Sau khi ăn xong, dọn dẹp và mở quà ra khoe cùng nhau, ai lại về phòng người nấy. Nigi vừa bước vào phòng thì cô như muốn thốt lên đầy bất ngờ khi thấy có một hộp quà khá to được đặt ngay ngắn trên bàn. Nó được gói lại bằng lớp giấy nhám màu xám đen cùng với cái nơ màu trắng, là tông màu của Joyce. Fuu chưa kịp cất tiếng hỏi thì Nigi đã chạy vù ra khỏi phòng, đập cửa phòng Joyce “Rầm Rầm Rầm!” “Anh hai! Mở cửa!”. Joyce từ bên trong bước ra, mặt nhăn nhó, phần thân trên không mặc áo lộ rõ ra từng cơ bắp mạnh khỏe “Cái gì mà...” Chưa dứt lời, Nigi đã ôm chầm lấy anh, siết thật chặt, rồi còn dụi dụi đầu vào ngực anh. Joyce lúc đầu bị làm cho giật mình cả ra, nhưng rồi, anh hiểu.  Sau một hồi, Nigi buông tay, cười tươi, rồi bỏ chạy vào phòng. Fuu đứng đó, chứng kiến mọi cảnh “lãng mạn” giữa hai anh em họ. Fuu vẫn không khỏi giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Joyce. Joyce chau mày. Đột nhiên, Fuu làm một hành động khiến cho Joyce nổi cả da gà. Anh dang hai tay rộng ra sang ngang, tiến lại từng bước một vô cùng chậm rãi. Joyce lập tức trợn mắt rồi đóng sầm cửa phòng lại.  Fuu bước lại vào phòng thì thấy đang xả nước trong phòng tắm. “Cạch”, anh khóa chốt cửa trong lại. Cởi bỏ bộ đồ trên người, anh nhẹ nhàng bước vào phòng tắm cùng Nigi. “Nè, không thấy người ta đang...” “Thì có sao” Anh thản nhiên đứng ké cái vòi sen đang dội những đợt nước ấm xuống. Nigi đỏ mặt,có chút ngượng ngùng, không nói gì.  Fuu liếc mắt nhìn xuống cô nàng của mình. Thân hình nhỏ bé đó vẫn không ngừng thu hút anh. Anh ôm lấy cô từ phía sau, đầu cúi xuống hôn nhẹ vào cổ Nigi. Da chạm chạm, từng giọt nước chảy xen kẽ nhau càng làm cho cái ôm đó thêm nóng bỏng. Cô có thể cảm nhận được, bên dưới, cậu bé của anh đã “vươn vai” từ hồi nào.  Dường như không thể kìm chế được nữa, Fuu với tay tắt vòi nước, đè Nigi vào tường. Anh hôn cô, thật sâu đậm, tay vòng qua eo cô, như muốn giữ mãi không buông ra được. Anh tự nhủ trong đầu, đến khi nào anh mới chán cô được đây, cô vẫn quá đáng yêu, quá quyến rũ với anh. Fuu bắt đầu hành động ma sát khắp cơ thể Nigi. Làn da mịn màng ấy khiến anh không những chỉ muốn chạm, muốn sờ, mà còn muốn hôn, muốn nhéo, muốn cắn