365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 144 : Đơn của tòa án
Lưu Mộng Lan giận tới nghiến răng, nhưng Dương Quốc Mậu vẫn lộ vẻ khó tin.
- Mộng Lan, bà có ý gì đây?
Dương Quốc Mậu vừa giận lại vừa sợ mà quát:
- Bộ bà tin lời của bọn họ à? Sao bà có thể nghi ngờ con gái của mình kia chứ. Sao con bé lại gạt chúng ta được!
- Ông tưởng con gái ông hiền lành nết na thật à.
Ngô Đông châm chọc không chút do dự:
- Đấy là ông không nhìn thấy trên giường cô ta lăng loàn thế nào thôi...
- Anh.. anh câm miệng!
Dương Uyển Dung đang giả vờ ngất xỉu trên giường lập tức tức tới mức không thể giả bộ được nữa.
- Tôi biết thứ điếm mày đang giả vờ mà!
Ngô Đông nói với vẻ đắc ý.
Dương Quốc Mậu nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt ngạc nhiên. Bây giờ ông ta chỉ thấy nhói lòng vì bị lừa gạt mà thôi:
- Uyển Dung, sao con lại...
- Bố! Hôm đó con bị cưỡng ép thôi! Con say rượu nên chẳng biết gì hết! Bố phải tin con!
Dương Uyển Dung căng thẳng nói.
Nhóm phóng viên đang canh ở ngoài cửa nghe thấy thế thì lập tức xôn xao bàn tán. Bọn họ không ngu, rõ ràng mấy lời này của Dương Uyển Dung đã thừa nhận chuyện người lên giường với cô ta là một gã đàn ông thô tục chứ không phải là Long Mộ Thần!
Chuyện đã đảo lộn hoàn toàn, các phóng viên nhanh chóng gọi điện.
Hai mắt Dương Quốc Mậu tối sầm, ông ta tức suýt chút nữa tắt thở luôn. Đoạn ông ta chỉ về phía Dương Uyển Dung với vẻ tuyệt vọng.
- Con...con...
Lưu Mộng Lan cũng đau lòng muốn chết. Tuy bà ta đoán được một chút, nhưng chính tai nghe Dương Uyển Dung nói thế thì vẫn chịu không nổi.
Bọn họ đều cho rằng Dương Uyển Dung mang thai con của Long Mộ Thần, còn tưởng rằng cô ta có thể phú quý nhờ con! Kết quả lại là một trò cười hoang đường!
- Tao cưỡng ép mày khi nào! Rõ ràng chính mày đã tự động hiến thân mà!
Ngô Đông giận dự nói, đoạn nhìn Long Mộ Thần với vẻ sốt ruột.
- Anh lấy chứng cứ ra mau!
Long Mộ Thần bình tĩnh lấy di động của Ngô Đông ra, gã vội giật lấy rồi mở video lên:
- Mấy người xem đi!
Video vừa được mở lên thì tiếng rên rỉ mờ ám của Dương Uyển Dung đã vọng ra. Đương nhiên hình ảnh càng bốc lửa hơn, thứ Ngô Đông quay lại chính là cảnh hai người đang lăn lộn với nhau.
Trong video, Dương Uyển Dung chủ động rất hăng hái. Ngô Đông sỉ nhục cô ta bằng những từ ngữ đê tiện nhất nhưng cô ta lại rất phối hợp, còn chủ động nịnh nọt hùa theo.
Long Mộ Thần nhướng mày, anh bình tĩnh giơ tay che kín hai tai Diệp Tiểu Tịch lại.
- Em đừng nghe mấy thứ dơ bẩn này.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười.
Dương Quốc Mậu và Lưu Mộng Lan giận suýt chút nữa ngất xỉu. Dương Uyển Dung nổi điên lên lao vọt tới, đoạn cô ta giật lấy di động trong tay Ngô Đông rồi ném mạnh vào tường!
Một tiếng “cạch” vang lên, chiếc điện thoại lập tức vỡ tan tành!
- Giờ chứng cứ cũng không còn nữa, tôi xem anh có thể làm gì đây!
Dương Uyển Dung tức tới nghiến răng.
Nhóm phóng viên đứng ngoài cửa vô cùng tiếc nuối. Đối với bọn họ, lời của Dương Uyển Dung đã là chứng cứ rồi, nhưng sao mà bằng bằng đoạn video thu hút người đọc kia được.
- Con khốn nạn! Mày tưởng tao sẽ bó tay ư?
Ngô Đông mắng với vẻ tức giận:
- Tao nói cho mày biết, tao đã lưu lại một bản ở chỗ bạn tao rồi! Nếu ông đây xảy ra chuyện không may thì anh ấy sẽ đăng nó lên mạng, để toàn bộ thế giới nhìn thấy mày dâm đến cỡ nào!
- Anh... anh...
Lưu Mộng Lan thật sự muốn ngất đi, còn Dương Uyển Dung thì tái hết cả mặt.
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào!
Dương Quốc Mậu hít sâu một hợi, đoạn trầm giọng hỏi:
- Anh cần bao nhiêu mới xóa đoạn video này!
- Tiền hả?
Ngô Đông cười khẩy, gã nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt dâm loạn.
- Tôi không những muốn tiền mà còn muốn mấy người phải gả con gái cho tôi! Bố vợ à, dù gì tôi đã lên giường với con gái bố rồi, nói không chừng cũng có con luôn rồi. Vậy thì bố cứ thừa nhận thằng rể hời tôi đi. Ha ha ha...
Nghe thấy tiếng cười đắc ý lại buồn nôn kia, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được chậc chậc vài tiếng, rồi nhỏ giọng nói:
- Này cũng xem như là báo ứng nhỉ. Dương Uyển Dung dùng chuyện này ép hôn anh, thế mà chớp mắt cô ta lại bị người khác ép hôn rồi.
- Ừm, bọn họ đáng đời.
Long Mộ Thần thản nhiên gật đầu.
- Đừng có hòng!
Dương Uyển Dung phát điên lên, hét lớn.
- Con điếm này, mày còn giả bộ làm gì!
Ngô Đông hung dữ mắng.
- Đêm đó, không phải mày cũng sướng lắm sao? Tao thấy mấy hôm nay mày rất nhớ tao nhỉ?
Dương Quốc Mậu đau hết cả đầu, ông ta sắp bị tức chết rồi.
Không ngờ Dương Uyển Dung lại gạt bọn họ một vố lớn như vậy. Dương Quốc Mậu thật sự muốn bỏ mặc sống chết của cô ta! Nhưng dù sao cũng là con gái của mình, sao ông ta có thể bỏ mặc được chứ?
- Mộ Thần, tôi muốn nhờ cậu giải quyết chuyện này dùm Uyển Dung.
Dương Quốc Mậu nghiến răng nói.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, ngay cả Ngô Đông cũng im lặng, nhìn Long Mộ Thần đầy căng thẳng.
Ngô Đông bị người của Long Mộ Thần bắt được, tối hôm qua gã cũng không khá mấy. Hiện giờ Long Mộ Thần đang đứng trước mặt gã, thật ra trong lòng gã rất sợ. Cho dù gã là một tên hèn hạ nhưng cũng biết tránh hại tìm lợi mà.
Ngô Đông hiểu rất rõ. Nếu như Long Mộ Thần thật sự muốn xử lý gã thì dù trong tay gã có video đi nữa cũng chẳng làm được trò trống gì.
- Ông Dương đang nói đùa à?
Long Mộ Thần nhếch môi, cười như không cười nhìn Dương Quốc Mậu.
- Đây là chuyện riêng giữa nhà họ Dương mấy người với anh Ngô mà. Hình như tôi chẳng có lý do gì để xen vào cả. Có điều tôi đề nghị mấy người nên báo cảnh sát.
Dương Quốc Mậu nghiến răng, ông ta cực ghét dáng vẻ bình thản này của Long Mộ Thần.
Lúc trước Long Mộ Thần vẫn luôn như vậy. Trông Long Mộ Thần có vẻ tốt tính dễ bắt nạt đấy, nhưng mấy đối thủ của anh đều thua dưới tay anh hết.
Sau khi chính thức đối đầu với Long Mộ Thần, Dương Quốc Mậu mới biết anh khó chơi tới cỡ nào! Nếu như có cơ hội lựa chọn, đánh chết ông ta sẽ không đối chọi với anh đâu!
Hiện giờ vì đứa con gái hư hỏng kia, ông ta chỉ đành làm đến cùng thôi.
- Chỉ cần cậu giải quyết chuyện này giúp chúng tôi.
Dương Quốc Mậu trầm giọng nói:
- Bọn tôi sẽ bảo Uyển Dung nói rõ mọi chuyện trước giới truyền thông, chuyện lần này chỉ là hiểu lầm thôi. Hơn nữa bọn tôi đảm bảo sẽ không kiện Diệp Tiểu Tịch. Dù thế nào thì chuyện Diệp Tiểu Tịch đẩy con gái tôi xuống nước cũng là thật. Nếu như bọn tôi muốn truy cứu, cậu chưa chắc đã bảo vệ được cô ta!
- Bố! Sao bố có thể làm thế kia chứ?!
Dương Uyển Dung nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên.
- Con không chịu đâu! Chuyện này căn bản không phải là hiểu lầm gì hết! Con càng không muốn bỏ qua cho Diệp Tiểu Tịch! Con muốn nó phải ngồi tù!
Dương Uyển Dung làm ra chuyện lớn dường này vì cô ta muốn Long Mộ Thần mất hết danh dự, muốn anh phải quỳ gối trước mặt cô ta vì Diệp Tiểu Tịch. Cô ta muốn Diệp Tiểu Tịch ngồi tù, để Long Mộ Thần đau khổ. Thế mà giờ cô ta lại chẳng mò được thứ tốt gì cả sao?
- Im miệng đi!
Dương Quốc Mậu nói với vẻ bực bội:
- Nếu con chịu gả cho tên rác rưởi này thì giờ bố sẽ kiện nó dùm con!
Dương Quốc Mậu thật sự sắp bị tức chết rồi, chắc chắn Dương Uyển Dung là chủ nợ kiếp trước của ông ta đây mà! Đã tới nước này rồi, bọn họ đã mất sạch rồi. Cho dù có cá chết rách lưới với Long Mộ Thần cũng chẳng được gì hết, chỉ khiến Dương Uyển Dung mất hết mặt mũi mà thôi!
- Tôi từ chối thay cho Long Mộ Thần!
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nói:
- Mấy người cứ kiện đi, tôi chờ đơn triệu tập của tòa án.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
116 chương
159 chương
47 chương
58 chương
22 chương