36 Chiêu Ly Hôn
Chương 71 : Quyển 4 :Tai nạn xe
Cúp máy, tôi liền giống hệt như một con sư tử thịnh nộ lao nhanh ra cửa,Chu Vi lo lắng, ở phía sau gọi tôi: “Đinh Đinh, cậu muốn làm gì?”
“Làm gì à? Phó Gia Tuấn nói đi công tác, nhưng căn bản anh ta không đi, anhta ở cùng với người phụ nữ đó, ngay tại Lệ Tinh, cậu nói xem tớ muốn làm gì?”
Vì để xác minh thử xem Gia tuấn có phải thật sự nói dối tôi không, tôi gọi điện thoại cho Đường Nhất Phàm, điện thoại rất nhanh được nối.
“Đường Nhất Phàm, sư phụ cậu đâu?”
Đường Nhất Phàm nhận được điện thoại của tôi, rõ ràng là càng hoảng sợ, giọng nói ấp a ấp úng, “Sư phụ em vừa mới đi ra ngoài rồi, lát nữa anh ấy về, em sẽ nói anh ấy gọi điện thoại lại cho chị.”
Tôi trầm giọng hỏi: “Hai người đi đường tốt chứ? Vừa rồi tôi mới gọi điệnthoại cho anh ấy, anh ấy không bắt máy, tôi rất lo lắng.”Ở bên kia, Đường Nhất Phàm cất giọng bịa đặt sang sảng, “Tốt lắm, lênđường bình an, sư phụ em vốn là một tài xế lão luyện mà, chị yên tâmđi.”
Một đôi hát bè rất hay, thật sự là châu liên bích hợp (xứng đôi vừa lứa),nếu không phải là tôi sớm biết Gia Tuấn ở chung với Quách Sắc, ta thậtsự đoán không được bọn họ đang làm cái chuyện mà không ai nghĩ ra.
Tôi tỉnh táo cúp điện thoại, một chiếc taxi dừng lại, tôi lập tức lên xe, nói với tài xế, “Đi Lệ Tinh.”
Trên đường đi, tôi trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn đường, ánh đèn vàng camchiếu rọi xuống, toàn bộ mặt đường biến thành một màu đơn điệu.
Rốt cục, xe cũng dừng lại trước khách sạn Lệ Tinh, sau khi xuống xe, tôi nhìn xung quanh khách sạn này.
Mặc dù Lệ Tinh không phải là khách sạn tốt nhất, nhưng cũng là một trongnhững khách sạn 5 sao được lắp đặt các thiết bị xa hoa, được đến nơi này vụng trộm, thật sự rất hào phóng chẳng kiêng nể ai!
Khi bước vào đại sảnh, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, tôi đến trước bãiđỗ xe dạo một vòng, tìm từng chiếc xe một, rất dễ dàng, tôi tìm thấychiếc xe Camry màu đen của Gia Tuấn, nó thực sự đậu ở chỗ này, thực sựđợi chủ nhân của nó quay lại.
Chu Vi cũng không thể tin được, “Đúng là xe của Gia Tuấn.”
Ngược lại, tôi rất bình tĩnh, “Chu Vi, chi bằng chúng ta lên đó xem một chút, có lẽ bọn họ không làm gì cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể cởi hết quầnáo, nằm trên giường nói chuyện phiếm thôi mà.”
Tôi nhanh chóng sãi bước đi vào bên trong, cô không thể làm gì khác hơn làđi theo tôi, dường như đang suy nghĩ, Đinh Đinh đáng thương, không ngờcó một ngày, tôi lại có thể giống với nhân vật chính trong cuốn sách “Ly hôn kiểu Trung Quốc”, âm thầm theo dõi chồng, thu thập vết tích ngoạitình của chồng.
Thang máy đang đi lên, hai người chúng tôi tựa vào vách thang máy, không nói lời nào.
Cuối cùng, tôi cũng đứng trước cửa phòng 1705, cửa gỗ hồ đào màu đỏ củakhách sạn rất dày, tấm bảng được đóng vô cùng ngay ngắn, bọn họ rất tậntụy với công việc của mình, một cánh cửa, ngăn cản người bên ngoài,nhưng cách một cánh cửa, ai biết bên trong đáng xảy ra chuyện gì?
Tôi đứng trước cửa, giơ tay lên, rất muốn gõ cửa, mà tôi lại chần chờ rồi,có phải Gia Tuấn ở bên trong hay không? Tôi nên bắt anh ra ư? Mấy ngàynay, từ lúc Gia Tuấn bắt đầu nói với tôi anh có người khác ở bên ngoài,tinh thần của tôi vẫn luôn ở một trạng thái vô cùng khẩn trương, sau đóliên tiếp hai ba ngày, xảy ra đủ mọi chuyện, những chuyện này lũ lượtkéo tới làm cho tôi gần như không thở nổi.
Sau đó vợ chồng chúng tôi làm hòa, đến bây giờ chỉ có 12 tiếng ngắn ngủi,mấy lần tôi hoài nghi, chuyện này dường như chưa từng xảy ra, đây chẳngqua là một giấc mơ mà tôi tưởng tượng ra.
Nhưng hiện tại không phải là mơ, Gia Tuấn thật sự ở trong khách sạn này,Đường Nhất Phàm che đậy giúp anh, Quách Sắc nói không sai, Gia Tuấnkhông đi công tác, ngay lúc này anh đang ở khách sạn, như vậy, anh và cô ta đang ở trong này làm cái gì?
Tôi do dự đứng ở cửa, đột nhiên trong lòng chua xót, cúi đầu.
Giờ khắc này, tôi cảm thấy rất thê lương, trái tim như bị treo giữa khôngtrung, lơ lửng lẻ loi, không có điểm tựa, mà bên cạnh còn có một cái roi đang không không quất vào nó, trái tim vốn đã rỉ máu, bây giờ còn cómột cây dao đang bay tới, cắm thẳng vào giữa tim.
Rốt cục, tôi thở một hơi thật dài, quay đầu, tôi bình tĩnh nói với Chu Vi, “Đi thôi, chúng ta đi thôi!”
Chu Vi rất khinh ngạc, đi ư? Tôi đằng đằng sát khí đến khách sạn, sao lạicó thể bình tĩnh rút lui như vậy? Đây không phải tính cách của tôi.
Nhưng tôi đã đi rồi, lê bước chân, cầm túi cách, bước từng bước nặng nề trên thảm trải sàn, do dự rời đi.
Chu Vi thở dài, cũng tốt, thấy chi bằng không thấy.
Sau khi cửa thang máy mở ra lần nữa, tôi hệt như một xác chết cứng đờ, Chu Vi bất an đi theo tôi, vẻ mặt lo lắng. Đi ra khỏi khách sạn lớn Lệ Tinh, nhìn về phía lầu 17 kia, căn phòng đó, rèm cửa được buông xuống, ánh đèn âm u. Sẽ xảy ra chuyện gì? Quên đi, tôi không muốn biết, tôi mệt mỏi, tinh thầnhoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, tôi không muốn đi điều tra nữa. Chu Vi bất an hỏi tôi: “Đinh Đinh.” Tôi khẽ nói: “Theo tớ một chút đi!” Chúng tôi đi trên đường bên ngoài khách sạn Lệ Tinh, bây giờ trời đã rất tối, trên đường không có bao nhiêu người tản bộ, chỉ có hai chúng tôi, bộdạng không giống như những cô gái 17-18 tuổi, đi dật dờ trên đường, mộtngười hồn bay phách lạc, một người lo sợ bất an. Cơn gió thổi đến, tôi cảm giác được một chút lạnh lẽo, một chút gió, thổivào người, khiến cho tóc gáy tôi dựng đứng, hệt như hàng ngàn mũi kim, châm vào tôi, bóng đêm càng lúc càng dày đặc, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm, một mảnh ảm ảm. Chu Vi hỏi tôi: “Đinh Đinh, bây giờ cậu có tính toán gì không?” Trong lòng tôi chua xót nghĩ, bây giờ tôi có tính toán gì không? Thực ra, trong lòng tôi mờ mịt, từ đầu đến cuối tôi đều suy nghĩ không ratại sao Gia Tuấn phải làm như vậy, là tôi thật sự làm không tốt sao? Bên này, anh thành khẩn thề thốt với tôi, bên kia lại lưu luyến người phụnữ đó, thậm chí còn không ngần ngại lôi kéo người tập sự để che đậy việc cùng cô ta tranh thủ thời gian đi yêu đương vụn trộm, tại sao anh lạilàm như vậy? Khoảng thời gian này, chúng tôi vẫn chiến tranh lạnh, tôilàm mặt lạnh với anh, mà vị bác sĩ Quách kia hiển nhiên sẽ không đối với anh như vậy, cô ta sẽ cười tươi như hoa, khiến cho anh đạt được toàn bộ sự hạnh phúc và thoải mái ở chỗ cô ta, bây giờ cô ta lại bị thương, bịĐinh Đang ngộ thương, chính là khi cô ta uất ức, Gia Tuấn không đànhlòng, đương nhiên sẽ dỗ dành cô ta tốt hơn. Chính là nguyên nhân nàysao? Tôi che mặt lại, bởi vì tôi không dám khóc ở trước mặt Chu Vi, vừa nãy tôicòn thỏa mãn, hiện tại tôi lại biến thành người bị chồng ruồng bỏ, cụcdiện còn tồi tệ hơn so với trước đây. Chu Vi bất đắc dĩ vịn vai tôi, buông tay xuống, tôi phát hiện mặt mình toàn là nước mắt, nhịn không được tôi hỏi cô: “Tại sao đối tượng mà Phó GiaTuấn ngoại tình không phải là cậu chứ? Nếu như là cậu, chí ít tôi còn có chút dễ chịu, chí ít nước phù sa không chảy vào đất của người ngoài.” Cô hơi giận dữ mắng tôi: “Cậu xem Phó Gia Tuấn là báu vật, nhưng trong mắt tớ, không hơn loài cây cỏ.” Đúng vậy, những lời này như gáo nước tạt vào đầu, bất chợt làm cho tôi tỉnhtáo lại, tôi xem Gia Tuấn là báu vật, như lấy được báu vật mà nâng niutrong lòng bàn tay, kỳ thực anh cũng giống như ngàn ngàn vạn vạn đàn ông ở bên ngoài, đều là cây cỏ, đều là đàn ông bình thường, trái tim tôingu muội, đã quá yêu người đàn ông này. Tôi khóc rống lên, Chu Vi khó chịu không dứt, cô ôm chặt tôi vào lòng. Lúc này, điện thoại bỗng nhiên reo vang, tôi nâng tay lên nhìn, là điện thoại của Gia Tuấn. Tôi có chút lưỡng lự, điện thoại còn đang kiên nhẫn reo, suy nghĩ xong, tôi nhận, để giọng nói thật bình tĩnh, cố gắng tỉnh bơ như không. “Gia Tuấn.” Tôi rất bình tĩnh. “Đinh Đinh.” Anh cũng rất bình tĩnh. “Anh tới nơi rồi sao?” “Ừ, anh đến rồi.” Tôi thê lương một hồi, cho đến bây giờ, anh vẫn vậy, gạt tôi. “Dọc đường có tốt không?” “Tốt lắm, Đường Nhất Phàm nói em gọi điện thoại cho anh, vừa rồi anh xuống lầu có chút việc, em có chuyện gì à?” Tôi thở ra, Phó Gia Tuấn, anh vẫn còn giấu giếm tôi, vẫn còn lấy Đường Nhất Phàm ra để che đậy. “Em không sao cả, Gia Tuấn… … chỉ là… … em có chút chuyện muốn hỏi anh.” “Chuyện gì vậy?” “Gia Tuấn, chúng ta cũng đã kết hôn được 4 năm, 4 năm này, có bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, anh có thể tính hết được không?” Bên kia, Gia Tuấn thoáng ngập ngừng, có lẽ anh cảm thấy rất lạ, tại sao tôi lại hỏi anh vấn đề như thế. Nhân lúc anh còn đang phân vân, tôi thay anh trả lời: “Gia Tuấn, chúng tayêu nhau 2 năm, kết hôn được 4 năm, hơn 2 ngàn ngày đêm, hơn 5 vạn giờ,đúng không?” Anh không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe. Tôi từng chữ từng chữ hỏi anh: “Tại sao anh lại gạt em?” Anh dừng một chút, “Đinh Đinh, em muốn hỏi anh chuyện gì?” Tôi bình tĩnh hỏi: “Anh ở chung với Quách Sắc có phải không?” Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, nắm chặt ống nghe, hai chúng tôi imlặng hệt như hai ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm, khoảng cách rất xa, rất xa. Tôi hỏi: “Trả lời em, phải hay không phải?” Cuối cùng anh cũng đáp: “Phải, nhưng Đinh Đinh à, nghe anh giải thích đi.” Tôi rất bình tĩnh: “Gia Tuấn, em không phải là một người vợ càn quấy, điềuem muốn nói với anh chính là, trước đó em cố gắng muốn cứu vãn cuộc hônnhân này, bởi vì em yêu anh, em muốn cho anh và em không gian để yêntĩnh, để chúng ta có thể cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có phải chúngta còn có thể quay trở lại với nhau hay không. Em đã từng phản tỉnhchính mình, cũng đã cho anh cơ hội, nhưng mà bây giờ, em phát hiện ra em đã sai rồi, ngay bước đầu tiên em đã bước sai rồi, lúc anh đề nghị lyhôn, em nên trả không gian tự do lại cho anh, nếu anh đã chán ngán cuộchôn nhân này, cho dù em cố sức giữ anh lại bên cạnh, cũng vô ích thôi.” Ở bên kia, Gia Tuấn vội vàng lên tiếng: “Đinh Đinh, em nghe anh giảithích, không phải như em nghĩ đâu, đúng là anh ở chung với cô ấy, nhưngmà anh không có làm cái gì hết.” “Xin lỗi, Gia Tuấn, em không muốn nghe, em cũng không muốn biết các người ởtrong phòng khách sạn để làm cái gì, bây giờ những thứ đó đã không còn ý nghĩa gì với em nữa rồi.” Bên kia, anh vẫn vội vàng gọi tôi như cũ, “Đinh Đinh, Đinh Đinh.” Tôi hỏi anh: “Gia Tuấn, lúc yêu nhau em không tính toán với người nhà họPhó của anh, khi kết hôn, em đối với anh toàn tâm toàn ý, anh noismootjcâu, em đều xem như thánh chỉ, anh không hài lòng, em hết sức lo sợ, anh đề nghị ly hôn, em hoảng hốt, tất cả mọi thứ, em đều vì anh, em có chút sơ xuất, em rẻ như bùn nhơ, cho dù là em bây giờ, em cũng không xinđược sự thành thật của anh, tại sao vậy?” Ở bên kia, anh không nói nên lời. Tay tôi bắt đầu run rẩy, trái tim đã chết. Thở ra thật dài, tôi buông tay xuống, ngắt điện thoại. Không quá nửa phút, điện thoại lại lập tức vang lên, vẫn là điện thoại của anh. Tôi lãnh đạm nhìn chiếc điện thoại, đột nhiên, tôi nổi cơn thịnh nộ, dừnghết toàn bộ sức lực, tôi hung hăng ném thẳng điện thoại ra xa, điệnthoại vẽ ra một đường vòng cung thật dài trong trời đêm, rơi thật mạnhxuống đường, một chiếc xe đang lao vùn vụt tới đây, nháy mắt điện thoạibị cán thành bột. Chu Vi thở dài, cô đưa tay gọi taxi, cô không thể đi cùng tôi nữa, nếu nhưđể cho tôi đi, tôi có thể đi tới sáng mất, cô không có tinh lực để theotôi. Tôi cay đắng nói: “Tớ không muốn về nhà.” “Được rồi, đêm nay đến chỗ của tớ.” Một chiếc taxi dừng lại, cô đang muốn gọi tôi lên xe, điện thoại lại reolên, cô đành phải nhận điện thoại trước, tôi nghe được cô ở trong điệnthoại sốt ruột khiển trách cấp dưới, tốt thật, phụ nữ của sự nghiệp cócông việc của riêng mình, không giống như tôi, chỉ là một con gà đượcnuôi trong nhà, chồng cho cái gì, tôi liền mổ cái đó. Tôi như thây ma cứ bước lên phía trước, cái gì cũng không chú ý, phía trước giao lộ là một khúc ngoặt, nhưng mà tôi không chú ý, lại còn đi thẳngtới, bước xuống đường, đi ra giữa đường tôi cũng không biết, chỉ nghebên tai có tiếng phanh gấp, tiếng còi xe chói tai. Tôi vừa quay đầu lại, mắt bị đèn xe chiếu vào, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bị tông mạnh, không cảm thấy đau, tôi văng ra xa.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
312 chương
52 chương
12 chương
108 chương