Tối đó, Nigi lên giường trước chuẩn bị ngủ. Cô thẩn thờ lướt chiếc điện thoại của mình. Fuu sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, liền nằm gối đầu lên đùi Nigi. Anh ngắm nhìn cô từ phía dưới, rồi tay nhẹ vuốt lên gò má mịn màn của cô. Họ nhìn nhau, không nói gì. Rồi, Fuu khẽ chạm vào khóe mắt Nigi “Sao em khóc?”. Trước câu hỏi của Fuu, cô hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Quá bất ngờ, làm sao mà anh ấy có thể biết được. Nigi đỏ mặt quay chỗ khác vì bị phát hiện. Fuu ngồi dậy, áp sát vào Nigi. “Trả lời anh” Giọng Fuu nghiêm túc. Không thể nào mà chối hay im lặng, cô đành thú nhận “Lúc em vào nhà vệ sinh... Ayman có gọi chúc mừng...vì anh đã thành công...”  Fuu nheo mắt. Anh cũng hiểu ra được một chút rồi, cái nguyên nhân khiến đôi mắt Nigi phải rưng lệ. Anh ôm chầm cô vào lòng, siết chặt. Anh cũng hiểu chứ. Anh cũng đau lắm, chỉ là, anh cũng không dám nói ra, sợ phải thấy em khóc. Nigi cũng ôm chặt lấy Fuu, lệ bắt đầu rơi. “Nếu em không muốn, anh sẽ ở lại”, câu nói dịu dàng của Fuu khiến Nigi cảm thấy chạnh lòng. Cô liền chau mày, giọng đầy mạnh mẽ “Không được! Anh phải đi! Đi vì ba mẹ anh! Vì tương lai của anh, vì...” nói tới đây, cô lại không kiềm lại được sự nức nở của mình.  Fuu có hơi bất ngờ. Nhìn cô gắng giọng mạnh mẽ khi nước mắt vẫn chưa được lau sạch và đôi mắt rưng rưng khiến anh phì cười. Anh đưa tay nựng má cô, tiện lau đi những giọt nước mắt ấy “Và, vì tương lai của hai ta nữa” Nói rồi, anh hôn cô. Anh đè cô xuống, luồn tay vào bên trong bộ quần áo ngủ mỏng manh.  “Mai mình đi hẹn hò nhé!” Fuu ngỏ lời. “Nhưng mà...anh phải chuẩn bị...” “Hẹn hò với anh nhé! Nha em?” Đây là lần đầu tiên Nigi nghe Fuu nhõng nhẽo với mình. Cô nàng không nhịn được cười, liền gật đầu lia lịa rồi ôm chầm lấy anh.