩn thấp giọng nói. - Ừm. Trong lòng Diệp Tiểu Tịch tràn đầy ấm áp. Sau khi cúp máy, Diệp Tiểu Tịch trông thấy dáng vẻ đăm chiêu của Long Mộ Thần, bèn hỏi với vẻ ngạc nhiên: - Anh sao thế? - Anh hai đã biết chuyện của chúng ta rồi. Long Mộ Thần nói với vẻ chắc chắn. - Sao có thể chứ? Rõ ràng anh hai em đã nói... Diệp Tiểu Tịch chưa nói dứt câu thì lập tức ngây người ra. Nếu đúng là Diệp Nhược Cẩn nghe thấy có người trùng tên với cô, sao anh ấy lại không chú ý tới chứ? Hai hôm nay, bởi vì chuyện của Dương Uyển Dung mà cô và Long Mộ Thần đều bị đẩy ra đầu sóng dư luận. Mặc dù Long Mộ Thần đã làm mọi cách để bảo vệ cô nhưng chỉ cần Diệp Nhược Cẩn tra trên mạng thì sẽ biết rõ là không phải chỉ trùng tên thôi đâu! - Không được! Em phải trở về trường ngay! Diệp Tiểu Tịch lật đật nói. - Tiểu Tịch em tỉnh táo lại đi. Long Mộ Thần nắm lấy vai cô, đoạn nói khẽ: - Giờ em về trường, lẽ nào em không sợ bạn học vây xem à? - Em không lo được nhiều như thế! Diệp Tiểu Tịch cắn răng nói: - Anh hai em đã biết rồi, nhất định sẽ báo cho bố mẹ biết liền. Nói không chừng trong vòng hai ngày nữa, bố mẹ sẽ tới đây tìm em.. - Sau đó thì sao hả? Em sẽ nghĩ cách lừa bọn họ hay sao? Anh thấp giọng nói tiếp: - Tiểu Tịch à, đấy không phải cách hay đâu em. - Thế thì phải làm sao? Diệp Tiểu Tịch lầm bầm hỏi. Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên. - Nếu đã không giấu được, Tiểu Tịch, chúng ta cùng về đi. Sau đó chủ động thừa nhận hết mọi chuyện. - Ý anh là... nói hết mọi chuyện ra sao? Diệp Tiểu Tịch phát điên lên, cô không hề nghĩ tới chuyện này. - Không được, nếu bố mẹ em biết được thì nhất định sẽ nổi giận đấy! - Cho dù bây giờ em gạt được đi nữa, nhưng chờ tới khi tốt nghiệp, hai chúng ta đi gặp bọn họ thì họ cũng nhận ra đã bị em lừa thôi. Long Mộ Thần thản nhiên nói: - Tới chừng đó, em không nghĩ bọn họ sẽ càng tức giận hơn à? Diệp Tiểu Tịch sợ hãi rụt cổ lại. Long Mộ Thần tiếp tục giật dây. - Tiểu Tịch à, sớm muộn gì chả chết. Chuyện này càng kéo dài càng không tốt đâu. - Được rồi. Diệp Tiểu Tịch nhất thời xoắn xuýt không thôi. Cô phát hiện chỉ cần mình ở chung một chỗ với Long Mộ Thần thì cứ như một cái bình hoa trang trí không biết suy nghĩ vậy. Dường như Long Mộ Thần nói cái gì, cô đều cảm thấy rất đúng, không thể nào từ chối anh được. Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi kiên trì nói: - Nhưng em vẫn muốn trở về trường, ít nhất cũng không thể để cho bố mẹ hiểu lầm chúng ta đang sống chung gì gì đấy được. Đúng lúc cũng sắp bắt đầu học rồi, em nghĩ hôm nay em sẽ trờ về ký túc xá luôn. Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi, anh nói: - Tiểu Tịch, chẳng lẽ em không muốn biết thêm về bố mẹ mình sao? Trong nhà họ Long có rất nhiều hình của bọn họ, còn có vô số quà tặng mà bọn họ để lại cho em nữa. Nếu em không đi, bọn họ sẽ đau lòng lắm đấy. Trong lòng Diệp Tiểu Tịch không nỡ, cô thật sự không thể nào từ chối lý do này của Long Mộ Thần được. - Thôi được rồi, vậy em sẽ ở lại thêm một thời gian nữa. Diệp Tiểu Tịch thỏa hiệp nói: - Vậy khi nào chúng ta trở về gặp bố mẹ thế? - Ngày mốt. Anh nói tiếp: - Hai ngày này phải chuẩn bị một ít quà cho bọn họ. - Gấp vậy à?! Diệp Tiểu Tịch giật mình. - Đương nhiên rồi, mấy chuyện này càng nhanh càng tốt mà. Long Mộ Thần mỉm cười nói. Diệp Tiểu Tịch xoắn xuýt rồi đồng ý. Sau đó, Diệp Tiểu Tịch liệt kê một danh sách những thứ mà bố mẹ thích cho Long Mộ Thần. Anh đã dựa vào đó, mua khá nhiều quà cho bố mẹ cô. Về chuyện của Dương Uyển Dung, Diệp Tiểu Tịch cũng có chú ý đôi chút. Chuyện đó đã bị đảo ngược hoàn toàn. Đám phóng viên cũng đã làm sáng tỏ mọi chuyện thay bọn họ, nhưng mà tiêu đề lại khiến Diệp Tiểu Tịch vô cùng xấu hổ. Nào là “Đáng sợ đàn bà làm chuyện ác để được gả cho nhà giàu!” rồi thì “Mẹ giết con khiến cả nước đều rơi lệ!”, lại cả “Sự thật về cung tâm kế trong nhà quyền thế”. Mấy tin tức giật gân kèm theo nam im lặng nữ khóc ròng ùn ùn kéo tới, khiến cho mấy người bạn thân của Diệp Tiểu Tịch liên tục gọi điện tới an ủi cô, cứ như cô bị oan tới mức tháng sáu có tuyết rơi vậy, báo hại cô phải giải thích thật lâu. Nhưng đám phóng viên lại nhất trí không đăng tin vụ Dương Uyển Dung bị Ngô Đông đánh. Sau đó Dương Uyển Dung có báo cảnh sát, phía cảnh sát cũng đã bắt giam Ngô Đông. Nhưng Ngô Đông lại lấy video ra uy hiếp Dương Uyển Dung, chẳng bao lâu sau Dương Uyển Dung lại bảo lãnh Ngô Đông ra ngoài. Diệp Tiểu Tịch biết chuyện này thông qua An Tử Dục. Cô không nhịn được thở dài, e rằng sau này Dương Uyển Dung không thể thoát khỏi tên vô lại Ngô Đông rồi. Có điều dù Dương Uyển Dung sống tốt hay không đều không liên quan tới cô. Cô ta sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì đã làm những chuyện trước đây. Sáng hôm sau, lúc Diệp Tiểu Tịch định đi mua quà với Long Mộ Thần thì nhận được diện thoại của Diệp Hải Phong. Giọng điệu Diệp Hải Phong không tốt lắm。 - Tiểu Tịch, không phải con bảo đang ở ký túc xá à? Sao bố mẹ tới đây rồi lại không thấy con vậy?