Fuu bắt đầu hôn lên cổ, lên tai, lên bờ vai Nigi. Cô nàng lúc đầu có chút kháng cự, nhưng rồi cũng bị những cái chạm của Fuu làm cho mềm đi. Từng chiếc nút áo được cởi ra, bờ ngực tròn trĩnh đáng yêu ấy lại khiến cho lòng Fuu say đắm. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng, êm ái, rồi hôn cô, cái hôn thật nồng cháy. “Đồ...biến thái...” Nigi khẽ lên tiếng. Fuu liền đáp “Vậy mà cũng có người yêu” kia mân mê trên cơ thể cô. “Chắc nhỏ đó cũng điên lắm” “Em nói chuẩn” Câu phán của Fuu khiến Nigi chau mày liền cắn anh một cái.  Cộc cộc! “Hai đứa bây lẹ, anh mày đói lắm rồi!” Tiếng gõ cửa vang lên kèm với lời phàn nàn của Joyce làm hai cô cậu im phắt rồi chạy lẹ vào phòng tắm.  “Woahhhh” Hóa ra là đồ ăn đã được nấu sẵn bởi Joyce cả rồi. Món nào món nấy đều hấp dẫn cả, hèn gì ông anh đói meo. Không thể kiểm soát cơn thèm được nữa, ba người họ ngồi vào bàn ăn ngon lành. “Còn 13 ngày nữa thôi đúng không?” Joyce hỏi, giọng đầy nghiêm túc. “Vâng!” Nigi và Fuu đồng thanh. Gật đầu một cái, Joyce mạnh giọng. “Được rồi, anh sẽ giành thời gian để ôn cho hai bây. Đứa nào lười anh mày chém!”  Hai tuần nghĩ nghe thì nhanh vậy thôi, chứ thoáng thôi, chỉ còn hai ngày nữa thôi