1930

Chương 19

Tôn Tử Hoa bị cơn giận của Cao Kính càng khiến cho hoảng hồn hơn nữa. Nhưng rồi tức khắc hắn lại mở cờ trong bụng: – “Thiếu gia, từ sớm tôi đã nói gã Tiểu Cửu này vốn dĩ là lòng muông dạ thú. Hắn ta ngấm ngầm làm những chuyện như vậy cũng là vì củng cố thế lực của hắn.” Cao Kính hừ giọng cười: “Chả trách lão An Bối Nhĩ không muốn hắn ta tại vị. Tôi vừa lên hắn đã cùng với Đỗ Nguyệt Sanh đốt thuyền của Hòng Bang, chèn ép tôi sẻ bến tàu ra chia chác dâng lên cho con cáo già Đỗ Nguyệt Sanh, còn có thể buôn lậu thuốc phiện dùng cho bọn chúng.” “Thiếu gia, chúng ta nên làm sao đây?” Cao Kính tư lự một hồi rồi ngồi phịch xuống. Cậu ta búng tay mở nắp chiếc hộp xì gà, rút một điếu bên trong ra ngoài đưa lên chỗ đỉnh mũi để ngửi mùi. Hương thuốc lá quen thuộc làm cho cậu có một cơn nôn nao không biết vì đâu. Ngón tay cậu vặn vẹo đến đứt điếu xì gà, rồi lạnh lùng nói: “Đi mời Chu Bá Niên tới đây!” Tôn Tử Hoa chần chừ: – “Lão cáo già Chu Bá Niên hiện giờ ru rú ở trong nhà, nếu không có lý do chính đáng thì tôi sợ khó lòng dẫn lão tới đây được.” Cao Kính nhạt giọng: “Vậy trực tiếp bái phỏng nhà lão là xong chứ gì!” Tôn Tử Hoa ngó sắc mặt Cao Kính một chút, không còn cách nào khác đành đứng dậy bảo vâng. Cao Kính cũng đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest. Khi mở cửa ra, thì thấy Phạm Văn Cổ đang đi về phía cậu và mỉm cười. “Cậu định ra ngoài ư?” Cao Kính không hề đáp lại, chỉ đi sượt ngang qua anh. Tôn Tử Hoa đi sát phía sau cậu ra khỏi cửa. Còn lại một mình anh đứng ở lại đó, trơ trọi. Cao Tiến ở cách anh không xa là mấy, khi thấy anh thì nhẹ nhàng mỉm cười. Chu Bá Niên khi thấy Cao Kính tới không tránh khỏi có hơi hoảng hốt. Lão ta mua bán coi như cũng được nhiều năm, dấu vết để lại trong Hồng Bang cực kỳ ít ỏi. Nhưng mấy năm trở lại đây bị một tên Phạm Văn Cổ mặt mũi lúc nào cũng tươi cười nhưng bên trong ngấm ngầm làm suy yếu lão không ít, bây giờ còn gặp thêm một Cao Kính cung cách tàn độc. Cảnh tượng này khiến Chu Bá Niên dù thế nào đi nữa cũng có chút gì đó khiếp đảm. “Tiểu Kính, sao hôm nay cháu rảnh đến gặp á thúc vậy?” Cao Kính vừa chậm rãi cởi bỏ đôi găng tay, vừa mỉm cười: “Cháu nghe nói gần đây sức khỏe của á thúc không tốt cho lắm, cho nên Tiểu Kính đặc biệt đến thăm lão gia.” Chu Bá Niên cười lên ha hả: “Ôi dào, là bệnh nhẹ, bệnh nhẹ thôi, khiến Tiểu Kính phải lo rồi!” Cao Kính cười bảo: “Không quan tâm làm sao được? Không có á thúc, Tiểu Kính có rất nhiều chuyệt thật tình giải quyết không xong!” – Cậu ta gạt cánh tay sang chiếc sô pha bên cạnh, cười hỏi: “Hôm nay cháu đến đây là muốn hỏi rằng chú có liên quan gì tới việc của một số hàng bí mật kia không?” Sự hoang mang hiện lên trên vẻ mặt Chu Bá Niên: “Tiểu Kính, hàng hóa ra ra vào vào trên bến tàu chú làm sao mà nhớ cho rõ. Với lại, có số hàng nào mà là bí mật sao?” Cao Kinh cười mỉm, kề sát vào Chu Bá Niên, khựng lại ngay trước cặp mắt lão ta: – “Hàng trên bến nhiều thì có nhiều, nhưng có một nhóm ban ngày cập bến trên cửa sông Tùng, nhưng tới nửa đêm mới dỡ xuống. Là hàng của nhà nào…. loại hàng gì?” Chu Bá Niên cười khổ sở: “Tiểu Kính, cháu làm khó á thúc rồi. Tuổi tác chú cũng đã già như vậy làm sao nhớ cho rõ được?” Cao Kính ngả lưng vào sô pha, cười: “Á thúc, hôm nay nếu cháu còn gọi chú một tiếng á thúc, chính là đã nể mấy phần sĩ diện cho lão nhân gia chú. Nếu lão nhân gia không muốn thì cháu cũng chẳng cần cố sức làm gì!” Chu Bá Niên thở dài: “Tiểu Kính à, á thúc đây với cha của cháu coi như cũng là anh em hết mấy chục năm. Hôm nay đại ca đã mất, con trai của đại ca có muốn nể mặt nể mũi anh em của ảnh hay không, chú có gì để nói đây!” – Giọng lão chỗ mấy âm cuối còn hơi nghẹn ngào. Cao Kính nghe xong bật cười khanh khách: “Á thúc, nếu ông đã đưa Cao Phủ Cẩm ra đây, thì thôi chúng ta cứ chiếu theo cách của lão mà làm việc đi!” Nói dứt lời bất thình lình cậu ta rút súng ra dí vào trán Chu Bá Niên. Đám bảo vệ của lão vừa mới cục cựa thì Tôn Tử Hoa đã quát lớn: “Không được nhúc nhích, đây là lão đại của Hồng Bang, bọn mày định tạo phản sao?” Đám bảo vệ người này nhìn qua người kia, rồi lại nhìn vào Cao Kính đang cười mỉm cầm khẩu súng, rồi lão Chu Bá Niên run rẩy phía bên dưới cậu ta, thì đành phải chậm chạp buông súng xuống. Cao Kính chỉ cười: – “Cao Phủ Cẩm có một luật, rằng bất cứ ai nhúng tay vào nha phiến thì đều phải xử theo gia pháp! Ông mở xưởng làm thuốc lá ở quê nhà Gia Hưng đã đủ cấu thành tội chết. Tôi cứ nghĩ đó là chuyện riêng của ông, nhưng ông đi nhúng chàm Hồng Bang, tôi sẽ không tha cho ông!” Chu Bá Niên gần như tê cứng, ngã rạp xuống đất, lắp ba lắp bắp: “Tiểu, Tiểu Kính, hạ thủ lưu tình, chú cũng chỉ nghe lời sai bảo của người ta thôi.” Cao Kính hạ mí mắt xuống. Thật lâu sau, cậu ta mới ngước mắt lên lạnh lùng hỏi: “là ai?” Chu Bá Niên nói như hụt hơi: “Tất nhiên là Tiểu Cửu! Hắn ta khi đó là lão đại của Hồng Bang. Hắn tự mình ký kết với đại sứ Anh quốc một hiệp ước buôn sáu chục chiếc thuyền chở nha phiến, hắn còn đồng ý sau khi xong việc này sẽ vận chuyển chín chục thuyền nha phiến từ Quảng Đông cho đại sứ Pháp. Tiểu Kính, cháu nghĩ đi, chỉ một khoản nhỏ nhoi nào đó còn mơ tưởng mới dối gạt được Tiểu Cửu, huống hồ là số lượng lớn như vậy? Không có sự chấp thuận của Tiểu Cửu, chú lấy đâu ra quyền hành với lá gan to đến thế chứ!” Trong tích tắc, Cao Kính nghĩ tay chân mình phát rét. Cậu ta nghiến răng: “Hóa ra là Tiểu Cửu có một mật ước với Đại công thương hội của người Pháp, vận chuyển chín mươi tàu bông vải, mà thực ra là chín mươi tàu chứa nha phiến.” Chu Bá Niên vừa gạt đi mồ hôi trên trán lão, vừa gật đầu lia lịa: – “Tiểu Kính, chuyện này thật sự chú chẳng có liên quan gì đâu. Vào lúc đó cả đại sứ Anh quốc, đại sứ Pháp quốc và Tiểu Cửu, một người chú còn đắc tội không nổi. Chú không giúp bọn họ thì chỉ có con đường chết!” Cao Kính trầm mặc hồi lâu, mới lại hững hờ nói: “Coi ra, nếu không phải đội thuyền trên sông Tùng không bị thiêu trụi, chín mươi chiếc thuyền chở nha phiến cũng đã chở tới từ lâu.” Chu Bá Niên thở dài, nói: – “Bọn người Anh với người Pháp chưa lần nào ưa mặt nhau. Bọn Anh chở vào Thượng Hải sáu chục chiếc thuyền chở nha phiến, bọn Pháp cũng kéo sang Thượng Hải chín chục chiếc. Đỗ Nguyệt Sanh cực kỳ rộng đường bên bọn người Pháp, cho nên tất nhiên không trông mong gì chuyện nha phiến của người Anh tranh giành vào được Thượng Hải trước bọn chúng. Cho nên, Thanh Bang đốt trụi thuyền của chúng ta chỉnh bởi vì muốn thiêu rụi nha phiến trênn thuyền của bọn người Anh…” Cao Kính rút súng về, đỡ Chu Bá Niên dậy, nói: – “Tiểu Kính không có ý định muốn làm á thúc khó xử, cháu biết lỗi rồi!” Chu Bá Niên than thở rõ to, vỗ vỗ cánh tay Cao Kính, nói: “Trong lòng á thúc thật ra cũng không thoải mái gì cho cam, cháu cũng đừng làm khó quá đáng Tiểu Cửu, Dù sao chúng ta cũng đang ở trong Tô giới, nếu như đắc tội với Anh, Pháp thì sống cũng không yên thân đâu. Hắn ta cũng có chỗ khó xử.” Cao Kính nhạt giọng: “Chuyện của hắn ta, cháu sẽ lo. Á thúc nghỉ cho khỏe đi!” Chu Bá Niên thấy Cao Kính đi xa rồi thì ngã vật người ra trên sô pha. Một tên bảo vệ lập tức rót một chung trà cho lão, nói: “Sao Chu gia không nói sớm cho Cao Kính hay rằng nha phiến là do Phạm Cửu đồng ý cho vận chuyển?” Chu bá Niên uống một hớp trà. Khi tay lão đang nhấc chén trà lên thì mới thấy tay mình đang run rẩy dữ dội. Vì thế, lão vứt chén trà xuống mặt bàn, hừ giọng: “Nếu ngay từ đầu tao nói là do Phạm Cửu, thằng Cao Kính không chừng sẽ còn nghi ngờ tao… Tao thấy nó với lão già đã ngỏm nhà nó tính tình đều y như nhau, chỉ ước ao được chết thay cho Phạm Cửu.” Lão nghiến răng kèn kẹt, mặt mày đầy vẻ hung ác: – “Bây giờ cứ việc cho nó đi mà đấu với Phạm Cửu. Nó ép Phạm Cửu nổi sùng lên thì tự biết kết cuộc rồi đấy… Muốn đùa giỡn trên Bến Thượng Hải này ư, cháu còn non lắm!” ________________________________________ [1] Thực ra trong nguyên văn là “Vô sự bất đăng tam bảo ***”. Nhưng mình tra một hồi thì thấy có vẻ như “tam bảo điện” mới đúng hơn. Điện tam bảo nói nôm na là nơi chốn tịnh tu trang nghiêm của phật gia, cho nên nếu không có sự tình gì đặc biệt thì không nên đến bái phỏng làm phiền. Ý của Đỗ Nguyệt Sanh là nếu không có chuyện hệ trọng đã chẳng đến tìm Cao Kính và Phạm Cửu