19

Chương 17 : Biển

Anh bảo cô nên để lại một bức thư ngắn ẹ cô giải thích mọi chuyện, thêm một bức thư gửi cho nhà trường. Và anh cũng tự ý quyết định luôn rằng cô sẽ đi khỏi một tháng. Cô không biết là sẽ đi những đâu nữa. Anh bảo cô đi ngủ, sáng hôm sau cô sẽ tới nơi. Rix nghe thấy những tiếng rì rào xung quanh cô, không dứt. Trong tiềm thức cô nhớ rằng mình hôm qua mình đã nằm trong giường và đi ngủ. Cô cũng loáng thoáng mơ rằng cô đã hôn Oryl, thật vô lý. Trước đó hình như có việc gì đó nữa mà cô không thể nhớ ra. Những tiếng rì rào này đang làm phiền cô quá mức… Đây là đâu? Rix choàng mở mắt. Càng lúc cô càng nghe rõ hơn và gần hơn những tiếng rì rào, rì rào. Cô đang ở gần biển. Không đúng, là biển đang ở ngay trước mắt cô – một màu xanh đậm, nhấp nhô không ngừng. Biển hiện ra qua một khung cửa sổ rộng đến mức buồn cười, và những tấm rèm thì trông có vẻ quá trắng, quá đắt tiền và chẳng có vẻ gì là giống những tấm rèm ở trong phòng cô. Rix tưởng như mình đang bị điên hẳn. Cô nhìn quanh căn nhà. Cô nhận ra mình đang ở trong một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ màu trắng toát, trong căn nhà chỉ có một chiếc bàn đơn, hai chiếc ghế cũng màu trắng, một chiếc lò sưởi trông đã cũ và một bình hoa. Tất cả không gian còn lại là để dành cho chiếc giường lớn quá khổ này. Tại sao cô lại ở đây…? Cô nhìn lên cơ thể mình, cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng nhẹ nhàng, và mái tóc cô đã được tháo tung ra. “Cô tỉnh lại rồi đấy ư?” một âm sắc quen thuộc vang lên “Việc dịch chuyển tức thời một quãng đường quá xa khiến cho trí nhớ tạm thời của cô bị ảnh hưởng” Cô quay về phía cánh cửa. Oryl mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trễ cổ, và một chiếc quần đen. Cô thấy anh đi một chiếc bốt cao, trông anh hệt như một thanh niên ăn mặc theo lối thế kỷ 18, 19. Anh cầm một đĩa bánh ngọt và đem đến đặt trên bàn. Anh ra hiệu để cô đến ngồi ăn cùng anh. “Chúng ta đang ở đâu?” cô hỏi “Nhà tôi” anh cười. “Nhà anh?” Rix kêu lên. “Những Healer có phép thuật cao thường có một kiểu “nhà ở” thế này, ngày mai cô tỉnh dậy có thể trước mắt cô là một vườn cây cũng nên ấy chứ” anh cười. “Đây là đâu?” cô nhấn mạnh. “Không thuộc trái đất, cũng không thuộc Superium, đây là một chiều không gian phụ được tạo ra” anh nói điều đó hoàn toàn thản nhiên. Cô mở to mắt “Anh đang trêu tôi à?” “Không hề” “Chỉ có hai chúng ta ở đây à?” cô gắt gỏng. “Nếu có tôi cho phép thì đương nhiên là các Healer khác sẽ được viếng thăm. Tôi thích đem những con động vật ở dưới trái đất về đây nuôi hơn, cô là người bình thường đầu tiên đấy” Anh chìa đĩa bánh về phía cô “Cô ăn chứ?” Cô ngần ngại cầm một chiếc bánh mật nhỏ, cho vào miệng, vị ngọt của chiếc bánh tan chảy cùng với một mùi hương vô cùng dễ chịu. Lần đầu tiên trong đời Rix được ăn ngon đến như thế. “Đừng có khóc nhé” anh cười vào sự ngạc nhiên đến câm lặng đó của cô. Cô thấy hơi ngượng. Yên lặng một lúc, cô quyết định cũng phải khiến anh ngượng như cô “Hôm qua anh đã hôn tôi” “Đúng” anh nhìn cô. “Mà không có sự cho phép của tôi” cô chỉ rõ, đồng thời lấy thêm một cái bánh nữa. “Phải có sự xin phép của cô à?” anh ngạc nhiên. “Đương nhiên” cô trợn mắt. Anh yên lặng, rồi gật đầu. “Tôi sẽ không làm thế nữa” anh cho thêm một miếng bánh vào miệng.