2013
Chương 37
#36. Khác biệt…
Lưu Nghiễn nằm thêm một chốc, vẫn chưa thấy Mông Phong trở lại.
Cậu khẽ khàng trèo xuống giường dưới, bất chợt trượt chân, suýt tý ngã ngửa, may mà Lại Kiệt lẹ làng túm lấy cổ chân của cậu.
“Tôi ra ngoài một lát.” – Lưu Nghiễn đứng vững – “Anh chưa ngủ à?”
“Cậu không có dép kẹp, lấy của anh mà đi.” – Lại Kiệt nói vậy, mắt vẫn mở ngó chăm chăm lên ván giường tầng trên.
Lưu Nghiễn bước xuống xe, thấy Mông Phong đang đứng dưới tàng cây, dãy núi u ảm nhấp nhô bao quanh, dải ngân hà rực rỡ vắt ngang trên đỉnh đầu.
Lưu Nghiễn ra tiếng: “Lâu rồi không gặp, Mông Phong.”
Mông Phong thản nhiên hỏi: “Ông già đó nói gì với em?”
Lưu Nghiễn đáp: “Bảo em mang chocolate cho anh, còn nói…”
Mông Phong ngắt lời: “Chocolate thì đưa đây, vài hôm nữa em về đi.”
Lưu Nghiễn chỉ nói: “Đừng cứng đầu như thế, anh chờ mà xem.”
“Em mới phải chờ xem đấy.” – Mông Phong quay người lại, hắn đương đánh trần, trên người chỉ bận mỗi chiếc quần đùi màu lính, từng thớ da thịt màu đồng dưới ánh sáng dịu nhẹ của dải ngân hà lấp lánh càng thêm cường tráng mà ấm áp.
Lưu Nghiễn vô thức vươn tay lên, Mông Phong lập tức gạt tay cậu tránh đi, hắn lạnh giọng nói: “Cảnh cáo em nhé, đừng có giở trò lưu manh.”
“Anh không đùa đâu.” – Mông Phong tiếp lời – “Sao em lại quay về? Nếu em còn ở đây, anh sẽ không cách nào tập trung chiến đấu. Anh rất sợ, sợ em chết đi, cũng sợ anh phải chết, anh không dám liều mình xông lên, chỉ biết giật lùi trong nỗi sợ. Còn tiếp tục như thế, hai ta thật sự sẽ chết cùng nhau đấy.”
Lưu Nghiễn: “Anh cũng biết sợ hay sao? Nhưng khi chúng ta cùng nhau bỏ chạy từ Dụ trấn…”
Mông Phong: “Lúc đó không giống bây giờ! Trước kia chỉ cần lánh nạn an toàn, giờ phải chủ động chiến đấu cùng bọn zombie! Em có biết người yêu cũ của Lại Kiệt không? Người đó… Ai đấy!!?”
Mông Phong hô to: “Có địch!” – Rồi mau chóng che chắn Lưu Nghiễn ở sau lưng, thoắt cái Lưu Nghiễn đã kịp phản ứng, cậu vội xoay người chạy lên xe, Mông Phong chậm rãi lùi dần về sau. Khoảnh khắc đó tất cả mọi người trong xe đều choàng tỉnh, Lý Nham ở trong xe vật tư bật đèn xe lên, hai luồng đèn pha chiếu rọi đêm đen. Lại Kiệt chạy chân trần lao xuống xe, Lưu Nghiễn ném ra ba khẩu súng, ai nấy đều phản ứng nhanh nhẹn chụp lấy một khẩu.
Ngay giây tiếp theo, Lưu Nghiễn lập tức đóng cửa sau của thùng xe, bật tất cả thiết bị phòng ngự lên.
Chỉ vỏn vẹn chưa đầy mười giây, đội hình chiến đấu bố trí vô cùng hoàn mỹ. Lại Kiệt chụp được một khẩu súng ngắn, của Mông Phong là khẩu súng máy, Văn Thư Ca dùng khẩu AK, cả ba phối hợp ăn ý hết chỗ chê.
Lại Kiệt vừa mở chốt an toàn trên khẩu súng vừa con dư hơi giỡn hớt: “Cậu coi đó, tiểu Nghiễn thiệt thà quá đi, không muốn trở thành gánh nặng của tụi mình đây mà.”
Mông Phong không đáp lời, chỉ bảo rằng: “Trong lùm cỏ bên kia có kẻ địch.”
Lại Kiệt phát lệnh: “Tản ra bao vây.”
Giọng nói của Lưu Nghiễn chợt truyền ra từ chiếc loa phóng thanh: “Trên màn hình hồng ngoại hiển thị là một con người… không phải zombie… Người trong bụi cỏ mau bước ra đây! Nếu không sẽ nổ súng! Tôi cho năm giây thôi! Năm! Bốn!”
Loa phóng thanh được vặn tới mức to nhất, khí thế của Lưu Nghiễn tức thời áp đảo xung quanh, Văn Thư Ca thu súng lại, không khỏi mỉm cười.
Từ bụi cỏ vang lên tiếng loạt xà loạt xoạt, đoạn một người lọ mọ chui ra, giơ cao hai tay, là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Thế là Mông Phong và Văn Thư Ca đều hạ súng xuống, leo lên xe đi ngủ. Cậu bé kia cả người lem luốc, bận một chiếc quần vải màu xám rách bươm, ngó bộ giống như dân sống trong núi, bên chân còn kéo theo một bao bố to tướng.
“Tui là người sống nha, anh hai.” – Cu cậu dùng chất giọng địa phương đặc sệt – “Có chi ăn khôn?” (Có gì ăn không?)
Lại Kiệt cầm giấy thử kiểm tra cho cậu nhóc, anh ta dò hỏi: “Có đấy, em tên gì nào? Chỗ trú ẩn của các em ở đâu?”
Anh ta kiểm tra lưỡi của cu cậu, lại xem xét mạch máu phía sau tai, sau đó mới quét mắt qua cái bao bố to bên chân nó, rồi hỏi: “Trong đó có gì vậy?”
Vẻ mặt cu cậu trở nên vô cùng kỳ quặc, lập tức đáp: “Lý Canh Bảo, có đựng cái ni.” (Có đựng cái này)
Lại Kiệt mở bao bố của cu cậu ngó vào, bên trong là hai thi thể bị bắn vỡ đầu.
“Em kéo theo thứ này làm gì?” – Lại Kiệt hỏi – “Là người nhà của em hả?”
Lý Canh Bảo không trả lời mà chỉ cười ngu ngơ, Lại Kiệt quay về cầm hai hộp thịt cho nó, rồi bảo: “Em cứ ngủ ở đây đi, mai dẫn bọn anh tới chỗ trú ẩn của em nhé.”
“Dạ được!” – Lý Canh Bảo vội đáp.
Sáng sớm hôm sau, ai nấy trưng bộ mặt uể oải ngáp dài ngáp ngắn rời giường, mỗi cu cậu Lý Canh Bảo dậy từ sớm chuẩn bị xong xuôi ngồi chờ bên giếng. Lưu Nghiễn và Lý Nham mỗi người lái một xe, bắt đầu đi tìm kiếm những người sống sót.
Ngày 30 tháng 4 năm 2013,
Xe chúng tôi lăn bánh men theo con đường khúc khuỷu ghập ghềnh bên sườn núi, Lý Canh Bảo dùng chất giọng Hà Nam(1) đặc sệt kể cho chúng tôi nghe, họ là những người bỏ trốn vào núi sớm nhất khi trận đại dịch zombie bùng nổ. Khi đó, số người trốn vào núi ước chừng mấy vạn, hồi xưa tỉnh Đăng Phong cũng từng bùng phát một trận ôn dịch trên quy mô lớn, dân cư xung quanh thành phố tiện đường chạy nạn lánh vào núi Tung Sơn.
(1) Hà Nam: là một tỉnh miền Trung của Trung Quốc, vậy nên mình sẽ chọn giọng miền Trung nước mình để chuyển nghĩa cho phù hợp với giọng địa phương của cậu nhóc Lý Canh Bảo nhé ^^
Chùa chiền trên núi đều chủ động cứu tế, chữa trị cho dân chạy nạn, nhưng lần này không ai biết được đó loại bệnh gì, dân địa phương cứ tưởng là ác quỷ càn quấy, khiến người ta trúng tà. Các thầy chùa cũng không hiểu nguồn cơn căn bệnh do đâu, chỉ đành dựa theo phương pháp dân gian mà chạy chữa cho mọi người.
Nhưng số người lại quá đông, trong núi cũng trải qua mấy đợt virus bùng phát, zombie lang thang tiến sâu vào núi, khiến cho càng nhiều thôn xóm bị lây nhiễm hàng loạt. May mà đến mùa Đông khu vực Trung Nguyên vẫn có tuyết rơi, sau khi luồng khí lạnh quét qua, có hơn một vạn người còn sống.
Họ chia nhau trú ngụ trong hang động, hầm trú ẩn trong núi có từ trăm năm trước, và đền chùa hoang. Sau đó cử người ra ngoài dò la tin tức, các thành phố lân cận còn đang bị zombie tàn phá, rồi đợt sóng zombie từ phía Bắc xuôi Nam trú Đông. Những người ra ngoài kéo về càng nhiều virus, lây lan khắp cả vùng núi. Ở nơi mà chúng tôi chưa biết đến, có gần hai mươi vạn con zombie đang lẩn quất dưới núi sâu, mà lũ zombie đó lại phân tán rải rác, không có cách tập trung để tiêu diệt một lúc. Chúng tôi lái xe đến giữa trưa, chạy dạo vòng vòng thôi cũng đụng phải gần trăm con zombie.
Cu cậu Lý Canh Bảo cứ ậm à ậm ờ, ngôn từ biểu đạt không mấy lưu loát, miễn cưỡng lắm chỉ nghe hiểu được phân nửa. Vậy mà hai thằng cha Mông Phong và Lại Kiệt còn độc mồm độc miệng trêu thằng cu là dân quê mùa nữa…
Lại Kiệt ngồi ở phía đối diện, tò mò rướn cổ ngó sang.
Lưu Nghiễn lập tức đóng bộp quyển nhật ký lại, cậu thẩy cho Lại Kiệt ánh mắt dè chừng.
Lại Kiệt làm bộ vô tội méc: “Mông Phong, cậu ta dám viết bậy vào nhật ký kìa, bảo là bọn mình trêu chọc thằng cu dân quê. Bộ có chuyện đó nữa hả?”
Mông Phong: “Nói thật, tôi ghét nhất cái thói đó của Lưu Nghiễn đấy, chuyên môn bêu xấu người khác trong nhật ký…”
Lưu Nghiễn không kềm nổi gắt lên: “Mấy người vừa phải thôi nha! Tôi viết nhật ký thì liên quan đeck gì tới mấy người hả! Đây là nhật ký của tôi mà!”
Lại Kiệt: “Cưng nè, nhật ký của cưng có kể về anh nhiều không?”
Mông Phong: “Bớt nói mớ đi ông anh, em ấy nhắc tới tôi có vài câu thôi, ông được làm khách mời là may lắm rồi đấy.”
Lưu Nghiễn: “…”
“Anh dám đọc trộm nhật ký của em? Khi nào?” – Lưu Nghiễn chụp lấy một cái điều khiển từ xa, lạnh giọng hỏi.
Mông Phong trưng ra bản mặt tỉnh ruồi, vờ hát lẩm nhẩm, làm bộ giả điếc.
Lưu Nghiễn liền khởi động điều khiển.
Trên sườn núi, có hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy bon bon, bất chợt chiếc chạy đằng trước xẹt ra tia điện quang tán loạn, nguyên cả chiếc xe nổ xoèn xoẹt liên hồi, chốc sau Lại Kiệt và Mông Phong ở trong xe bị điện giật sùi cả bọt mép, mình mẩy run rẩy ngã vật xuống ghế.
“Điện áp hai chục ngàn Vôn, trang bị phòng trường hợp xe bị tập kích.” – Lưu Nghiễn thản nhiên – “Rất hiệu quả đấy, sau này cứ núp trong xe là an toàn rồi.”
Lại Kiệt co giật biến tướng hết mặt mày, chỉ đủ sức run rẩy giơ cao ngón tay cái với Lưu Nghiễn.
Giữa trưa cùng ngày, họ chạy đến một ngã ba giữa núi, con đường phía trước xe không thể đi tiếp, mà theo như lời Lý Canh Bảo, muốn đến chỗ trú ẩn của những người sống sót phải đi bộ chừng ba tiếng nữa.
Lại Kiệt ra tiếng: “Xa thật, bên trong khe núi thì trực thăng không thể hạ cánh được. A Văn, chạy xe lên đỉnh núi đi.”
Văn Thư Ca thăm dò địa hình xung quanh, rồi tìm thấy một tảng đá lớn bằng phẳng bên đỉnh núi, bèn cho xe dừng sát tảng đá này. Lại Kiệt lập tức gọi mọi người xuống xe, phóng mắt nhìn ra, phát hiện gần đấy có một tháp tín hiệu.
“Chọn chỗ này làm cứ điểm đi.” – Lại Kiệt nói – “Lưu Nghiễn ở lại trông nhà, đợi bọn anh về nhé.”
Đội viên tự phân chia súng ống, Mông Phong bận chiếc áo ba lỗ, rồi quấn thêm hai băng đạn to bắt chéo trước ngực, vác một khẩu súng cối(2) dài cồng kềnh trên vai, nom hệt như chiến binh tương lai vậy.
(2) còn gọi là pháo cối, nôm na là để nả đạn pháo đấy, cái này là mình đoán thôi, vì súng ống dịch qua QT khá khó hiểu, nếu sai sót mong mọi người góp ý^^’’
Lưu Nghiễn ý kiến: “Tôi thấy anh nên bảo thằng nhóc về gọi đám người kia tới đây thì hơn.”
“Không được.” – Lại Kiệt phủ quyết – “Biết đâu có người bị nhiễm bệnh, cậu coi đó, thằng nhóc còn kéo xác chết theo bên mình cơ mà.”
Lưu Nghiễn đắn đo: “Không, tôi vẫn cảm thấy chỗ này chẳng mấy an toàn.”
Lại Kiệt bèn bảo: “Cần để một người lại bảo vệ cậu sao? Nếu cậu cứ ở trong xe, không mở cửa thì nhất định chẳng có chuyện gì đâu.”
Lưu Nghiễn: “Ý tôi không phải thế, tôi chỉ sợ các anh gặp nguy hiểm thôi.”
Mông Phong sốt ruột cắt ngang: “Em bớt nhiễu sự đi, nghe lệnh đội trưởng là được rồi!”
Lưu Nghiễn: “Trong núi này zombie nhan nhản ra đấy! Tôi vừa thử nghiệm chiếc máy cảm biến mới, khắp núi chỗ nào cũng có, chỉ sợ số lượng gần cả trăm vạn con!”
Lại Kiệt hô lên: “Thượng sĩ Lưu Nghiễn!”
Lưu Nghiễn im bặt, Lại Kiệt tiếp: “Đây là mệnh lệnh, tôi ra lệnh cho cậu ở lại đây, những người khác theo tôi chấp hành nhiệm vụ, bình thường đùa giỡn thế nào cũng được, nhưng đến thời điểm mấu chốt, cậu phải tuân theo mệnh lệnh, nếu không mặc cho cậu tài giỏi đến đâu…”
Lưu Nghiễn làm lơ không thèm đếm xỉa.
“Nghe đây!” – Lại Kiệt thật sự nổi giận, túm áo Lưu Nghiễn rồi ghì cậu vào thân xe: “Nghe cho rõ! Nhìn thẳng vào tôi, mắt phải nhìn thẳng vào tôi! Đừng có cái kiểu cứng đầu bất chấp mệnh lệnh cấp trên!” – Anh ta vươn tay chọc mạnh vào người cậu, lạnh giọng đe – “Tôi chẳng cần một kỹ sư máy không chịu quản chế, hoặc nghe lệnh tôi, hoặc cuốn gói trở về, cậu chọn lấy đi. Hiểu chưa!?”
“Đã hiểu.” – Lưu Nghiễn rốt cuộc lên tiếng.
Lại Kiệt giao cho cậu một khẩu súng báo hiệu, rồi dặn dò: “Nếu phát sinh chuyện gì, cho dù chỉ có một con zombie ló mặt ra thôi, cũng phải phóng đạn tín hiệu lên trời, và đừng quên bật bộ đàm lên, tôi sẽ phái người quay về hỗ trợ cậu.”
“Máy cảm biến của anh rà soát được nhiều zombie dữ vậy sao?” – Lý Nham bỗng hỏi.
Lưu Nghiễn đáp: “Tôi tăng biên độ đồng bộ hóa của vệ tinh, khiến nó phủ sóng gấp nhiều lần, tuy vậy độ chính xác cũng giảm xuống đáng kể, vẫn chưa chắc chắn thật sự có nhiều zombie đến vậy hay không.”
Lại Kiệt ngắt lời: “Chuyện này trở về rồi bàn sau, các đơn vị xuất phát!”
Mông Phong kêu Lý Canh Bảo dẫn đường, mọi người lập tức men theo con đường quanh co nhỏ hẹp đi xuống núi.
Văn Thư Ca đi sau chót, cậu ta nán lại vỗ vai Lưu Nghiễn, an ủi rằng: “Ảnh không có ác ý gì đâu, đừng để bụng.”
Lưu Nghiễn tỏ vẻ không có việc gì, tiễn bước mấy người họ, đoạn leo lên xe chờ.
Cậu đeo tai nghe, rồi cất tiếng: “Từ chỗ các anh đến mục tiêu đã định ước chừng năm cây số, dự tính khoảng ba giờ chiều sẽ tới nơi.” – Cậu vừa dứt lời thì mở nhạc lên nghe, bắt đầu lấy linh kiện ra lắp ráp.
Mông Phong lại nói: “Lưu Nghiễn, tuyệt đối không được bước xuống xe, có nghe thấy không?”
Lưu Nghiễn không đáp lời, không khí rơi vào tĩnh lặng, các đội viên lần đầu được đeo bộ đàm nên không mấy thói quen, vả lại Lưu Nghiễn cũng mới bị khiển trách, đâm ra mọi người đều có chút ngượng ngạo, không ai mở miệng nói chuyện.
“Vặn loa to lên xíu.” – Lại Kiệt bỗng hỏi – “Cậu đang nghe bản nào đấy?”
Lưu Nghiễn tháo tai nghe xuống đặt micro sát bên loa nhạc, khúc dân ca trong trẻo ngân vang, giọng hát của Tôn Yến Tư thoáng đượm nét sầu cảm, màn trời ảm đạm phủ quanh núi non, cây cối rậm rạp toát lên vẻ lạnh lẽo u ám, điệu nhạc u uẩn hòa làm một cùng cảnh vật xung quanh.
“Lưu Nghiễn, em đang làm gì vậy? Nói gì đi.” – Giọng nói của Mông Phong từ trong tai nghe đặt ở một bên truyền tới.
Lưu Nghiễn bèn đáp: “Sửa lại một chiếc máy thăm dò kiểu mới, sau chuyện tối qua, tôi muốn làm một cái camera có thể phát hiện con người tiếp cận.”
Văn Thư Ca cười bảo: “Đúng là mèo máy nhỉ.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Cái này nghe có vẻ phức tạp, nhưng thực tế lại rất đơn giản, chỉ cần tăng mức nhiệt của bước sóng ngắn lên, rồi bố trí lại phạm vi phủ sóng là xong… cũng gần hoàn thành rồi.”
Văn Thư Ca lại hỏi: “Ngày nào cũng chong mắt vào mấy cái bản mạch này, anh không thấy chán hả?”
Mông Phong nói: “Xời, sở thích của em ấy cũng tẻ nhạt lắm bạn hiền à, người ta thích vậy mà.”
Hai giờ chiều.
Lưu Nghiễn đã lắp ráp xong một chiếc camera ống kính góc rộng, cậu xuống xe tìm vị trí cố định, rồi bật công tắc lên.
Camera vừa mới khởi động đã kêu tít tít vang dồn, Lưu Nghiễn chau mày quay đầu, cậu quét mắt nhìn một lượt quanh đỉnh núi, vắng vẻ không một bóng người.
Mỏm đá rộng lớn này chính là một đàn tế trời thời cổ đại, tọa lạc ở đỉnh núi Tung Sơn sừng sững, bên dưới là biển mây là đà, mênh mông ngút tầm mắt.
Hỏng bét! Lưu Nghiễn vội quay về lấy súng báo hiệu.
“Giơ tay lên!” – Đằng sau có người lạnh lùng cất giọng – “Xoay người lại, lộn xộn tau bắn bỏ đấy!”
Lưu Nghiễn chậm chạp giơ tay lên, xoay người, trước mặt cậu là một gã đàn ông đang giương khẩu súng săn đã lên đạn.
Tiếng phổ thông của người này khá chuẩn, bộ dạng không mấy giống dân địa phương, gã lại nói: “Móc chìa khóa xe ra, ném xuống đất.”
Lưu Nghiễn đáp: “Xe dùng điều khiển, không cần chìa khóa, anh tên gì? Từ đâu tới? Định làm gì?”
Gã đàn ông gắt: “Bớt nói nhảm đi! Điều khiển từ xa ở mô?” (ở đâu)
Lưu Nghiễn chỉ nói: “Ở trong xe ấy, trên bàn làm việc có một cái điều khiển, đem lại cho tôi đi.”
Gã đàn ông liền đe: “Đừng có bày trò, lại đây, bước qua bên ni.” – Gã quơ khẩu súng săn trong tay chỉ vào Lưu Nghiễn, ra hiệu cho cậu bước ra sau xe, đoạn gã quay người leo lên xe, một tay vẫn cầm súng săn, nghiêng đầu dò xét, rồi cầm lấy chiếc điều khiển nằm trên bàn.
Lưu Nghiễn mới nói: “Nút màu đỏ là khởi động hệ thống năng lượng của xe, nút màu xanh để mở cửa trước, nhưng đầu tiên phải ấn cái nút màu hồng đã, nếu không sẽ bị báo động…”
Cậu còn chưa dứt lời, gã đàn ông đã vội ấn nút màu đỏ, tức khắc bị điện giật bùm bùm ngã chỏng vó trong xe, chết ngất.
Lưu Nghiễn thong thả bước tới, cất súng báo hiệu vào chỗ cũ, cậu lên xe lấy một cái còng tay từ trong ngăn kéo, còng gã đàn ông vào một thanh trụ ngang ở trong xe, sau đó cậu đun nước nóng xối lên đầu gã.
Gã đàn ông bật tỉnh.
Lưu Nghiễn tra khảo: “Tên gì?”
“Bọn mi là ai?!” – Gã đàn ông giãy dụa kịch liệt – “Thả tau ra!”
Lưu Nghiễn: “Đến cả bọn tôi là ai cũng chả biết, mà còn dám mò lại đây đánh cướp à, gan bự ghê nhỉ, ha ha ha.”
Gã đàn ông quát lên: “Mau thả tau ra! Nếu không mi sẽ phải hối hận!!”
Lưu Nghiễn liền ấn nút điều khiển, gã đàn ông lại bị điện giật lăn quay bất tỉnh, bên trong xe chỉ có mỗi chiếc ghế trước bàn làm việc là được cách điện.
Tiếp tục xối nước, gã đàn ông lại tỉnh dậy.
“Tên gì?” – Lưu Nghiễn lặp lại câu hỏi.
Gã đàn ông: “Lý… Lý Hâm Khải.”
Lưu Nghiễn hỏi tiếp: “Ở đâu?”
Lý Hâm Khải lập tức đáp: “Zombie sắp kéo tới nơi rồi! Mau vào núi cứu người đi! Toàn bộ zombie ở phía Đông Nam đang ùa tới đây!!”
Lưu Nghiễn ngay tức khắc nhào đến bàn làm việc cả giọng gọi: “Gọi cả đội, Mông Phong? Có nghe thấy không?”
Trong tai nghe không có tiếng người đáp lời, chỉ vẳng vọng tiếng zombie gào rú rần trời.
Mãi một lúc lâu, giọng nói của Lại Kiệt mới truyền tới.
“Nói đi.”
Lưu Nghiễn vội nói: “Tôi bắt được một người, gã bảo rằng toàn bộ zombie ở mé Đông Nam đang kéo tới ngọn núi này!!”
Lại Kiệt sầm giọng: “Đã biết, lập tức quay lại ngay.”
Lúc này, bốn người Lại Kiệt, Mông Phong, Văn Thư Ca và Lý Nham đang đứng trên một chiếc cầu treo, ở vách núi bên kia là một thôn làng bỏ hoang.
Bên dưới cầu treo hơn chục mét là một khe núi hẹp, bên trong khe núi chứa gần ngàn con zombie đông nghẹt chen chúc lẫn nhau. Lý Canh Bảo ngồi xuống mở bao bố ra, lôi một cái xác zombie đã chết ném xuống dưới.
Thoắt cái, lũ zombie bên dưới kêu gào lớn hơn, tranh nhau cướp đoạt cái xác.
Người đứng trên cầu treo chỉ thấy lạnh toát mình mẩy, trong khi Lý Canh Bảo vẫn thản nhiên như không cột bao bố lại, rồi nói: “Dân làng tui ở bên nớ.” (Dân làng tôi ở bên kia)
“Thứ quái gì đây…” – Lại Kiệt như không tin nổi – “Các em đã nuôi… lũ zombie này bao lâu rồi?”
Lý Canh Bảo ngờ nghệch cười toe, đáp: “Có cách chi mô, chẳng có chi cho bọn hắn ăn cả, cái khác không chịu, đành phải ra ngoài làng đi kiếm… Ơi! Dì ơi! Có người tới cứu chúng ta rồi!”
Trong làng có hơn ngàn người, ai nấy đều cảnh giác dè chừng quan sát bọn Lại Kiệt.
Lại Kiệt cất giọng: “Chúng tôi là người của đội tìm kiếm cứu hộ Quốc gia, ở đây có cả thảy bao nhiêu người, lập tức kêu gọi ra đây tập trung! Chúng tôi theo chỉ thị của Quốc gia đưa mọi người đi tị nạn!”
“Bọn anh cần thêm nửa tiếng nữa.” – Mông Phong nói – “Lưu Nghiễn, tình hình bên đó có sao không?”
Lưu Nghiễn căng mắt nhìn chăm chú vào tấm bản đồ được vệ tinh truyền lại, cậu phóng to lên vài lần, quả thật bọn zombie trong khu vực ba trăm kilomet đang đổ dồn về phía cứ điểm của bọn họ.
“Theo tốc độ này, xem ra chỉ còn khoảng hai mấy tiếng nữa thôi.”
“Đủ rồi!” – Mông Phong nghe vậy tức khắc hô lên – “Toàn bộ đến khoảng đất trống này tập hợp! Không cần phải mang theo đồ gì hết! Mau lên!”
Lại Kiệt xuất văn kiện ra, Văn Thư Ca và Lý Nham vác súng đi gõ cửa từng nhà. Bên sườn núi tập trung hơn cả ngàn người, đám đông ồn ào nhốn nháo, mặt mày lo lắng, ngôn ngữ khác biệt càng thêm khó khăn cho công cuộc di tản.
Trên cao là một ngôi chùa treo trên vách núi, Lại Kiệt ngẩng đầu trông lên, đoạn anh ta nhảy lên con đường nhỏ hẹp cheo leo, gõ vang cái chuông lớn ở chính giữa ngôi chùa.
Mông Phong vác khẩu súng cối trên vai không ngừng cả giọng hò hét, thúc giục mọi người mau chóng khởi hành, trong số đó có không ít dân địa phương, họ sốt sắng nói gì đó không rõ. Mông Phong thấy vậy bèn hỏi: “Có người quản lý không?! Đứng ra giùm tôi cái!”
Bỗng một cô gái tóc tai bù xù vội hô lên: “Tôi tôi! Các anh là bộ đội phải không?”
Mông Phong: “May quá, cô tên gì?”
Cô gái kia đáp: “Tôi tênTôn Hiểu Nguyệt, là hướng dẫn viên du lịch đưa khách tới đây, bây giờ sao rồi? Phải di tản đến chỗ nào?”
Mông Phong giải thích: “Cô hãy dẫn mọi người đi lên đỉnh núi đi, men theo con đường trong núi Thái Thất Sơn mà leo lên, đồng đội của chúng tôi đang chờ tiếp ứng ở đó, ngay lập tức sẽ có phi cơ trực thăng tới đón mọi người đến chỗ tị nạn.”
Tôn Hiểu Nguyệt liền chạy vội vào một nhà dân, lấy ra chiếc loa chuyên dụng của hướng dẫn viên, cô hô hào: “Bà con cô bác! Quân đội đã cho người tới đón chúng ta! Mọi người hãy đi theo họ! Chúng ta sắp được an toàn rồi!!”
Cô dùng tiếng phổ thông và tiếng địa phương thông báo hai lần. Văn Thư Ca dẫn đầu bước qua cầu treo rời đi, Tôn Hiểu Nguyệt thì lần lượt kiểm kê từng người dân di tản. Chốc sau lại có người chen tới hỏi: “Phải đi đến chỗ nào đây?”
“Vùng biển Quốc tế!” – Mông Phong đứng giữa đám đông hỗn loạn hét về phía người đó – “Đến căn cứ cứu viện của Quốc gia!”
“Tôi muốn đi Hương Cảng… là Hương Cảng ấy, không thì đưa tôi tới Thâm Quyến(3) cũng được….” – Người đàn ông trung niên kia dùng giọng Hồng Kông cuống quýt nói – “Anh bạn, cho anh đây! Giúp tôi liên lạc với Y Hạ! Tôi phải về Hương Cảng…” – Nói xong vội vàng tháo nhẫn vàng vòng vàng dúi vào tay Mông Phong.
(3): Hương Cảng còn gọi là Hồng Kông, Thâm Quyến là tỉnh lân cận đó, chắc người này muốn từ cảng Thâm Quyến đi tới Hồng Kông ^^
“Không thể tới đó được!” – Mông Phong cả giọng đáp, tiện tay nhận dây chuyền với nhẫn vàng nhét luôn vào túi áo – “Chú phải đi vùng biển Quốc tế, chỗ đó mới là an toàn nhất!”
“Hồng Kông đã biến mất! Bị đạn hạt nhân san bằng rồi! Trung sĩ Mông Phong!! Cậu đang làm trò gì thế hả! Tôi phải báo cáo cấp trên khiển trách cậu!!” – Lại Kiệt tức giận thét to.
Mông Phong nhận hối lộ bị người bắt gặp, đành phải trả vòng với nhẫn lại cho tay thương nhân Hồng Kông, rồi đẩy đẩy ông ta: “Đi mau đi mau!”
Đoàn người rồng rắn bắt đầu lũ lượt kéo nhau di tản.
Lý Canh Bảo đi sau cùng, cu cậu còn đẩy theo một chiếc xe rùa, Lại Kiệt gắt lên: “Cái gì đấy! Đừng đẩy chen vào!!”
Lý Canh Bảo đáp: “Là ông nội tui đó!”
Lại Kiệt và Mông Phong kinh ngạc đứng sững trước xe rùa, trên xe có một con zombie già bị trói bằng dây thừng, miệng của nó trào đầy máu tươi, trợn trừng nhìn Lại Kiệt, đầu và gáy của nó đã muốn hư thối, trên người còn bị đằn thêm mấy cái bao tải.
Mông Phong xốc bao tải lên thử ngó qua mình mẩy con zombie, ngay lập tức liền đằn trở lại.
“Ông ấy đã không còn là người nữa.” – Lại Kiệt nói – “Bỏ xe rùa lại đi, Lý Nham, tới kiểm tra xem cậu nhóc này có nhiễm virus chưa.”
“Em đưa…” – Lý Nham gần như phát nôn, Lý Canh Bảo đang cầm nửa cánh tay của trẻ con đút cho ông nội của cu cậu. Anh ta thấy thế bèn vội kéo Lý Canh Bảo sang chỗ khác, cầm dụng cụ dò xét cu cậu từ trên xuống dưới.
Lại Kiệt rút súng chỉa vào cái đầu hư thối quá nửa của ông lão, chẳng nói chẳng rằng nả ngay một phát.
Lý Canh Bảo nháy mắt gào khóc điên cuồng, khiến cho đoàn người tị nạn đều quay đầu ngóng lại, Văn Thư Ca lập tức giơ súng hướng lên trời, “Đoàng!” một phát chỉ thiên.
“Đừng nhìn! Đi tiếp đi!” – Cô hướng dẫn viên Tôn Hiểu Nguyệt lớn tiếng hô – “Cứ kệ họ đi!”
Lại Kiệt đẩy xe rùa quăng xuống vách núi đen ngòm, đoạn quát lên: “Đám người ngu ngốc! Còn mấy người như thế nữa?!”
Mông Phong sững sờ nhìn về hướng sâu trong thôn làng, cả buổi không thốt nổi một chữ.
Trên đường núi có một đội người đẩy xe rùa trói không ít zombie, người đẩy xe có nam có nữ, có già có trẻ đủ cả. Lại Kiệt vỗ lên cậu nhóc đương gào khóc thảm thiết, xoay người hét: “Tìm một người biết tiếng phổ thông tới đây, để tôi hỏi chuyện!”
Tôn Hiểu Nguyệt còn bận rộn sắp xếp người di tản, cô trông thấy Lại Kiệt giết một con zombie, vội vã chạy ngược trở lại, kêu lên: “Đừng nổ súng lung tung!”
Mông Phong bước lên con đường sau núi, lần lượt đi tới từng chiếc xe rùa mà nổ súng, nhất thời khiến hàng loạt người tuyệt vọng khóc rống, thậm chí còn có người xông ra muốn liều mạng với Mông Phong.
“Mi giết em gái tau…” – Tiếng gầm vẳng vọng giữa núi cao.
Mông phong giận dữ mắng to, giãy dụa tránh khỏi đám dân làng không biết phải trái.
Lại Kiệt giữ chặt lấy Tôn Hiểu Nguyệt khi cô toan chạy lướt qua: “Chuyện gì thế này? Họ nuôi zombie trong làng hả?! Cô có biết tại sao không?”
Tôn Hiểu Nguyệt liền đáp: “Những zombie đó khác với bọn zombie dưới khe núi, tụi nó không ăn người thân! Lúc trước có thầy lang bảo là bị trúng tà đấy!!”
Lại Kiệt không kiềm nổi văng chửi: “Trúng tà cái đếch gì! Bọn họ không biết đã đành, các cô từ thành phố tới mà cũng không biết à?!”
Tôn Hiểu Nguyệt phân bua: “Biết làm sao được, căn bản là tụi tôi không thể ngăn cản dân làng, chỉ có thể chuyển tới ngôi chùa sau núi. Bây giờ anh… trời đất ơi, muốn giết hết luôn sao?!! Đừng làm thế!!”
Lại Kiệt gắt: “Phải giết hết! Ngày nào họ cũng bắt người đi nuôi lũ zombie đó hả?!”
Tôn Hiểu Nguyệt sầm mặt: “Không, hầu hết đều ăn thịt tươi, gà, vịt cũng ăn, người… xác của đồng loại cũng ăn nốt.”
Lại Kiệt tức khắc quát to: “Mông Phong! Mặc kệ bọn họ! Giết hết đi!!”
Lại một tiếng súng nổ vang, Lại Kiệt lẳng lặng đứng đó, Tôn Hiểu Nguyệt bèn hỏi: “Có chữa khỏi được không? Anh xem cậu bé kia…”
Lí Canh Bảo ngồi bệt dưới đất, tuyệt vọng khóc thảm thiết.
Lại Kiệt: “Chúng nó tiến hóa nhanh vậy sao?”
Tôn Hiểu Nguyệt tiếp: “Nhưng khi đói bụng sẽ vô cùng hung tợn, chỉ khi cho chúng nó đồ ăn mới chịu yên tĩnh lại.”
Lại Kiệt nói: “Phải giết sạch mới được, trên người chúng nó toàn là virus. Các người lớn mạng thật đấy, sống cùng bọn zombie lâu như vậy mà vẫn chưa bị cắn.”
“Đi! Đi mau!” – Mông Phong thô lỗ quát lớn, bận rộn dùng một tay chặn người xông tới trước, không khỏi lảo đảo lùi về sau.
Lại Kiệt rút khẩu súng ngắn ra, giương họng về phía vách núi hung hãn nả một phát.
Dân làng trên đường núi điên cuồng thét to, ngay sau đó đất đá bị viên đạn bắn nát bay tung tóe, phút chốc đều im bặt.
Lại Kiệt hét lên: “Lập tức rời khỏi đây! Ai còn không chịu đi ông đây bắn bỏ!!”
Sẩm tối cùng ngày, trên đỉnh núi đã tụ tập đầy đủ tất cả dân làng.
Lưu Nghiễn thả Lý Hâm Khải ra, cu cậu Lý Canh Bảo vừa nhác thấy liền há giọng khóc to: “Chú ơi!!!” – Rồi bổ nhào vào lòng người chú.
“Bị sao vậy?” – Lưu Nghiễn đứng từ xa hỏi vọng tới – “Lại đây em coi nào.”
Mông Phong đang bị đám dân làng dùng gạch đá, gậy gỗ đánh cho u hết cả đầu, lại còn không ít dân làng gào trời khóc đất, vì mất đi người thân muốn lao tới cấu xé.
Lưu Nghiễn không khỏi phá lên cười, nhưng cậu lại phát hiện Mông Phong chỉ vung tay tìm cách tránh né, không dám đánh trả, lúc này Lưu Nghiễn mới quát lên: “Làm gì đấy! Không được đánh nữa!!”
Mông Phong bị xô đẩy lùi dần ra sau, muốn bị đẩy xuống núi tới nơi rồi, tình hình hỗn loạn vô cùng, Lưu Nghiễn bắt đầu thấy không ổn, bèn mau chóng khởi động cuộn Tesla đặc biệt lên, tức thì hàng loạt tia chớp điện liên hoàn phóng ra, giật cho cả đám người nằm sóng xoài đầy đất.
Trên đỉnh núi lại yên tĩnh như cũ.
“Lưu Nghiễn! Cậu làm gì thế hả!” – Lại Kiệt tức tối hét – “Sao lại làm ra chuyện thế này được!!”
Bất thình lình Lưu Nghiễn bị Lại Kiệt tát cái bốp vào đầu, huyệt Thái Dương nhức ông ông, từ trán tới chân mày sưng đỏ cả lên.
Lại Kiệt kêu: “Hướng dẫn viên Tôn, cô bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đi.”
Mông Phong đến trong xe hút thuốc, đội viên lục tục tập trung cùng nhau, bấy giờ Lại Kiệt mới ra tiếng: “Mở cuộc họp nào, anh đã hỏi bọn họ rồi, hầu hết mọi người đều tập hợp tới đây.”
“Mới nãy cậu phóng điện.” – Ngón trỏ của Lại Kiệt như muốn chọc đến yết hầu của Lưu Nghiễn – “Nếu có người té xuống núi chết thì cậu tính sao hả? Cậu có chịu trách nhiệm với mạng người đó được không?!”
Lưu Nghiễn cãi bướng: “Bất cẩn ấn nhầm nút thôi mà, tôi chỉ định phóng điện hù bọn họ chứ bộ.”
Lại Kiệt gắt: “Còn ở đó ba xạo!”
Lưu Nghiễn mới đó đã bị túm đuôi, buộc phải ngoan ngoãn nhận sai, Lại Kiệt tiếp lời: “Sau này nhớ kỹ cho anh! Bất kể dưới tình huống gì, cũng không được đả thương người dân! Tình hình này anh vẫn còn khống chế được, chưa đến lúc phải dùng tới vũ lực.”
Mông Phong nói: “Anh đừng mắng Lưu Nghiễn, là do tôi xử lý không tốt.”
Lại Kiệt: “Thôi đi, đang lúc khẩn cấp, không phạt các cậu. Tình hình bây giờ thế này…”
Lại Kiệt tóm lược kể lại những gì anh ta đã chứng kiến được, các đội viên đều đại khái thầm hiểu, đội trưởng muốn kể chuyện này cho Lưu Nghiễn nghe là chính.
“Cậu thấy sao?” – Lại Kiệt hỏi dò.
Lưu Nghiễn đáp cụt lủn: “Không biết.”
Lại Kiệt: “Chẳng phải bình thường cậu rất có sáng ý hay sao?”
Lưu Nghiễn im như thóc.
Lại Kiệt thiệt muốn nổi đóa, thừa biết Lưu Nghiễn đang làm mình làm mẩy, anh ta lại đánh mắt qua Mông Phong, tức mà không biết trút vào đâu cho được.
Lại Kiệt trầm giọng hỏi: “Lưu Nghiễn, đến giờ cậu vẫn cho rằng mình làm đúng đấy hả?”
“Em ấy không nhập ngũ.” – Mông Phong vội ra tiếng – “Anh không thể dùng luật lệ quân ngũ mà áp đặt lên em ấy được, Lưu Nghiễn, đừng có hậm hực, giờ không phải lúc để giận dỗi.”
Lưu Nghiễn im lặng một chốc, đoạn cậu quay người leo lên xe.
“Hạ lệnh đi sếp.” – Văn Thư Ca cất tiếng – “Có zombie mò tới? Mau lên kẻo không kịp.”
Lại Kiệt không nói gì, lát sau mới bảo: “Mông Phong, cậu lên xem coi thiết bị thăm dò trục trặc kiểu gì.”
Anh ta còn chưa dứt lời, Lưu Nghiễn đã bước xuống xe ném một tấm bản đồ qua, trên đó dùng bút lông đỏ vẽ khái quát phạm vi và mũi tên chỉ hướng.
Mông Phong lại hỏi: “Em có chắc không? Hay là kiểm tra lại lần nữa đi?”
Lại Kiệt nói: “Lưu Nghiễn, cậu phải đảm bảo thông tin này không sai sót gì đấy.”
Lưu Nghiễn chả thèm đếm xỉa tới anh ta, xoay ngoắt bỏ lên xe, đóng sầm cửa lại.
Một tay Lại Kiệt quơ quào trong vô thức, Lý Nham tinh ý cầm cái vỏ đồ hộp chuyền qua, Lại Kiệt liền chộp lấy chọi thiệt mạnh xuống đất, thở một hơi xả giận.
“Mông Phong.” – Lại Kiệt tiếp tục hỏi – “Cậu có ý gì hay không?”
Mông Phong xem xét bản đồ một hồi, lại phóng mắt nhìn xuống chân núi.
“Số thuốc nổ còn lại không đủ.” – Mông Phong nói – “Bom hạt nhân mini cũng xài mất rồi, mà cho dù còn cũng không thể dùng ở chỗ này được, nhiệm vụ hàng đầu là dẫn toàn bộ người ở đây rời đi an toàn.”
“Được.” – Lại Kiệt chốt – “Cứ theo mục tiêu đó, đỉnh núi này cũng thích hợp để làm sân bay. Giờ phải tranh thủ thời gian đem máy phát tín hiệu gắn lên ngọn tháp tín hiệu ở đỉnh núi đối diện, gọi tổng bộ tới đón người.”
Mông Phong từ tốn gật đầu, tiếp lời: “Nổ sập hết các con đường dưới chân núi, khiến cho núi sạt lở.”
Văn Thư Ca lại nói: “Nhưng sau khi tổng bộ đón người đi hết rồi, bọn mình phải rút quân kiểu gì? Chắc chắn zombie sẽ vây kín dưới chân núi. Đừng nói anh muốn kỹ sư mèo máy sửa xe thành phi cơ trực thăng đấy nhé…”
“Tôi chả tài cán thế đâu.” – Lưu Nghiễn lạnh giọng cất tiếng qua loa phóng thanh.
“Để trực thăng câu hai chiếc xe chở đi.” – Lại Kiệt vươn ngón trỏ quay tròn trên đỉnh đầu, miệng thì kêu “vù vù vù” bắt chước tiếng cánh quạt trực thăng – “Giờ bắt tay luôn, ai cũng có việc đây, a Văn gắn máy tín hiệu thông báo với tổng bộ, Mông Phong đi chôn thuốc nổ đánh sập đường đi lên núi, Lý Nham phân phát thức ăn cho họ.”
Mông Phong lập tức lên xe lấy thuốc nổ, ở Đăng Phong họ đã xài hết tám phần mười, số còn lại không được bao nhiêu. Lại Kiệt dặn dò: “Nhớ chừa lại một con đường nhỏ, đề phòng trường hợp xấu.”
Lưu Nghiễn không tỏ thái độ gì, chỉ chong mắt vào màn hình theo dõi mà ngẩn người, trên bản đồ hiển thị, cách cứ điểm ngoài hai mươi kilomet chi chít toàn điểm sáng.
Lại Kiệt ngồi sau xe hút thuốc. Mãi đến khi sắc trời tối đen, Văn Thư Ca mới quay về, dưới chân núi cũng vọng tới tiếng nổ mạnh, mặt đất chấn động từng hồi.
Mông Phong cầm đồ ăn bước vào đặt lên bàn làm việc, rồi bảo: “Ăn tối này, đưa cho anh mấy hộp bom đinh mà em mới chế luôn đi.”
Lưu Nghiễn nói: “Trên giá đó, tự lấy đi, chỉ có hai chục cái thôi.”
Mông Phong lấy bom rồi xuống xe, đi ra con đường núi, cứ cách hai trăm mét lại chôn một hộp bom.
Màn đêm che phủ lên vạn vật, mọi người trên đỉnh núi lục tục thắp nến, từng điểm lửa nhỏ leo lét lay động trong gió núi, hệt như một nghi thức tế trời đầy long trọng.
Họ cùng nắm tay nhau thê lương than khóc, cầu nguyện cho những người thân đã chết dưới tay Mông Phong được yên nghỉ.
Văn Thư Ca quỳ một gối xuống đất, trước mắt cậu là bầy trẻ con lóc nhóc.
“Đừng khóc nữa, nín đi nào.” – Văn Thư Ca dỗ dành – “Để anh làm ảo thuật cho mấy đứa coi nhé.”
Lưu Nghiễn quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, Văn Thư Ca lúc này trông giống như một nhà ảo thuật điển trai trên sân khấu, tay trái giơ cọng cỏ đuôi chó (còn gọi là cỏ sâu róm, tên sao thì hình dạng hệt như vậy ^^), dùng ngón tay phải chạm vào phần đầu xù lông của nó, cọng cỏ đuôi chó lập tức kêu te te te.
Tụi nhỏ đều cười ồ thích thú, có đứa còn vươn tay đụng vào, cọng cỏ liền im bặt không kêu nữa.
Văn Thư Ca: “?”
Cậu ta lại chạm lên cọng cỏ, tiếp tục kêu te te.
Tụi nhỏ: “???”
Cậu ta cầm cọng cỏ, để tụi nhỏ lần lượt sờ vào, cỏ đuôi chó không ngừng rung rung, vừa rung lại vừa kêu te te.
Lưu Nghiễn chau mày không hiểu tại sao, trong khi bọn trẻ con đều bị chọc cười nắc nẻ, sau rốt Văn Thư Ca cũng phá lên cười, cậu ta hé miệng, chìa ra chiếc còi nhỏ giấu trên lưỡi.
“Xời—!” – Lũ trẻ cười váng lao nhao không dứt.
Lưu Nghiễn cũng chào thua, lắc đầu cười mỉm.
Trong đêm tối, Lại Kiệt bước đi giữa rừng nến lập lòe sáng, lần lượt kiểm tra tình huống của từng người, và ghi chép lại tên tuổi của họ.
Lưu Nghiễn chợt hỏi: “Anh còn mấy mạng nữa?”
“Liên quan quái gì nhà em?” – Mông Phong trở mình, xoay mặt vào vách xe mà ngủ.
Lý Nham nằm ở chiếc giường tầng trên sát bên, đang vọc một con dao găm, chen lời: “Sếp có hơi quá khích một tí, anh đừng để bụng với ảnh làm gì.”
Lưu Nghiễn đáp: “Tôi biết mà.”
Lý Nham lại hỏi: “Anh có biết chuyện của thằng Út(4) không?”
(4) Nguyên văn là 老小 (lão tiểu): theo mình tìm hiểu nghĩa là đứa con nhỏ nhất trong nhà hoặc là thành viên nhỏ nhất, nên mình quyết định gọi cậu kỹ sư đó là Út ^^
Lưu Nghiễn: “Là tay kỹ sư bị ăn sạch còn sót mỗi cái đầu đó à?”
Lý Nham dở cười dở mếu: “Ai bảo anh thế? Không phải vậy đâu.”
.
.
.
End #36.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
13 chương
44 chương
23 chương
6 chương
14 chương
223 chương
15 chương