15P, 7H, 6SM Đích Cố Sự Đại Tập
Chương 2 : Có lẽ
Thật sự có một số việc ai cũng không thể nói trước, có lẽ cũng không cần phải tự phiền trách bản thân quá nhiều.
Có lẽ vẫn còn cơ hội.
Có lẽ…
…
Những ngày ở cùng với người đó cũng không quá vui vẻ hứng thú như tôi đã nghĩ. Người đó mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, cả ngày đi quay phim chụp ảnh, xoay vòng quanh, đến quá nửa đêm mới có thời gian mà thở. Nếu không muốn phải đối phó với mấy tay phóng viên nhàm chán, người đó lại phải trốn khắp nơi đến lúc có thể mới dám quay về ngôi nhà bài trí không quá xa xỉ của mình.
Tôi là trợ lý mọi việc mọi lúc mọi nơi, về chuyện này thì ngay từ đầu chú tôi đã nói với người trên công ty, chắc là để thuận tiện cho mẹ kế cùng ba tôi tranh thủ ngày nghỉ mang đứa em trai chung nửa dòng máu với tôi đi chơi rồi. Cho nên tôi phải theo người đó về nhà, nấu cơm, dọn dẹp, ngủ cùng người đó.
Ngoài mong đợi, người đó rất dễ sống chung, tính tình thoải mái, không bắt bẻ. Nhớ ngày đầu tiên tôi nấu cơm cháy thành màu đen, người đó với tôi ngồi nhìn nửa ngày không ai có dũng khí hạ đũa, người đó cũng không nói gì.
Đối với công việc, người đó cũng không quá khổ cực nặng nề như mọi người vẫn nghĩ. Có điều, đối với mỗi một kịch bản được mang đến, có thể nhìn ra người đó trước hết đều cẩn thận nghiên cứu, sau đó cố gắng diễn thật tốt, là một người rất có trách nhiệm nghề nghiệp, điểm này làm cho người đó ở trong giới có tiếng rất tốt.
Nhưng người đó cũng không phải là người hoàn toàn nghiêm túc thành thật. Sống lâu ở thành phố này, trên người không thể tránh được chuyện dính phải nét bất cần, hay luôn phải hoài nghi khôn khéo.
…
Một ngày, người đó trở về sớm hơn thường lệ, vẻ mặt hưng phấn không hề che đậy, sau đó trốn vào trong phòng, hơn ba giờ một chút động tĩnh cũng không có. Tôi có chút lo lắng, mang cốc nước vào, nhìn thấy người đó đang xem một tập kịch bản, ánh mắt khép lại rất nhỏ, người đó lúc chuyên tâm làm việc gì luôn có biểu tình này.
“Là phim gì có thể làm anh say sưa như vậy?”
Người đó quay đầu lại nhìn tôi, ngoắc tay ra hiệu cho tôi lại gần, cao giọng nói: “Là phim mới của một đạo diễn lớn ở Hongkong mới fax qua, rất hoành tráng, chuẩn bị tham gia liên hoan phim Berlin.”
Thấy người đó cao hứng, tôi đem nước đổi thành bia. Người đó nhận lấy uống một ngụm lớn, lại cúi đầu xem tiếp, tôi lẳng lặng đi ra ngồi ngẩn ngơ ở bên ngoài.
Chờ đến lúc tôi làm xong cơm chiều, nguội đi, hâm nóng lại, lại nguội đi… cứ thế lặp đi lặp lại khiến tôi lo lắng người đó chắc sẽ không ăn nữa, cửa phòng cuối cùng cũng mở.
Người đó đưa cái cốc không cho tôi, có vẻ suy sụp ngồi xuống bên cạnh, không còn hăng hái như khi mới về nữa.
Tôi hơi lo lắng, liền hỏi: “Sao vậy? Vai này khó diễn thế sao?”
“Ừ.” Người đó thở dài: “Diễn không tốt chắc chắn để lại tiếng xấu muôn đời.”
“Là phim lịch sử?”
“Không, là phim về đồng tính luyến ái.”
Như bị cái gì đó đâm vào người, tôi cơ hồ muốn nhảy dựng lên, may mà kịp thời nhận ra, cố che đi sai lầm của mình: “Cũng không nghiêm trọng thế chứ, diễn đồng…diễn cái kia không tốt lại phải chịu tiếng xấu muôn đời sao?”
“Cậu không biết đó thôi, tôi phải đóng vai một thiếu niên, một thiên sứ tinh khiết tuyệt đối, ngoại trừ trong tiểu thuyết, đừng mong tìm ra kiểu người như vậy. Trong mắt rất nhiều người, cậu ta là kinh điển, là đại diện không thể thay thế cho tình yêu chung thủy…”
Người đó nói có hơi khoa trương đến đó, trong đầu tôi tự nhiên hiện lên cái tên kia.
“Lam Vũ…” (LanYu)
Nghĩ nghĩ, lại buột miệng nói ra mất.
“Sao cậu lại biết?” Người đó ngạc nhiên.
“Tôi…” Quả thật nói không nên lời, làm sao có thể nói ra tôi hai năm trước đã biết Lam Vũ, hơn nữa cũng giống mọi người, vô cùng yêu thích thiếu niên trong sáng như pha lê này.
“Tôi…tôi thường lên mạng thôi…”
Mặt và cổ tôi đều nóng đến sắp cháy rồi, khó khăn lắm mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
Người đó đột nhiên tiến đến gần, tiến đến quá gần. Lúc mặt tôi đã nóng đến mức có thể rán trứng được, hơi thở của người đó thổi vào cổ tôi, gần như chạm vào tai tôi, tôi nghe được người đó nói: “Giúp tôi một chuyện, làm người yêu của tôi một thời gian, có được không?”
Tất cả dây thần kinh vốn không được tốt lắm của tôi bị những lời này làm tê liệt hoàn toàn khả năng hoạt động. Tôi khờ ngốc nhìn gương mặt đoan chính tuấn tú trước mắt mình, nói ra suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí…
“Được…”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
21 chương
18 chương
4 chương
41 chương