19

Chương 19 : Đồng cỏ và hoa cúc

Đồng cỏ xanh ngút trải dài như bất tận hiện ra trước mắt cô. Rix mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng huyền diệu này. Anh đỡ cô xuống ngựa, vui vẻ giới thiệu “Đồng cỏ của Oryl và…” anh ngừng lời khi nhận ra mình đã làm quá nhiều theo phản xạ. “Và Viler” Rix kết thúc giùm anh. Oryl sững người trong một giây. “Cô vẫn nhớ à…” “Tôi còn biết đó là nỗi đau khổ của anh nữa” Rix cúi mặt, cô không định nói về những điều này. “Cô còn suy đoán gì nữa?” anh run rẩy. “Căn nhà đó…” Rix ngần ngại “…là nơi anh đã từng sống với Viler” tiếng cô nhỏ dần, rồi kết thúc. Anh nhìn cô với vẻ kinh hoàng “Tại sao cô..biết?” “ Cái giường có hai chiếc gối, Oryl…” Rix thầm thì. Oryl tránh ánh mắt cô, anh dắt ngựa đi, buộc vào một gốc cây sồi nhỏ. Anh buộc mãi mà không thể chặt. “Mình làm sao thế này…” Rix với tay ra rồi buộc chặt lại, cô bước đi, và anh đi theo sau, gương mặt đỏ bừng, thật kỳ lạ khi máu của anh màu xanh mà khi xấu hổ gương mặt anh lại chuyển đỏ. Anh hổ thẹn khi bị cô đoán biết nhiều đến thế. “Anh và chị ấy thường làm gì ở đây?” Rix thấy mình độc ác một cách kỳ lạ. Oryl vừa thở vừa nói, khó nhọc “Chúng tôi nằm trên những thảm cỏ này, cô ấy gối lên cánh tay tôi và…” “Chúng ta hãy làm thế” Rix hăng hái một cách gượng gạo khi cô nằm xuống bãi cỏ. Cô nhìn dáng đứng của Oryl “Anh nằm xuống đi” Anh chậm chạp nằm xuống bãi cỏ êm, mắt ngước nhìn bầu trời. Góc độ này đã quá quen thuộc với anh. Rix ngượng ngịu gối đầu lên cánh tay anh và anh thấy cảm giác quen thuộc ngay lập lức ùa về. Nước mắt chảy xuống hai khóe mắt của anh, nóng hổi. “Anh thường nói gì với chị ấy?” cô hỏi. Yên lặng một lúc lâu, Oryl mới cất tiếng “Chúng ta sẽ ở đây cả đời… Anh sẽ hái hoa cúc mỗi ngày cho em, Pattrick… sẵn sàng đưa em đi bất cứ đâu…” Rix gật đầu, không nói. “Vì chúng ta sẽ không có con như người hạ giới nên em không cần lo đến chuyện dáng em sẽ phát phì” anh bật cười trong nước mắt. “Chúng ta sẽ thỉnh thoảng đến thăm những người mà chúng ta đã hồi sinh, dù họ chẳng nhìn thấy chúng ta, chúng ta sẽ nhìn thấy họ đang hạnh phúc đến thế nào, mong là vẫn có ai đó còn sống sót, chúng ta già thật đấy…” Rix gật đầu, từ lúc nào nước mắt cô cũng ứa ra. “Anh yêu em, Viler…” Rix thì thầm “Em cũng yêu anh, Oryl…” Ngực anh thổn thức những tiếng nấc dữ dội, Rix áp mặt vào ngực áo của anh để những giọt nước lăn dài. Không hiểu điều gì đã truyền sang cho cô, cô thấy mình hiểu nỗi đau của anh. Nỗi đau của anh là cầm nắm được, nó quá lớn, và quá rõ. Và quá lâu.