19

Chương 10 : Viler

Cô mở toang cửa phòng, gió buổi tối tràn ngập mùi hương hoa gì đó mà cô chưa bao giờ để ý lùa vào từ ngoài cửa sổ. Cửa sổ mở toang, rèm tung bay. Oryl ngồi ở bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, cơn nhức đầu vẫn chưa buông tha cho anh. “Anh đã làm điều đó” cô khẳng định, nhưng lại nghe giống một lời nghi vấn hơn. Ánh mắt anh đáp trả cô. Cô chờ đợi anh nói gì đó. “Tại sao?” cô chịu thua và đành phải cất tiếng hỏi. “Vì muốn cứu vớt nhiệm vụ của mình, dù gì tôi cũng là Healer số 1, đã từng” gương mặt anh vẫn hướng ra bên ngoài. “Anh đã nói là anh không thể can thiệp, anh chỉ có thể tác động” cô nói nhanh. “Một chút phép thuật thì cũng chẳng làm chết ai cả đâu” anh trả lời quá nhanh, và cộc lốc. Cô ngồi lún xuống chiếc đệm mỏng. Cô giữ yên lặng, anh cũng thế. Chỉ có hương mùa thu đang tung tăng nhảy nhót trong phòng. “Cảm giác tự tử bất thành thế nào? Hay hơn khi tự cắt cổ tay kiểu hời hợt đó của mình chứ?” giọng anh nhạo báng như thường thấy. Cô không trả lời. Anh quay lại nhìn về phía cô. “Viler là ai?” giọng cô dè dặt. “Một healer” anh trả lời cụt ngủn, không muốn tiếp tục câu chuyện thêm nữa. Không gian lại yên lặng kỳ lạ. Mẹ cô bước vào mà không gõ cửa “Ngủ chưa?” Cô ngước nhìn lên, ngạc nhiên nhận ra rằng hôm nay bà không say. “Mày đang cố chứng tỏ cái gì?” giọng bà lạnh lùng. “Chẳng cái gì cả, nó chỉ là một tai nạn” cô quay mặt đi. “Người ta bảo rằng mày đã tự gào thét một mình trong nhà và rồi mày chạy ra định lao đầu vào xe hơi tự tử” mẹ cô nói điềm tĩnh. Cái cách bà nặn ra chữ “tự tử” chứa đầy sự khinh ghét và gớm ghiếc. “Đó là một tai nạn” cô nhắc lại. “Sẽ chẳng có gì khác đi đâu. Mày đừng chờ đợi cái gì khác đi từ tao” bà gằn giọng. “Vì bố cũng đã tự tử phải không?” cô hỏi và chờ đợi cơn thịnh nộ của bà đến khi cô đã nói ra cái từ cấm kỵ ấy – từ “bố” Như một con thú dữ thấy mồi, bà tiến lại gần cô, giằng mái tóc cô và rất nhanh như thường lệ, hai cái tát nảy đôm đốp trên mặt. “Mày dám nhắc đến từ đó một lần nữa thôi…” hơi thở đầy mùi hôi của bà phả vào mặt Rix. “Mẹ thật đáng thương” cô nói. Bà điên cuồng đặt hai tay lên cổ cô lắc mạnh. Đôi môi của bà mím lại thành một đường thẳng của sự căm hận không lối thoát. Nhưng rồi bà kiệt sức rất nhanh, bà tát cô cái cuối cùng rồi điên dại bước ra ngoài. Rix thả mình trên chiếc giường, cô thấy thoải mái vì đã thấy đau. “Loài người rất may mắn, cô có biết không?” Oryl vẫn ngồi ở cái bệ cửa sổ. “Anh định nói chuyện đấy à?” “Các cô có thể tự hủy hoại mình hoặc để người khác hủy hoại mình, điều đó rất may mắn” Cô không nói, cô cảm thấy khó chịu với câu nói đó của anh. “Chúng tôi không thể làm điều nào trong số những điều trên, thật đáng thương” anh cười khẩy. “Cần những điều đó làm gì khi mà các người có thể tự nhiên sống hạnh phúc, mạnh mẽ và đức hạnh?” cô vừa nói, vừa vuốt lại mái tóc rối bời. “Healer sống vì hạnh phúc của kẻ khác, chúng tôi không có thứ hạnh phúc của chúng tôi” giọng anh trầm hẳn đi. Cô đứng bật dậy, cô nói sang sảng “Thế tại sao các người lại đến đây, nói là giúp chúng tôi tìm thấy hạnh phúc khi các người thậm chí không có hạnh phúc??? Các người nói là chúng tôi phải hạnh phúc nhưng sao các người không cho chúng tôi thấy cái thứ hạnh phúc ấy là thật!” “Vì chẳng có hạnh phúc nào cả! Tất cả chỉ là những ảo vọng của loài người các cô. Chúng tôi, cả tôi nữa, đã phải và đã từng đến với từng sinh vật đáng thương như cô, nói dối họ rằng chúng tôi là bạn họ, dùng sự có mặt của chúng tôi để kiểm soát họ và tệ tệ hơn thế chúng tôi phải tiêm nhiễm những thứ ảo tưởng của hạnh phúc vào đầu óc họ để họ quên đi được những nỗi đau, để họ vượt được qua những nỗi đau cũng không thật của họ. Đến một mức nào đó, chúng tôi sẽ rời đi, chúng tôi được xác định là sẽ thành công, chúng tôi sẽ được ghi nhận là chúng tôi đã đấu tranh cho hạnh phúc của loài người – loài vật nhỏ bé, đáng thương cần cứu vớt…” Anh đã đứng lên từ lúc nào, anh ngừng lại khi thấy mình hụt hơi. Và trong con mắt của Rix, anh nhận ra mình đã nói những gì. “…giờ thì tôi đã quá mệt mỏi với các người, với công việc ngu ngốc này. Sao các người cứ phải làm ra vẻ là các người thật đau khổ chứ?” Với câu nói chán nản ấy, anh biến mất.