36 kế
Chương 57 : phiên ngoại đặc biệt quà valentine của vệ hậu
Một phiên ngoại đặc biệt do chị beta Vệ Minh Khê xinh đẹp của mình viết dành tặng cho những ai đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện của bọn mình. Chúc các bạn vui vẻ với phiên ngoại siêu ngọt ngào và nóng bỏng nàyyyyyy.
-------------------------------------------------------
“Mùa đông đến, hoa tuyết từ trời rơi xuống đậu thành lớp đóng trên mái nhà. Từ xa nhìn lại trông không khác gì một chiếc bánh gato hình ngôi nhà được phủ một lớp kem trắng muốt. Ngôi nhà nằm trong một khoảng sân lớn, vào mùa hè, người ta thường ..”
“Cô ơi, sao cái cô kia cứ nhìn chúng ta a?”
Hứa Thiên Mạc nghe theo lời bé con, nhìn theo hướng ngón tay nhỏ bé đang chỉ. Nàng thấy Nghiêm Như Tuyết đang đứng ở trước cửa, trên mái tóc đen dài đang bị những hoa tuyết tinh nghịch phủ lấy. Hứa Thiên Mạc đặt cuốn sách nhỏ vào tay bé con, dặn dò rằng các em tốt hơn là hãy tự đọc để chiêm nghiệm hết giá trị của cuốn sách này.
“Cô đi đâu ạ?”
“Cô sao?” – Hứa Thiên Mạc nhìn Nghiêm Như Tuyết, thấy nàng đang nhướng mày, nàng quay đầu lại trả lời bé con theo vẻ tinh nghịch.
“Cô phải đi phục vụ học sinh lớn của cô đây.”
Nghiêm Như Tuyết bật cười khi nghe thấy điều này. Bọn trẻ con dĩ nhiên chẳng hiểu Hứa lão sư đang nói cái gì, tiếp tục bi bô cuốn sách mà nàng đưa.
.
.
.
Dường như càng trưởng thành, chúng ta càng nhận ra giá trị lớn nhất của nhân loại là được ở bên cạnh những người mình yêu thương. Ví dụ như ba mẹ của Hứa Thiên Mạc, tuy rằng vẫn hay gây sự với nhau nhưng đó là một loại thích thú. Một sự đáng yêu khi về già. Như là Thi Dao Vũ và bạn trai của cậu bây giờ đang vi vu ở trời Âu, hôm qua còn gởi hình về cho Hứa Thiên Mạc khoe rằng bị bạn trai áp đến mức không thể ngồi được mà chỉ có thể nằm.
Như là Hứa Thiên Mạc ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng mỉm cười, nhìn lén Nghiêm Như Tuyết.
“Mặt chị hôm nay dính gì à?” – Nghiêm Như Tuyết hỏi, nhưng vẫn chăm chú lái xe.
“Đâu có.”
“Vậy sao nhìn chị hoài vậy?”
Hứa Thiên Mạc mỉm cười từ ái, “Bỗng dưng nhận ra, chị có nhiều hơn một nếp nhăn rồi.”
Nghiêm Như Tuyết mỉm cười cũng không kém phần từ ái, chỉ khác là lần này nàng nhìn sang Hứa Thiên Mạc, “Chị cũng cảm thấy lá gan của em càng ngày càng lớn.”
“Lớn bao nhiêu?” – Hứa Thiên Mạc ung dung, lấy tay chống cằm, không để ý Nghiêm Như Tuyết đang cho xe tấp từ từ vào lề.
“Lớn đến mức có thể chọc giận chị rồi.” – Nghiêm Như Tuyết nói, liền cho xe thắng gấp, khiến Hứa Thiên Mạc mất đà, ngã về phía trước. Nhưng Nghiêm Như Tuyết lấy một tay ra đỡ, một tay nàng vẫn nằm trên vô lăng.
“Giờ Nghiêm mẹ chồng còn biết chơi khăm con dâu nữa à?” – Hứa Thiên Mạc liếc nàng, lấy tay đẩy tay của Nghiêm Như Tuyết ra, ngồi trở về ghế lái với một tư thế đàng hoàng, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ giận dỗi.
“Nhưng mẹ chồng vẫn luôn bảo vệ con dâu mà.” – Nghiêm Như Tuyết vui vẻ cho xe chạy đi, nhưng vẫn không quên nhắc thêm – “Mẹ chồng con dâu nên xưng hô trên giường thì mới tình thú, ở dưới giường vẫn là quên đi.”
“…” – Hứa Thiên Mạc biểu tình chính là như vậy.
.
.
.
Căn nhà rộng lớn như vậy, chỉ có hai người ở nên càng thêm rộng, cũng may có Nghiêm Tiểu Tư nên cũng đỡ buồn chán. Trong lúc đợi Nghiêm Như Tuyết nấu cơm thì Hứa Thiên Mạc chơi với nó.
“Nè, nói đi, ta với Như Tuyết, mi thương ai hơn?”
Con mèo không thèm trả lời nàng, một mực nằm im, thậm chí đến cả cái liếc cũng không thèm liếc.
“Mi vẫn là nên thương ta hơn.” – Hứa Thiên Mạc nói.
“Tại sao lại nên thương em hơn?” – Nghiêm Như Tuyết ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, trên người vẫn còn đeo tạp dề, nhưng kì quái nhất là người của nàng lại không có mùi dầu mỡ.
“Vì chị thương em rồi, nếu nó không thương em mà thương chị thì tình cảm này sẽ thành loại tình cảm đơn phương mất. Em không muốn ai đơn phương chị đâu.” – Hứa Thiên Mạc giải thích.
“Em là ghen khi con mèo thương chị, hay là ghen khi con mèo thương chị đây?”
“Chị nói tiếng Trung Quốc được không Như Tuyết, em nghe không hiểu gì hết.”
Nghiêm Như Tuyết mỉm cười, xoa đầu nàng, “Bé con, không cần em hiểu, chỉ cần em biết chị yêu em nhất là được rồi.”
“…”
“Còn không chịu rửa tay rồi đi ăn cơm với chị, chị sắp chết đói rồi.”
Hứa Thiên Mạc xoay người ôm lấy vòng eo Nghiêm Như Tuyết, bị nàng đẩy ra, “Đừng ôm, toàn dầu mỡ.”
“Không sao.” – Hứa Thiên Mạc kiên quyết ôm - “Như Tuyết, chị nói xem, chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi, nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Thì chúng ta sẽ đối mặt chứ sao.” – Nghiêm Như Tuyết nhéo mũi Thiên Mạc. Lúc này Nghiêm Tiểu Tư đã lười biếng nhảy vào lòng Nghiêm Như Tuyết, khiến cho khoảng cách ở giữa hai nàng bị giãn ra đôi chút.
“Nghiêm Tiểu Tư, sao mi lại nhảy vào đây, đi ra!”
“Để nó nằm đây cũng được mà.”
“Nhưng nó nằm ở đây thì em sẽ không ôm được chị.” – Hứa Thiên Mạc phản bác.
“Không thành vấn đề, em không ôm được chị vậy thì để chị ôm em đi.” – Nghiêm Như Tuyết dang hay tay ra – “Vòng tay chị đủ lớn để ôm cả hai mà.”
“Chị lúc nào cũng ngọt ngào vậy sao?”
“Ừ.” – Nghiêm Như Tuyết hôn lên chóp mũi nàng – “Với người yêu thì phải vậy chứ, em là của chị mà.”
“…”
.
.
.
Có một câu như thế này, “Ăn no rửng mỡ” hoặc một câu khác rõ nghĩa hơn một chút, “Ăn no ấm cật, rậm rật suốt ngày”. Trong tình huống của Hứa Thiên Mạc chính là như vậy. Bụng no thì đầu lại nghĩ, ngay từ lúc Hứa Thiên Mạc nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết bước ra từ phòng tắm thì đầu óc của nàng lại nở hoa.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” – Nghiêm Như Tuyết chỉ tay vào trán nàng rồi búng một cái khiến Hứa Thiên Mạc bị té ra sau. Nàng ngồi xuống bên mép giường, tóc đen dài nằm vươn trên vai. Một khung cảnh hoàn mỹ của một người phụ nữ gợi cảm ngồi hong khô tóc bên mép giường đập vào đôi mắt của Hứa Thiên Mạc.
“Như Tuyết, em cảm thấy tư thế ngồi hong khô tóc của chị sai rồi.”
“Sai?” – Nghiêm Như Tuyết nhíu mày – “Sai chỗ nào?”
“Không bằng em giúp chị hong khô tóc?” – Hứa Thiên Mạc ra đề nghị.
“Chó con không làm, muốn hóa rồng hả?” – Nghiêm Như Tuyết mỉm cười, nhưng vẫn đưa máy sấy cho Hứa Thiên Mạc.
“Còn tùy vào việc phượng hoàng có cho chó con làm rồng hay không nha!” – Hứa Thiên Mạc cầm lấy máy sấy rồi trả lời.
“Chị xoay người sang đây.”
“Được.”
Nghiêm Như Tuyết xoay lưng về phía Hứa Thiên Mạc. Bàn tay của Hứa Thiên Mạc bắt đầu chơi với mái tóc của nàng. Nàng có thể cảm thấy được bàn tay âu yếm mình mỗi đêm đang chạm vào từng chân tơ kẽ tóc của mình. Một thoáng rùng mình chạy ngang khi Hứa Thiên Mạc lang thang đưa bàn tay chạm vào vành tai của Nghiêm Như Tuyết. Đó là một nơi nhạy cảm của nàng và nàng biết, Hứa Thiên Mạc cũng biết điều đó.
Nhưng có vẻ đêm nay Hứa Thiên Mạc thích đùa giỡn nhiều hơn là việc bắt đầu vào công việc chính. Nghiêm Như Tuyết đã nhìn thấy chiếc máy sấy được đặt xuống bên cạnh mình và thay vào đó, thứ giúp Hứa Thiên Mạc tiếp tục công việc chính là đôi môi của nàng, đang nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Nghiêm Như Tuyết.
“Thiên Mạc.”
“Suỵt, im lặng.” – Vòng tay Hứa Thiên Mạc khẽ siết lấy vòng eo nàng, thì thầm – “Em đang giúp chị sấy tóc mà.”
“Sấy tóc hay sấy tai đấy?” – Nghiêm Như Tuyết bật cười, đến mức này rồi còn nói vậy được.
“Chị muốn nghĩ sao cũng được, không quan trọng.” – Hứa Thiên Mạc nói, hôn sâu lên tai của nàng – “Muốn ăn thịt chị quá.”
“Ăn thịt chị không dễ đâu nha.”
“Dĩ nhiên.” – Hứa Thiên Mạc đẩy ngã Nghiêm Như Tuyết – “Ai cũng ăn được thịt của chị thì chị không phải là Nghiêm Như Tuyết rồi.”
“Vậy em yêu chị là chị hay chị là Nghiêm Như Tuyết đây?” – Nghiêm Như Tuyết quàng hai tay quanh cổ Hứa Thiên Mạc.
“Chị không phải là Nghiêm Như Tuyết à, em thích cả hai.”
“Em có biết đoạn đối thoại vừa rồi của tụi mình cực kì hack não không?”
“Em biết.”
Cả hai cùng bật cười, nhưng lời nói là quá dư thừa cho những gì phải xảy đến tiếp theo, có chăng thứ nên bật ra là tiếng thở chứ chẳng phải lời nói nữa rồi.
Hứa Thiên Mạc làm những gì cần phải làm cho một cuộc làm tình nồng cháy. Nàng hôn lên môi Nghiêm Như Tuyết bằng tất cả tình yêu của mình. Đáp lại nàng, sự nồng nhiệt của Nghiêm Như Tuyết luôn nằm ngoài dự đoán của Hứa Thiên Mạc. Bắt đầu bằng việc Nghiêm Như Tuyết chủ động luồn tay vào áo ngủ của Hứa Thiên Mạc và ôm lấy cặp thỏ con vừa trắng hồng cũng rất vừa tay của nàng.
“Chị.”
“Suỵt.” – Nghiêm Như Tuyết bắt chước Hứa Thiên Mạc – “Chị đang khám tim cho em mà.”
“…” – Hứa Thiên Mạc mặt đen thui – “Mẹ chồng à, mẹ học nhanh lắm luôn đấy.”
“Vậy mới là mẹ chồng của em.” – Nghiêm Như Tuyết dùng một tay, mở ra cánh cửa mà thần kì mang tên vạt áo. Cặp thỏ con trắng hồng đung đưa trước mặt của nàng, Nghiêm Như Tuyết ngắm nhìn chúng. Cho dù chúng ta làm tình cả hàng trăm lần, thì những gì của người yêu trong mắt chúng ta, luôn đẹp như thể lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy tuyết rơi.
“Cắn nó đi chị.” – Hứa Thiên Mạc khàn giọng khẩn cầu.
“Cắn nó?” – Nghiêm Như Tuyết hỏi lại, giọng cũng gần như lạc vào chốn mơ hồ nào đó.
“Dạ.”
“Chị không nghĩ vậy đâu.”
“Ah!”
Hứa Thiên Mạc bất ngờ khi vị trí nằm trên của mình bị đảo lộn. Nghiêm Như Tuyết xoay người hoàn hảo đặt vị trí của Hứa Thiên Mạc là phải nằm dưới mình. Tiếp theo sau đó là bờ môi nàng tiếp giáp vào vị trí đỉnh ngực hồng hào và khuôn ngực đầy đặn. Ánh mắt của Hứa Thiên Mạc đen lay láy, cẩn thận ngắm nhìn Nghiêm Như Tuyết hôn lên ngực của mình, một cách chân thành và nâng niu.
“Em không cần phải yêu cầu chị làm bất cứ điều gì.” – Nàng mút nhè nhẹ - “Chỉ cần nói, Như Tuyết, em muốn được yêu thương là được.” – Nghiêm Như Tuyết nói xong, không cần đến câu trả lời của Hứa Thiên Mạc. Nàng hôn lên bờ môi ấy, nuốt trọn những gì muốn nói của Hứa Thiên Mạc vào miệng mình, cả những sợi chỉ bạc đẹp đến dâm mỹ.
Hứa Thiên Mạc bị nàng lật ngược người lại. Nghiêm Như Tuyết nằm ấp sấp lên người nàng. Những nụ hôn dè dặt được đặt lên chiếc lưng gợi cảm, sau đó là hai bờ mông. Nghiêm Như Tuyết cẩn thận đặt lại một dấu cắn be bé lên một bên mông của Hứa Thiên Mạc, khiến nàng phải oằn mình lên đầy khoái cảm.
“Như Tuyết.”
“Ngoan, để chị yêu em, để chị đưa em lên đến đỉnh của hạnh phúc.” – Nghiêm Như Tuyết thì thầm vào tai nàng, dụ dỗ nàng, muốn Hứa Thiên Mạc hòa mình hết sức vào màn ái tình này.
“Chị yêu em, Thiên Mạc. Em là tất cả của chị.”
“Mùa đông đến, hoa tuyết từ trời rơi xuống đậu thành lớp đóng trên mái nhà. Từ xa nhìn lại trông không khác gì một chiếc bánh gato hình ngôi nhà được phủ một lớp kem trắng muốt. Ngôi nhà nằm trong một khoảng sân lớn, vào mùa hè, người ta thường ..”
“Cô ơi, sao cái cô kia cứ nhìn chúng ta a?”
“Cô ấy hả?”
“Dạ, cái cô nhìn xinh ơi là xinh đó ạ!”
“Cô ấy là.. người quan trọng nhất trên thế giới này của cô.”
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
86 chương
638 chương
143 chương
66 chương