19

Chương 11

Tại sao các người cứ phải làm ra vẻ là các người thật đau khổ chứ? Tại sao? Tại sao? Rix không thể bỏ ra ngoài đầu mình câu hỏi ấy. Câu hỏi từ một Healer, lại là healer của cô. Anh ta đã bảo cô rằng cô những nỗi đớn đau của cô chỉ là tỏ vẻ thôi. Cô tự hỏi anh ta có quyền gì? Anh ta có quyền gì mà phán xét những nối đau khổ của cô. Anh ta đã có khi nào phải trải qua những nỗi đau có thật này, anh ta chỉ nhìn chúng như một kẻ ngoài cuộc và phán xét chúng. Anh ta chẳng hiểu gì cả. Anh ta có khi nào phải sống ở cuộc đời trần gian này để nhìn thấy lũ người đê tiện, bẩn thỉu mà hàng ngày cô vẫn phải nhìn thấy. Anh ta có bao giờ đói ăn, có bao giờ phải nhìn thấy mẹ mình thỉnh thoảng phải làm gái bán hoa để có tiền trả học phí cho con của bà. Anh ta có bao giờ phải nhận những bảng điểm tệ hại. Anh ta có bao giờ phải chịu tất cả những điều này? Chịu đựng cái bàn bẩn thỉu này, những quả trứng ung bay vào đầu anh ta theo thường lệ, những trang sách bị rách, bị xé, bị bôi bẩn, những lời đàm tiếu, những biệt danh vô tội vạ, những con dao lam, những lần bị đánh? Anh ta có bao giờ phải chịu đựng tất cả những điều này và hỏi rằng thậm chí tại sao lại là tôi? Thậm chí tại sao lại là tôi? Rix đứng bật dậy ngay trong tiết học. Những lời nói của Oryl cứ ong lên bên tai cô và xoáy vào não. Cô cảm thấy tức ngực và khó chịu, cô cần những con dao lam của mình, cô cần nhìn những giọt máu chảy dài ra theo cổ tay để cô biết được cô vẫn còn sống. “Cô Rix? Cô muốn trả lời câu hỏi sao?” Rix ngước nhìn gương mặt nhỏ và quắt, cùng hai chiếc kính đen dày trên mặt. Đôi mắt cú vọ của người giáo viên soi mói nhìn cô. “Câu hỏi nào thưa cô?” Đáp trả lại cô là một ánh nhìn khó chịu. “Cô Lana, cô có thể nhắc lại cho cô Rix câu hỏi của tôi được chứ?” Lana tóc vàng, xinh đẹp và cảnh vẻ điệu đàng đọc lại câu hỏi ấy “Bạn nghĩ thế nào về câu hỏi “tồn tại hay không tồn tại” của Hamlet? Và thưa cô, em có một câu hỏi dành cho bạn Rix, đó là: bạn nghĩ thế nào về sự tồn tại của mình, bạn nghĩ nó có xứng đáng không khi bạn không chú tâm nghe giảng?” Cả lớp cười ồ lên, miệng cô giáo chỉ mỉm cười rất khẽ. Những tiếng cười như những làn sóng đập ồ ạt vào lưng của Rix, liên tiếp liên tiếp mà không mệt mỏi. “Thật nhiều câu hỏi?” Rix bật cười. “Các người tự ình cái quyền được hỏi quá nhiều câu hỏi!” Giáo viên liếc nhìn cô trong sự yên lặng bất chợt của cả lớp. “Tất cả các người đã tự ình quá nhiều quyền hành” Rix nghĩ cô không thể dừng lại được nữa. Hai bàn tay cô nắm chặt, run rẩy. “Tại sao sự tồn tại của tôi lại phụ thuộc vào sự quyết định của các người! Tại sao sự đau khổ của tôi lại phụ thuộc vào sự hạnh phúc của các người? Khi nào thì người ta không được phép tồn tại nữa? Hàng ngày tôi đến đây để nhìn vào những bản mặt của các người, để chịu đựng những lời sỉ nhục của các người. Tôi dung thứ cho các người ư? Không hề, trong đầu óc tôi, các người chết hàng nghìn cái chết đau khổ nhất, và các người đã giết chết cả cái mong muốn được hạnh phúc của bản thân tôi bằng sự lặp lại, bằng thời gian, bằng tất cả và tất cả!” Yên lặng. Rix thấy những giọt nước mắt của mình rơi, cô thấy ngực mình phập phồng không dứt. Là Oryl đã muốn cô nói ra những lời này. “Tôi xứng đáng được tồn tại. Và hơn nữa, tôi xứng đáng tồn tại mà không đau khổ. Và hơn nữa…” Yên lặng. “…tôi có thể tồn tại được, sau tất cả những đau khổ mà các người mang lại cho tôi, mà vẫn thấy hạnh phúc…”÷÷÷