36 Chiêu Ly Hôn

Chương 149 : Quyễn 5 : Đối mặt với tình cảm

Edit: 4ever13lueTôi thấy cô ấy khoanh tay đứng dựa vào thành cửa sổ phòng ngủ, nhìn tôi ở dưới lầu. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy xấu hổ, có nhiều cảm xúc chợt bộc phát. Giây phút này, trong lòng tôi vô cùng khổ sở, tôi hiểu được tình cảm của tôi dành cho cô ấy, cũng hiểu được tình yêu của cô ấy dành cho tôi, hai người chúng tôi rất bận tâm đến đến phương, nhưng lại rất khó để có thể trở lại bên nhau. Tình yêu là cái gì? Nếu như hôn nhân là cái đích của tình yêu, vậy ly hôn là cái gì chứ? Mà ly hôn rồi vẫn còn không ngừng để ý, vậy là như thế nào đây? Tôi không biết làm gì hơn bây giờ. Tôi lại cúi đầu, kích động giẫm mạnh lên tuyết bỏ đi. Sau khi trở lại khách sạn, tôi ngâm mình trong bồn nước ấm. Nước chảy ào ào trên người tôi, nước ấm làm cho cơ thể tôi cũng nóng rực lên. Cơ thể chết lặng của tôi cũng dần dần lấy lại sức sống, thật lâu sau tôi chống tay vào vách tường, thở ra một hơi thật dài. Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, cái giường y như có đinh vậy, tôi không ngủ được, với tay qua bên cạnh thì là một khoảng trống rỗng. Trong lòng tôi và cơ thể đột nhiên cảm thấy khao khát. “Đinh Đinh.” Tôi chua xót nhẹ giọng gọi tên cô ấy. Đã rất lâu rồi tôi không ôm ai cả, sau khi Đinh Đinh bỏ đi, tôi không hề có suy nghĩ muốn ôm bất cứ cô gái nào khác. Bây giờ gặp lại Đinh Đinh, trong lòng tôi rất xúc động, nhưng lại không dám thật sự ôm cô ấy. Điện thoại trong phòng vang lên, tôi biết là điện thoại của bên ‘phục vụ đặc biệt’. Vốn chẳng để ý gì, chỉ là quá nhàm chán cho nên tôi bắt máy. Bên kia điện thoại truyền đến giọng nũng nịu: “Qúy ông có muốn mát xa hay không a?” Tôi chua xót hỏi: “Cô có từng yêu một người nào không?” Bên kia hơi sợ run, hỏi lại tôi: “Vị này, ông cô đơn sao? Nếu ông cô đơn, tôi sẽ ngồi trò chuyện cùng ông, đấm lưng cho ông, được không?” Tôi như thể tự nói với mình: “Tôi từng yêu một người, trong đời này không thể nào yêu một người thứ hai nào nữa. Tôi yêu cô ấy như thế, nhưng mà lại gây tổn thương cho cô ấy, có phải tôi là kẻ tiểu nhân vô sỉ hay không?” Bên kia suy nghĩ xong, không kiên nhẫn hỏi tôi: “Vị này, rốt cuộc ông có muốn hay không đây? Một lần một trăm, bao đêm bốn trăm, không được tổn thương cơ thể.” Rất trực tiếp, tôi không khỏi nở nụ cười. Bên kia nghe thấy tôi cười, lập tức quát một câu: “Bệnh thần kinh”, sau đó dập điện thoại. Tôi gối đầu lên cánh tay, nghĩ nghĩ, tôi cũng phải bật cười.. . . . . . Một đêm thật đẹp, trước kia khi còn là vợ chồng, hai người chúng tôi đã từng có rất nhiều những đêm thật đẹp. Tôi phải đi dùng cơm với khách hàng, mặc kệ bao lâu, Đinh Đinh cũng vẫn bất an ngồi ở sô pha trong phòng khách đợi tôi. Lúc thấy tôi trở về, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu thấy tôi hơi say, cô ấy lập tức làm canh giải rượu, kiên nhẫn khuyên tôi uống, nếu tôi không chịu uống thì cô ấy sẽ bướng bỉnh kéo tôi dậy đút cho tôi uống. Có nhiều lúc tôi không say lắm, bị cô ấy làm như vậy thì đột nhiên cả người nóng lên, tôi sẽ không nề hà gì kéo cô ấy vào trong lòng, sao đó……… Tôi rất thích cơ thể của Đinh Đinh, dáng người cô ấy không cao lắm, chỉ khoảng một mét sáu, khung xương rất nhỏ, cơ thể hơi tròn tròn, bây giờ thì cô ấy đã gầy hơn, nhưng mà lúc trước cũng khoảng gần năm mươi kí, có da có thịt, sờ vào rất tốt. Tôi đặc biệt thích cảm giác ôm trọn cô ấy trong lòng, hôn môi cô ấy, hòa chính vào cơ thể cô ấy, rất mê ảo, giống như trên cơ thể phủ một lớp sữa tắm vậy, tôi vô cùng thích cảm giác này, như thể đang đắm mình, chậm rãi thả lỏng trong bồn nước nóng. Làm ‘yêu’ cùng với người mình thích là chuyện tuyệt vời và thoải mái nhất, không chỉ là phóng thích cơ thể mà tình yêu cũng ngày càng tăng lên. Đôi khi chúng tôi cãi nhau, không có cách nào lấy lòng cô ấy, tôi lại dùng cách thẳng thừng này, dù Đinh Đinh có không chịu, tôi cũng không ngừng lấy lòng cô ấy. Sau một lúc mồ hôi đầm đìa, tình cảm mãnh liệt thì chúng tôi không nghĩ đến muốn cãi nhau gì nữa. Trong việc ‘làm yêu’ này, Đinh Đinh rất bảo thủ, đôi khi tôi bật đèn, cô ấy lập tức không chịu, hoang mang rối loạn lấy khăn che mặt mình, hơn nữa cô ấy cũng chưa bao giờ chủ động lấy lòng tôi, tôi không nhịn được trách: “Đinh Đinh, em ích kỷ thật nha.” Cô ấy lại mờ mịt: “Vậy anh muốn em phải làm như thế nào?” Tôi cười ha ha, tay không yên phận vuốt ve ngực cô ấy: “Anh muốn em chủ động một chút.” Cô ấy bĩu môi: “Không thèm, cứ như thể kĩ nữ vậy, có phải đàn ông nào cũng thích phụ nữ chủ động không? Em thấy mấy cô gái hầu rượu ở bên ngoài, cô nào cô nấy đều đẹp chim sa cá lặn, chỉ là các cô ấy đều phải dụ dỗ đàn ông, để cho họ vung tiền vì các cô ấy, đàn ông đều thích các cô gái như vậy sao? Gia Tuấn, anh nói cho em biết, ngoài em ra, anh có qua lại với cô gái nào khác không?” Tôi dịu dàng vuốt tóc cô ấy: “Đứa ngốc, ngoài em ra, anh sẽ không bao giờ động vào cô gái nào khác.” Cô ấy lập tức vui vẻ, trở mình khoác chân qua người tôi, ngọt ngào quấn chặt tôi.. . . . . . . . . . . . Tôi thở dài, không ngừng khổ sở. Nếu lần đó tôi không….. ở bên ngoài, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện sau này như vậy, tất cả mọi chuyện là do tôi của tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi có người phụ nữ khác bên ngoài, thật ra tôi chỉ muốn dùng những lời này để kích động cô ấy mà thôi, không ngờ cô gái này ban đầu lại không chịu tin tôi, cô ấy làm đủ mọi cách để muốn tôi trở lại. Cô ấy thậm chí còn ăn mặc đẹp đến đưa cơm cho tôi, cô ấy xinh đẹp như hoa đào, khiến tôi không có cách nào chống cự nổi. Buổi tối cô ấy lại chủ động dụ dỗ tôi, thấy cô ấy như thế ở trên giường, tôi rất rối rắm, cô ấy thậm chí còn chẳng có sức mà lấy lòng tôi nữa….. Vì sao chúng tôi lại phải đi đến ngày hôm nay? Có lẽ vì đêm nay suy nghĩ nhiều quá, tôi nghiêng người thì phát hiện cơ thể có hơi xao động, thật sự là khổ sở. Tôi không biết là ở mặt này tôi còn có thể giống như những người đàn ông bình thường khác không. Nếu như tôi không thể khiến cô ấy hạnh phúc như trước kia, vậy thì tôi còn có tư cách gì mà giữ cô ấy bên mình chứ? ———————— đường phân cách ——————Bệnh viện lớn ở Bắc Kinh luôn chật kín người, tôi biết là nếu không hẹn trước thì có thể là một tuần cũng không lấy được số, cho nên tôi cũng ôm hy vọng. Nhưng mà vừa mới sáng sớm ra khỏi nhà thì Chủ nhiệm Lưu chủ động gọi điện thoại cho tôi.Ông ấy rất nhiệt tình, ông ấy bảo tôi hôm nay lại đi kiểm tra một chút, giữa trưa ông ấy khám xong tất cả bệnh nhân thì sẽ đặc biệt khám cho tôi. Tôi rất kinh ngạc, nhưng mà cũng hẹn thời gian đến bệnh viện đưa phim chụp cho ông ấy xem.Ông ấy xem xong thì sắc mặt rất nghiêm trọng, sau đó ông ấy hỏi tôi: “Bây giờ anh có cảm giác gì khác thường không?” Ngày hôm qua ở chỗ Đinh Đinh, tôi rõ ràng cảm thấy không thoải mái, mấy tháng qua, chân tay tôi thường xuyên run lên, lòng bàn tay, lòng bàn chân đều như kim chích vào vậy, rất đau. Những lúc như thế, tôi không dám làm gì cả, thậm chí còn không đứng yên nổi. Tôi biết đó là triệu chứng bệnh của tôi. Chủ nhiệm Lưu nói: “Tôi sẽ gửi mẫu máu của anh đến Mỹ, các giáo sư cùng học với tôi đều ở Mỹ cả. Tôi muốn nghiên cứu với họ một chút về căn bệnh này của anh. Hiện tại ở Trung Quốc chỉ dùng những cách bảo thủ để chữa trị, thật ra thì chúng tôi cũng đang nghiên cứu cách trị liệu thay đổi gien, nhưng mà chỉ mới là lâm sàng, chưa thể áp dụng vào thực thế. Anh Phó, anh còn trẻ, còn có hy vọng chữa khỏi được, cho nên anh đừng từ bỏ.” Chủ nhiệm Lưu lại nói với tôi: “Anh Phó, có lẽ chúng ta nên thử một cách mới, anh có con không?” Tôi lắc đầu, hơi khó hiểu. “Nếu anh có con ruột, lấy mẫu ADN mới từ trong máu đứa bé, đưa vào cơ thể của anh thì có lẽ sẽ có một hy vọng mới.” Tôi cười khổ: “Tôi không có con, tôi đã ly hôn rồi.”Ông ấy ngạc nhiên: “Cô gái hôm qua không phải vợ của anh sao?” Tôi khổ sở: “Đã từng.”Ông ấy thở dài: “Thì ra là vợ trước. Vợ chồng đã chia tay rồi mà còn có thể chân thành như vậy, thật sự không tệ. Anh có biết không? Hôm qua cô ấy vẫn đợi tôi đến tận tối, lúc tôi xuống bãi đỗ xe thì thấy cô ấy đang chờ tôi, cô ấy đã đau khổ xin tôi dành chút thời gian kiểm tra cẩn thận cho anh. Mỗi ngày tôi khám cho rất nhiều bệnh nhân, tôi cũng mệt muốn chết đi, nhưng mà biểu cảm chân thành của cô ấy làm cho tôi xúc động. Cô ấy nói với tôi anh là một luật sư xuất sắc, tâm nguyện lớn nhất cả đời là giúp đỡ được những người yếu thế, hơn nữa khi anh làm việc thì có quy định của riêng mình là sẽ bào chữa miễn phí cho người gặp khó khăn, dù đã hành nghề mười năm nhưng lời hứa vẫn không thay đổi. Tôi không nói quá, nhưng có lẽ vẻ mặt của cô ấy đã đả động tôi, làm cho tôi có hứng thú muốn nghiên cứu bệnh tình của anh, cho nên tôi mới gọi điện thoại cho anh.” Thì ra là như vậy, trong lòng tôi buồn bã, đau như cắt. “Chủ nhiệm Lưu, cảm ơn ông.” Ra khỏi bệnh viện, tôi bước đi một mình, ngày mai tôi sẽ quay về, thời gian của mọi người đều có hạn, tôi không thể cứ ở lại Bắc Kinh được. Buổi tối, tôi hẹn Đinh Đinh ra ngoài, cô ấy đồng ý để tôi chờ cô ấy khi cô ấy tan làm. Lúc Đinh Đinh nhận điện thoại, dì Lữ bên cạnh không ngừng quấy rối, có vẻ như đang đùa giỡn với tóc của cô ấy, tôi nghe thấy tiếng cô ấy cười ha ha, xem ra dì Lữ kia rất hợp với cô ấy, khiến Đinh Đinh không nỡ rời xa. Tôi đi dạo trên đường để giết thời gian, đi đến một cửa hàng bán đồ lưu niệm, người chủ ở đó nhiệt tình mỉm cười hỏi tôi cần cái gì. Tầm mắt tôi bị một chiếc trâm pha lê màu tím thu hút. Cây trâm này đẹp tựa như một mỹ nhân, nhất là nó lại là màu tím, sẽ nổi lên dưới ánh đèn, vô cùng xinh đẹp. Màu da của Đinh Đinh rất hợp với chiếc trâm này, nhất định là rất đẹp. Tôi cầm cây trâm đưa cho chủ tiệm: “Tôi mua cái này, phiền cô gói lại giúp tôi.” Vào buổi tối, chúng tôi gặp tại chỗ hẹn, cô ấy không hề đến muộn. Tôi vừa nhìn thấy cô ấy thì lại thất thần, như muốn nín thở. Hai lần trước chúng tôi gặp nhau, do vội vàng nên cô ấy ăn mặc cũng rất bình thường, thậm chí hơi sơ sài, nhưng hôm nay không như vậy, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo rất đẹp, áo lâng bên ngoài còn có chiếc nơ bằng long vũ, mỗi khi cô ấy nói chuyện hay hít thở thì đầu làm cho chiếc nơ nhẹ nhàng lay động, thật sự rất đẹp. Tôi không thể không khen: “Đinh Đinh, em mặc cái khoác này trông rất đẹp.” Cô ấy cười cười: “Cái này là mua từ năm trước, lúc đó mua xong, em còn hỏi anh có đẹp không, anh đã nói ‘không tệ’, bây giờ anh không nhớ sao?” Tôi hơi xấu hổ. Cô ấy lảng đi: “Không sao, bình thường thì đàn ông đều không chú ý vợ mình ăn mặc như thế nào, nhưng lại hay để ý mấy cô gái bên ngoài.” Tôi càng thêm xấu hổ, chỉ có thể cười cười ngượng ngùng. Chúng tôi chọn một tiệm ăn không quá không khách, nhưng nhìn cũng rất đẹp, bởi vì chúng tôi muốn trò chuyện hơn là quan tâm đến món ăn. Tôi tặng chiếc trâm cho cô ấy: “Em nhìn thử xem, nếu em không thích thì có thể đi đổi cái khác, ở trên này còn có địa chỉ.” Cô ấy nhận lấy, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm sung sướng. Cô ấy cầm trên tay, đầu tiên là ngắm nghía một chút, sau đó mới cẩn thận cài chiếc trâm lên trên áo khoác. “Trên áo da không thể cài trâm được, để khi nào em mặc áo khác sẽ cài, đẹp lắm, cảm ơn anh.” Tôi trầm ngâm ngắm nhìn biểu cảm của cô ấy, cô ấy cười nhẹ nhàng, giống như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, hai hàng lông mày cô ấy giãn ra, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi môi hồng nhuận, lộ ra hàm răng trắng tinh, rất đẹp nhiên, rất xinh đẹp. Tôi không ngăn được mình nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp, vừa mới gặp tôi đã bị cô ấy hấp dẫn. Đàn ông thường hay bị thu hút bởi những cô gái xinh đẹp, Đinh Đinh thật sự rất đẹp, trông cô ấy có đôi chút giống như các nhân vật nữ trong truyện kiếm hiệp, vừa hoạt bát lại có chút ngây ngô. Cho nên tuy rằng lúc đó tôi đã ba mươi tuổi rồi, cũng không phải còn nhỏ nhưng tôi vẫn bị cô ấy lôi cuốn, giống như một cậu thiếu niên khi gặp mối tình đầu vậy. Lúc đó tôi đã đợi cô ấy đi ra để hỏi số điện thoại của cô ấy. Cô ấy hỏi tôi: “Mẹ… mẹ của anh có khỏe không?” “Mẹ vẫn khỏe, mỗi cuối tuần anh đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra, đường huyết tương đối ổn định, huyết áp cũng bình thường.” “Còn anh? Hôm nay chủ nhiệm Lưu đã nói như thế nào?” “Vẫn ổn, ông ấy muốn anh tiếp tục trị liệu, ngoài ra cũng cổ vũ anh rất nhiều.” Cô ấy không từ bỏ ý định: “Không có cách gì mới sao? Y học bây giờ cũng rất phát triển mà.” “Vẫn là cách chữa cũ thôi.” Cô ấy hơi thất vọng. “Đinh Đinh, cảm ơn em. Em yên tâm đi, cho dù chỉ là theo cách chữa cũ nhưng anh cũng sẽ lạc quan, tích cực theo đến cùng.” Lúc này cô ấy mới hơi an âm thở dài. “Bây giờ em định làm gì? Vẫn làm hộ lý sao?” Cô ấy suy nghĩ: “Đến mùa xuân, em sẽ lại tìm một công việc khác.” “Quay về Thanh Đảo đi, dù sao cũng là quê nhà, em có nhiều bạn bè, mọi người có thể giúp đỡ nhau.” Cô ấy kiên quyết lắc đầu: “Không cần đâu, em đi xa là vì muốn bản thân mình phải trưởng thành, trở về rồi, dưới sự quan tâm chăm sóc của bạn bè, em sẽ lại như thể chui lại vào cái kén của mình vậy.” Dùng cơm xong, hai người chúng tôi đi trên đường, tuyết rơi nhẹ nhàng trong không trung. Cô ấy hỏi tôi: “Năm nay Thanh Đảo tuyết rơi nhiều không?” Tôi ngửa đầu nhìn trời, xúc động: “Nhiều, rất nhiều, cảm giác giống như chưa bao giờ tuyết lại rơi nhiều đến thế, dưới mái hiên ở mấy căn nhà trệt, nước đóng lại thành từng mảng băng lớn.” Cô ấy khoanh tay, vui hớn hở nói: “Cũng không hẳn nha, trước kia, em từng đi chơi tuyết với Đinh Đang, lúc đó chẳng nghĩ gì nhiều, ném qua ném lại, trực tiếp ném vào miệng, nhưng mà vị lạnh lạnh rất thoải mái. Chúng tôi bước về phía trước, dẫm lên tuyết nghe ken két. Đèn đường soi bóng chúng tôi trên mặt đường, hai người chúng tôi không để ý gì đến mục đích và phương hướng, cứ tiếp tục bước đi về phía trước, lắng nghe tiếng hát từ các cửa hàng bên đường, Tôi nhớ về những ngày trước. Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng đêm nay đừng kết thúc. Bỗng nhiên, Đinh Đinh trượt chân, không đứng vững, nhìn thấy cô ấy sắp ngã, tôi đưa tay đỡ lấp. Cô ấy cười ha ha : “Em thật ngốc ah, mẹ nói em từ nhỏ đến lớn đều ngã không biết bao nhiêu lần, cho đến bây giờ vẫn không tiến bộ gì hơn. Đột nhiên tôi hết sức đau lòng, trong lúc nhất thời tôi kìm lòng được, xoay lại nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy chần chừ như muốn rút tay lại, nhưng mà cũng không dùng sức rút về. Hai người chúng tôi đứng dưới đèn đường, nhìn thẳng vào đối phương. Đây là lần đầu tiên chúng tôi trực tiếp đối mặt kể từ sau khi chia tay. Hai người chúng tôi lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, dưới ánh đèn, mắt cô ấy tỏa sáng, lấp lánh như kim cương, hình ảnh của tôi thu nhỏ vào trong mắt cô ấy. Tôi tiếc nuối rời mắt, cô ấy cũng cong khóe miệng nhìn tôi. Tìm tôi đập chậm rãi, thong thả như một dòng nước từ từ chảy đến cuối nguồn. Trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp dần tan ra, tôi không nhịn được bước lên ôm cô ấy vào trong lòng. “Đinh Đinh.” Tôi chua xót hỏi: “Em có thể tha thứ cho anh không?” Cô ấy thở dài trên vai tôi:” Gia Tuấn, thật ra em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.” Tôi rơi lệ: “Đinh Đinh, anh cũng sẽ không tha thứ cho mình, cả đời anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.” Cô ấy xúc động dang tay mạnh mẽ ôm lấp tôi, nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi. Tôi vô cùng chua xót: “Anh không nên đẩy em rời xa anh, không nên không tin tưởng em. Thật lòng xin lỗi. Nếu sớm biết rằng làm vậy sẽ tổn thương em nhiều đến thế, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ hành động như vậy, thật lòng xin lỗi!” Cô ấy thở dài, dịu dàng vuốt lưng tôi. Tôi khổ sở nói: “Khi em đi rồi, mỗi buổi sáng anh đều hy vọng được nhìn thấy em. Cho đến bây giờ anh cũng không thể hiểu nổi vì sao lúc đó anh lại có ý định rời xa em. Khi thật sự xa nhau rồi, anh lại không thể thôi nhớ em, rất nhiều lần anh muốn quên em, nhưng mà hình bóng em đã khắc ghi trong lòng anh rồi, mãi mãi không thể nào quên.” Cô ấy khóc: “Gia Tuấn.” Tôi cũng rớt nước mắt: “Đinh Đinh, bây giờ anh đã hiểu ra rồi, tình yêu không phải là có thể nhanh chóng đoạt được, cũng không phải để so sánh ai đúng ai sai. Một khi đã nảy sinh tình cảm rồi, cho dù sau khi chia tay rất đau, nhưng những gì tốt đẹp đã qua thì sẽ khắc sâu trong lòng.” Chúng tôi tách ra, lại nhìn đối phương. Tôi cố lấy hết dũng khí hỏi cô ấy: “Đinh Đinh, em có thể…. cho anh một cơ hội nữa không?” Cô ấy nhìn tôi, trầm mặc một hồi lâu, sau đó cô ấy nhẹ nhàng nói: “Gia Tuấn, anh biết không? Ngày đó khi chia tay với anh, em ngồi ở quán bar cùng với Chu Vi, mỗi một ngụm rượu nuốt vào, trong lòng em rất đau đớn, thái độ của anh đối với em như thể thanh kiếm đâm xuyên qua em vậy, em không hiểu nổi vì sao từ đầu đến cuối anh cứ một mực đẩy em ra, em hận anh, hận tình yêu chết tiệt này. Sau đó biết được nguyên nhân anh muốn rời xa em, em lại rất mâu thuẫn. Gia Tuấn, nếu bây giờ anh hỏi tình cảm của em dành cho anh là như thế nào, em cũng giống như anh vậy, anh là một dấu ấn khắc ghi trong lòng em, vĩnh viễn không thể mất đi. Sau khi chia tay anh, em đã khóc ướt gối suốt nhiều đêm, ban đầu em nghĩ đó là nước miếng của mình, nhưng sau đó lại nhận ra đó chính là nước mắt. Gia Tuấn, anh có biết là anh đã tổn thương em đến thế nào không?” Tôi vô cùng xấu hổ, khổ sở nhìn cô ấy. Cô ấy xoay người, bước đi về phía trước, tôi yên lặng đi theo cô ấy. “Gia Tuấn, trước kia chúng ta đi biển, trong lúc bơi sẽ không tránh được uống phải mấy ngụm nước biến, anh có nhớ vị của nước biển không? Lúc đầu khi ngậm nó trong miệng, không hề khó chịu mà ngược lại rất thích thú, nhưng uống đếm ngụm thứ hai thì sẽ cảm thấy rất chua xót, rất khát nước, uống càng nhiều thì càng cảm thấy khát. Cho nên bây giờ em rất sợ, em không muốn quay lại lúc trước, em tình nguyện duy trì quan hệ như lúc này với anh, giữ anh ở trong lòng, làm bạn tốt với anh. Thật lòng xin lỗi, bây giờ em không muốn quay lại, bởi vì em sợ cảm giác uống nước biển này, càng uống càng khát, càng uống càng sợ. Tha thứ cho em, bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để quay lại, nhưng mà trong lòng em vĩnh viễn quý trọng anh. Cho dù chúng ta không quay lại, chúng ta cũng sẽ mãi mãi là người quan trọng trong lòng đối phương Bây giờ chúng ta hãy cứ duy trì cảm giác này, có được không?” Lòng tôi lập tức trầm xuống, vĩnh viễn là bạn tốt. Tôi cười khổ: “Được, vĩnh viễn là bạn tốt.”