19 Ngày

Chương 63

<img data-original-width=564 data-original-height=1002 src="https://static./chapter-image/19-ngay/89778b0be4246939621c562075932deb.jpg" data-pagespeed-url-hash=1736662067 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> ______________________________ Chín giờ tối, Hứa Duy làm xong hai tờ bài thi. Bà ngoại ở sát vách đã đi ngủ, cô chuồn ra khỏi phòng, không bật đèn phòng khách, mượn ánh sáng rò rỉ từ cửa phòng gọi điện thoại cho Lâm Ưu. Cô vừa mới nói hai câu, Lâm Ưu ở đầu điện thoại bên kia đã thở dài. Hứa Duy chẳng hiểu ra sao: &quot;Làm sao rồi?&quot; Lâm Ưu ra vẻ ai oán nói: &quot;Tên kia thật đúng là tốt số đấy.&quot; Nhớ lại năm đó học tại tứ ban, cả lớp có 46 bạn học, Hứa Duy chỉ nhớ kỹ sinh nhật của cô, cũng chỉ chuẩn bị quà cho cô, ngược lại bây giờ thì tốt rồi, cô đã là phi tần bị đẩy vào lãnh cung, Chung thiếu người ta từ sau vượt lên trước trực tiếp thăng lên làm người được sủng ái bậc nhất trong hậu cung. Thật sự là phong thủy luân chuyển mà, sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước haiz. &quot;Ài, tớ nói này cậu cũng không cần phải hao tâm tổn trí đâu&quot; Lâm Ưu nằm uỵch xuống giường, miễn cưỡng nói: &quot;Triệu Tắc cũng đã nói, cậu ta không mời khách, cũng không nói cho chúng ta biết. Đoán không chừng cậu ta cũng chẳng chờ mong quà gì trong ngày sinh nhật đâu, lại nói thêm, chỉ cần là cậu tặng, coi như là một cây lông gà cậu ta cũng không để ý đâu. Kiểu này ý mà, cậu chỉ cần lập tức đưa cho cậu ta cục kẹo đường, nhất định có thể làm cho cậu ta ngọt đến chết, hay là con thỏ lớn đi vậy, ngọt tới mức đến tớ cũng muốn ói ra đấy.&quot; Hứa Duy lập tức đau đầu: &quot;... Cậu nghiêm túc?&quot; &quot;Không phải đâu.&quot; Nếu như Hứa Duy ở trước mặt, Lâm Ưu lập tức muốn buông tay cho cô nhìn: &quot;Tớ có bao giờ nói chuyện với thằng con trai nào đâu, sao mà mò ra được bọn họ thích cái gì, nhất là Chung thiếu gia nhà các ngừoi, câu đấy nói kia nói thế nào nhỉ... Tâm tư thiếu gia cậu đừng đoán.&quot; Hứa Duy bị cô ấy chọc cười: &quot;Tớ van cầu cậu đấy, đứng đắn một chút.&quot; &quot;Được, nghiêm chỉnh, cậu nói trước đi cậu có ý tưởng gì rồi?&quot; Hứa Duy dừng lại, nói: &quot;Tớ muốn mua đôi giày cho cậu ấy, giày thể thao.&quot; &quot;Mua giày?&quot; Lâm Ưu nhíu mày: &quot;Cậu biết cậu ta đi cỡ bao nhiêu chắc?&quot; &quot;Hẳn là phải biết rồi.&quot; Lâm Ưu: &quot;Hẳn là?&quot; &quot;Ừm, tớ đã nhìn qua rồi.&quot; &quot;... Lợi hại.&quot; Lâm Ưu ghen tuông lại tới: &quot;Cậu đây là sớm đã có âm mưu rồi.&quot; &quot;Đúng.&quot; Hứa Duy thẳng thắn thừa nhận:&quot;Ngày nào cậu ấy cũng mang đồ ăn sáng cho tớ, ăn cơm trưa cũng tranh đưa tiền trước với tớ, nếu như tớ cố gắng nhét cho cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không vui, tớ không nghĩ cậu ấy không vui cũng chẳng nghĩ tới chỗ tiền đấy của cậu ấy, đã định là sẽ tặng gì đó, vừa hay đúng lúc sinh nhật.&quot; &quot;Phục ngươi, sao lại phải so đo như vậy với cậu ta.&quot; Lâm Ưu nói: &quot;Chủ nhật đúng không, tớ gọi Tưởng Mông đến lúc đó cùng nhau đi chọn, cậu định chuẩn bị cho cậu ta lúc nào?&quot; &quot;Lấy lòng là đưa.&quot; Hứa Duy nói: &quot;Ngày kia tớ với bà ngoại làm sủi cảo ăn, mang cho các cậu một chút, vừa hay cũng cho cậu ấy một hộp, để đến thứ hai thì không còn mới nữa.&quot; Khó trách. Lâm Ưu nói: &quot;Ài, Hứa Duy, tớ thế nào lại cảm thấy, cậu đối với tên kia càng ngày càng tốt.&quot; &quot;Có sao.&quot; &quot;Quá rõ ràng.&quot; Lâm Ưu tuyệt không hàm súc hỏi: &quot;Cậu ta có thể làm người khác thích?&quot; Một câu nói đó là đang hỏi Hứa Duy. Cô cầm điện thoại, không biết nói gì nghĩ đến Chung Hằng, cả mặt và tai nhiệt độ cứ chậm rãi mà tăng lên. Lâm Ưu còn đang lẩm bẩm ở đầu bên kia: &quot;Sao tớ không phát hiện ra chứ.&quot; Cúp điện thoại, Hứa Duy quay trở về phòng ngủ,lấy túi tiền ra từ ngăn kéo, đếm một lượt. Tiền này đã tích được từ rất lâu rồi, mua cho anh ấy đôi giày chắc hẳn là đủ. * Chủ nhật trời đầy mây, nhiệt độ lại thấp, bên ngoài rất lạnh. Hứa Duy ra cửa mới phát hiện ra, gió ở bên ngoài so với suy nghĩ của cô còn lớn hơn, mặt bị gió thổi làm cho đau buốt. Cô che kín khăn quàng cổ, cực nhanh đi đến trạm xe buýt, Sau khi các cô gặp được nhau. Hứa Duy lấy từ trong túi xách ra một hộp sủi cảo, vẫn đang nóng hổi. Lâm Ưu và Tưởng Mông ăn thật no. Đầu tiên các cô cùng nhau đi dạo các cửa hàng một lần, sau đó đi đường dành riêng cho người đi bộ, chỉ cần đó là tiệm giày đều sẽ rẽ vào. Tưởng Mông có người anh trai, cho nến đối với sở thích của phái nam cô ấy cũng coi như là biết chút ít, toàn bộ quá trình đều góp ý kiến vô cùng tích cực. Giày thể thao kiểu dáng mặc dù cơ bản là giống nhau, nhưng cảm nhận vẫn sẽ có khác biệt. Hứa Duy nhìn hoa cả mắt. Nhân viên cửa hàng cũng nhiệt tình tới hỗ trợ chọn đồ: &quot;Em gái mua giày cho ai vậy? Chị có thể giúp em.&quot; Tưởng Mông nói: &quot;À, là cho bạn...&quot; &quot;Em trai em.&quot; Hứa Duy kịp thời cắt ngang: &quot;Mua cho em của em, nó mười sáu tuổi, thích màu trắng đen, Nhưng mà nó cũng có thể đi giày màu đỏ...&quot; Đầu tiên Tưởng Mông khẽ giật mình, ngay sau đó lập tức kịpthời phản ứng. Lâm Ưu dù bận vẫn ung dung phụ họa nói: &quot;Đúng, chính là em trai bạn ấy!&quot; Tưởng Mông không nín được, cười &quot;phốc&quot;. Hứa Duy quay đầu trừng mắt cảnh cáo co ấy, tiếp tục nghiêm túc chọn lựa. &quot;Mười sáu tuổi sao.&quot; Nhân viên chăm sóc của cửa hàng đúng là tin thật, cầm đôi giày thể thao màu đỏ sẫm tới: &quot;Con trai lớn như vậy đều rất thích đôi kiểu này, đôi này được bán rất chạy, bên trong lớp rất dày bây giờ trời lạnh đi rất phù hợp.&quot; Tưởng Mông nói: &quot;Cái này khá hay đó Chung Hằng không phải rất thích mặc mấy các áo khoác kiểu jacket sao, đi với đôi giày này rất xứng.&quot; Hứa Duy lấy tới nhìn một chút, đúng thật là khá hay. &quot;Lấy luôn cái này đi ạ.&quot; &quot;Được, vậy em muốn lấy cỡ bao nhiêu.&quot; Nhân viên bán hàng hỏi. Hứa Duy nhìn đôi trên tay cỡ 41. &quot;Em muốn so sánh một chút, lấy cỡ 42 cho em xem ạ.&quot; Nhân viên bán hàng lấy ra cỡ 42, Hứa Duy xem xét lập tức đã xác định được: &quot;Đôi này đi ạ.&quot; Tưởng Mông ở một bên sợ hãi thán phục: &quot;Cậu ấy có thể nhìn chuẩn ư?&quot; Lâm Ưu nói: &quot;Đương nhiên, Hứa tiểu thư là người nào hả, trí nhớ kia của cậu ấy thuộc trình độ năng lực nào chứ, đã gặp qua là không quên được.&quot; Hai người kề tai nói siêu nhỏ, Hứa Duy đã đi tính tiền. Đợi lúc cô ấy mang theo túi tới, ba người cùng nhau ra cửa. Lâm Ưu hỏi: &quot;Có được giảm giá không?&quot; Hứa Duy nói: &quot;Không được.&quot; &quot;Vậy cậu tốn không ít nha.&quot; &quot;Cũng không có nhiều đâu.&quot; Lâm Ưu nhìn cô một chút, không nói thêm. Mặc dù không hiểu rõ lắm gia cảnh của Hứa Duy, nhưng một năm ở chung cũng đã nhìn ra được một điểm. Hứa Duy không phải là cô gái dùng tiền vung tay quá trán, nói thật ra, còn có chút tiết kiệm, kiểu tiêu tốn không nháy mắt hơn trăm mua quà cho Chung Hằng mua đã đủ tâm. Ba người ăn một vài món ở mấy quán quà vặt vỉa hè. Trời đã không còn sớm nữa, gió cũng đã thổi mạnh hơn. Lâm Ưu nhắn tin cho Hứa Minh Huy muốn lấy địa chỉ nhà của Chung Hằng. Lúc nhận điện thoại, Chung Hằng vừa tỉnh ngủ không lâu, anh rửa mặt xong chân gác ở trên ghế sa lon, bên trên có quyển Anh ngữ, vở có chữ viết của Hứa Duy, cô đem hết những kiến thức đang học, đoản ngữ, câu hình tất cả đều sửa sang, phân loại rõ ràng. Chung Hằng đang xem đến &quot;be angry with...&quot;, điện thoại lập tức vang lên. Thoát đầu anh không để ý tới, từ từ nhắm hai mắt tiếp tục nhớ lại những kiến thức trong đầu, chị của anh Chung Lâm từ phòng bếp thò đầu ra: &quot;Điện thoại kêu đấy!&quot; &quot;Em không có điếc!&quot; Chung Hằng có chút không kiên nhẫn vứt vở xuống, đi chân trần vào phòng ngủ, mắt nhìn cuộc gọi tới, kết nối: &quot;Alo, Lâm Ưu?&quot; Trong điện thoại có tiếng gió, qua mấy giây ồn ào có tiếng nói tinh: &quot;Chung Hằng.&quot; Chung Hằng run lên. &quot;Là em.&quot; Là Hứa Duy! Chung Hằng một chút liền vui vẻ: &quot;Tại sao là em.&quot; &quot;Ừm. Anh có nhà không?&quot; &quot;Đang.&quot; Chung Hằng đặt mông ngồi lên trên giường, cười một tiếng trầm thấp: &quot;Thế nào, nhớ anh?&quot; Tâm tình của anh rất tốt, rất nhàn nhã nằm dài trên giường. Đầu kia lại là một trận gió. Chung Hằng nhíu nhíu mày:&quot;Em đang đi với Lâm Ưu sao, hai người đang ở đâu?&quot; &quot;Bọn em đang ở tiểu khu bên ngoài nhà anh.&quot; Đầu kia không có âm thanh gì. Hứa Duy gọi:&quot;Chung Hằng?&quot; Mẹ kiếp. &quot;Không thể nào...&quot; Chung Hằng tim đập thình thịch, xoay người ngồi dậy:&quot;Em đến rồi?&quot; &quot;Ừm, bây giờ anh có thể xuống rồi.&quot; &quot;Em chờ!&quot; Quá mức vui vẻ, giọng nói của anh còn có hơi không đúng: &quot;Hứa Duy, em chờ.&quot; Nói xong, ngắt máy. Hứa Duy đưa di động nhét vào trong túi, chà xát đôi tay lạnh. Động tác Chung Hằng mặc áo len cực nhanh, vào phòng vệ sinh nhìn gương thấy trên đầu có túm tóc vểnh lên, anh trực tiếp lấy nước đè xuống. Cũng không đoái hoài tới việc đi tất, anh chân trần đi giày, cầm đại cái áo khoác lập tức ra khỏi cửa. Chung Lâm bị tiếng đóng cửa to đùng làm cho kinh hãi, chạy ra xem xét, ngay cả bóng người cũng chẳng còn. Bên ngoài lạnh đến lợi hại. Chung Hằng đến cửacủa tiểu khu, thấy bóng dáng được đèn đường hắt đến, nhỏ gầy mà đơn bạc, đeo cặp sách, bên cạnh chân đặt cái túi màu lam. Chung Hằng chạy tới. Hình như Hứa Duy có nhận ra ngẩng đầu, hướng anh cười. Cô nhấc túi đi tới, đến gần, hai người đều dừng bước lại, Hứa Duy đặt túi xuống. Túm tóc kia của Chung Hằng không biết vểnh lên từ lúc nào. Hứa Duy cười: &quot;Đên cả tóc anh cũng không chải sao.&quot; Chung Hằng không nói chuyện, ánh mắt rơi trên mặt cô. Gió quá lớn, nhiệt độ cũng thấp, Hứa Duy cùng lắm là đứng được một hồi nhưng gương mặt với chóp mũi đều đỏ lên vì lạnh, lúc cô nói chuyện còn cười cười, đôi mắt có chút uốn lên. Chung Hằng một bước tiến lên, đưa tay sờ lên mặt của cô. Mềm mềm lành lạnh. &quot;Lạnh không.&quot; Anh thấp giọng hỏi cô. &quot;Còn tốt.&quot; Hứa Duy vừa nói xong câu này, tay đã bị Chung Hằng nắm lấy. &quot;Hóa ra em còn có tài nghệ này, gạt anh?.&quot; Hứa Duy: &quot;...&quot; Chung Hằng khẽ hừ một tiếng, bàn tay nóng hầm hập đem hai tay của cô đều bọc lại, yên lặng một hồi. Mặc dù xung quanh không có mấy người ra vào, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, thân mật như này cũng không tốt lắm. &quot;Được rồi, ấm áp lắm.&quot; Hứa Duy cười cười: &quot;Buông ra đi, em đưa cho anh cái này.&quot; &quot;Cái gì?&quot; Hứa Duy rút tay về, từ trong cặp lấy ra một hộp sủi cảo cho anh: &quot;Là em làm sủi cảo, khó hìn, cho anh nếm thử. Còn có...&quot; Cô cúi đầu nhấc cái túi lên đưa tới tay anh:&quot;Cái này cũng cho anh.&quot; &quot;... Cái này là cái gì?&quot; &quot;Quà tặng anh.&quot; Chung Hằng sửng sốt mấy giây, đôi mắt đen như mực giống như ngừng lại. Hứa Duy giúp anh cất sủi cảo lại vào túi &quot;Sủi cảo đã nguội rồi, anh về hâm nóng lên rồi ăn.&quot; Cô cúi đầu, tóc ngắn chạm vai bị gió thổi loạn. Chung Hằng yết hầu khẽ nhúc nhích. &quot;Em phải đi về rồi, em đồng ý với bà ngoại phải trở về sớm, Lâm Ưu và Tưởng Mông vẫn còn đang chờ em.&quot; Hứa Duy cười cười: &quot;Anh cũng nhanh lên trở về đi, bên ngoài quá lạnh.&quot; Môi cô cũng đỏ. Ánh mắt Chung Hằng có chút không đúng. Mình muốn hôn cô ấy. Trong đầu anh đã từng có mầm rễ bộc ra ý định này, nhưng lại sợ cô cảm thấy quá nhanh, sợ cô cho rằng anh là lưu manh, cho nên mỗi mầm non nảy lên anh đều dùng sức khắc chế. Nhưng hôm nay, mầm non đó bất chợt lại vươn lên. Chung Hằng không nghĩ sẽ hỏi cô là vì dịp gì mà tặng quà anh, anh cố ý để giờ phút này đem tình cảm bồng bột cùng những tâm tư khó nói nên lời thay đổi thành hành động như vậy —— Ông đây mặc kệ, ông đây muốn hôn em. Anh để cái túi trong tay xuống, đang muốn ôm cô, một đôi tay bỗng nhiên ôm cổ của anh. Hứa Duy kiễng chân, nhẹ nhàng chạm mặt vào gương mặt anh. Hương bạc hà tỏa ra. &quot;Sinh nhật vui vẻ, Chung Hằng.&quot; Tác giả có lời muốn nói: ngày mai cũng tận lượng ban ngày HẾT NGOẠI TRUYỆN 18