19

Chương 21 : Superium

“Cô có chắc là cô có thể ngủ một mình không? Đêm nay lạnh hơn nhiều đấy!” anh nhìn cô đầy lo lắng. Đã hết tuần đầu tiên ở xứ xở này. Oryl đã nói rằng để không buồn chán cho cô, anh sẽ thay đổi khung cảnh thường xuyên, biển, rừng, vườn cây, hồ nước, thác nước… nếu cô muốn. Cô bảo rằng cô thích biển. Anh nói nếu cô thấy chán thì anh sẽ đưa cô đi loanh quanh ở trái đất, những vùng đất mà cô chưa bao giờ biết, anh có nhiều người bạn cũng là con người. Cô trả lời rằng tuần đầu tiên này cô muốn cứ như thế này đã. Cô nói nếu anh thấy buồn chán thì anh có thể đi đâu đó, không có vấn đề gì. Anh bảo là trừ khi cô muốn thế, anh muốn luẩn quẩn ở bên cô, tất nhiên là để trông chừng. Cô đã không nói gì nhiều với anh trong suốt một tuần vừa rồi. Nhưng cô rất nhớ những cử chỉ nhẹ nhàng mà anh vẫn giữ nguyên với cô, thậm chí anh đã khiến cô còn cảm thấy thoải mái hơn nhiều nữa. Cô thấy tội lỗi khi cô chẳng hề quan tâm xem ở nhà đã có chuyện gì xảy ra. Cô đã để lại một lý do đơn giản là cô sẽ đi xa, cho đến khi mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, cô sẽ quay về. Đêm nay đột nhiên nhiệt độ giảm nhiều, biển có vẻ lặng hơn, cô có thể lắng nghe được tiếng lách tách của củi cháy trong bếp sưởi. Dù đã đóng kín cửa sổ, nhưng gió vẫn tìm được đường lùa vào căn nhà gỗ. Anh gợi ý rằng anh có thể ngủ với cô đêm nay, khi tiết trời không thuận lợi. Những ngày vừa qua, anh vẫn ngủ ở cái võng ngoài bờ biển. Cơ thể siêu phàm của anh vốn chẳng hề bị ảnh hưởng mấy bởi thời tiết, nên dĩ nhiên là chiếc giường đã được nhường lại cho cô. “Anh có chắc không? Đây là chiếc giường mà anh và chị ấy đã lưu lại những khoảnh khắc thiêng liêng nhất!” cô cố không đỏ mặt. “Cô đang nói cái gì thế?” anh ngạc nhiên. “Anh đừng giả vờ nữa, tôi nằm ngủ trên chiếc giường này đã là một điều không nên rồi, bây giờ cả anh và tôi cùng nằm trên chiếc giường mà hai người đã làm chuyện đó…” giọng cô cứ yếu dần. “Chuyện đó là chuyện gì?” anh nhíu mày. Rix bỗng nhận ra là cô đã ngu ngốc đến thế nào. Oryl đã nói với cô là anh không hiểu hôn nghĩa là gì (mặc dù anh ta vẫn thực hành), vậy thì đương nhiên là anh không thể có ý niệm nào về chuyện quan hệ thể xác. Cô cảm thấy không thể tin được, có nghĩ là anh và chị Viler yêu nhau mà không hề chạm vào nhau. “Nói cho tôi biết, dân số ở Superium không tăng lên đúng không?” “Có chứ! Chúng tôi vẫn tạo ra một nghìn năm có một người mới bằng cách chuyển đổi gene người thường thành gene bất tử, đương nhiên là người phải được chỉ định bởi Sổ Ánh Sáng” anh trả lời lãnh đạm. “Có nghĩa là anh đã từng là người thường à?” cô ngạc nhiên. “Không, 10 hạt giống đầu tiên của Superium trong đó có một Đấng Khai Sáng, bốn vị hội đồng, năm Healer tiên phong được tạo ra từ viên đá khởi nguyên thế giới. Tôi và Viler là hai trong 5 Healer đầu tiên đó. Chúng tôi bất tử, hầu như không thể chết. Sau đó thì viên đá khởi nguyên thế giới gặp trục trặc gì đó, sau đó nó liên tiếp tạo ra một giống thứ hai là con người, không bất tử, trí tuệ hạn chế, năng lực cũng hạn chế nữa. Thế rồi, hai thế giới sống riêng biệt, Superium tự lập nên một thế giới vô hình cao hơn bằng trí tuệ vô địch bất tận của mình, tách biệt với con người. Đến bây giờ con người vẫn không hay biết sự tồn tại của chúng tôi, điều đó là minh chứng rõ nhất sự khác biệt này. Nhưng cô nên hiểu là chúng tôi không lãnh đạo con người, chúng tôi không can thiệp vào những chuyện con người làm với nhau như chiến tranh, thù hằn, lừa dối nói chung là tất cả… chúng tôi không quan tâm. Về tổng thể thì chúng tôi không tác động, nhưng xét trên mặt cá nhân thì chúng tôi nhận thấy có rất nhiều các cá nhân ra đời có sự thiệt thòi lớn so với đồng loại khi mà sự bảo quản giống của con người đã thiếu đi sự thuần nhất cần thiết. Những người có khiếm khuyết về thể xác dẫn đến khiếm khuyết về tâm hồn, những người chịu đựng những tác động tiêu cực của xã hội, những người tuyệt vọng do bệnh tật, nghèo nàn…đều được để ý tới, họ sẽ phân loại và cho gửi tới các Healer” Rix thốt lên “Anh nói như người điên vậy Oryl!” Anh nhún vai. “Có nghĩa là tôi đang nói chuyện với một trong những người tạo lập thế giới à? Một trong những ông tổ của thế giới đang nói chuyện với tôi và đề nghị được ngủ chung giường với tôi à?” cô thốt lên kinh hoàng. “Thế này, tôi là một trong những các Healer tiên phong. Các Healer rất được coi trọng bởi Đấng Khai Sáng thứ nhất là Logos, Đấng Khai Sáng đang điều hành ở Superium là Nous. Chúng tôi được gửi trà trộn vào thế giới loài người và tìm cách làm cho “người điều trị” tin rằng chúng tôi đến với thiện chí, và là bạn của họ. Thế rồi, chúng tôi phải tìm cách tác động tinh thần cho họ bằng cách này hay cách khác. Hầu hết là một cách ngấm ngầm truyền dạy cho họ một chút ít sức mạnh trí tuệ của chúng tôi, giải quyết các vấn đề và đảm bảo sức mạnh nhân phẩm để họ có thể đương đầu với mọi tác nhân xấu có thể có” “Tôi không quan tâm đến mấy thứ đó Oryl vì có vẻ như anh chẳng làm cái quái gì trong những điều tốt đẹp trên cả. Tôi chỉ muốn biết là làm sao mà dân số trên Superium lại có thể gia tăng và cách nào!” Rix chán ngán. “Chúng tôi không có các đam mê kiểu như của con người, phần bản năng là hoàn toàn không có. Chính vì thế mà chúng tôi không sinh sản” anh nói. Rix nhìn anh như không hiểu những điều anh vừa nói “Thế thì tại sao anh lại yêu Viler?” Anh sững người. “Như anh nói thì đam mê không có, tại sao anh lại có thể hiểu được tình yêu là thậm chí là đau khổ vì tình yêu” cô nói lạnh lùng. “Nó tự đến…” Oryl tự nhận thấy đây là câu ngu xuẩn đầu tiên mà anh đã thốt ra từ nãy đến giờ “Tôi không biết nhưng nó tự đến như định mệnh” giọng anh lại run rẩy. Rix nhìn đôi mắt màu lục ấy, cô không hiểu làm sao mà một ông già cổ lỗ sĩ ngần này tuổi rồi mà lại có cái kiểu yếu đuối trong tình yêu như thế kia. Anh đã sống quá lâu trong hình dạng này, với một thứ tình yêu này. Đối với anh, thời gian như dừng lại ở điểm đó. Và dù thời gian bao lâu nữa có qua đi, anh mãi mãi vẫn chỉ biết yêu có một lần – thứ tình không đam mê – thứ tình tinh khiết, sạch trong và đức hạnh. Anh vẫn chỉ là một chàng thiếu niên. Anh mắc lại trong thứ thời gian vô tận của anh, cố chối bỏ những gì đã xảy đến; còn cô lại khao khát thời gian đi nhanh lên, đi đến điểm cuối cùng của nó, và chưa có giây phút nào cô thuộc về chính mình… “Chúng ta đi ngủ thôi” Cô đi theo anh, rồi nằm bên cạnh anh trên chiếc giường quá rộng. “Viler cũng đã từng nằm ở vị trí này, đúng chứ?” cô hỏi. “Đúng” anh trả lời. “Anh đã ôm chị ấy vào lòng, đúng chứ?” cô nghe giọng nói mình bị chi phối bởi cơn buồn ngủ đang đến rất nhanh. “Đúng” anh gật đầu. Sự ấm áp khiến cho hai mắt cô dần trở nên mệt mỏi… “Anh nên hôn chị ấy trước khi thiếp ngủ” “Ừ” Cô chìm vào giấc ngủ say, và không mộng mị