Các sao nhanh chóng chuẩn bị hành lí , rời xa đất nước Nhật Bản tươi đẹp này rồi . Các sao nữ thì tiếc nuối , Song Ngư nói : - Hazzz lại phải rời xa nơi này rồi , buồn quá đi . - Đợi tuần trăng mật của 2 đứa mình nha ! - Kết gian manh nói - Kết nhà ta lo xa quá ! - Kim Ngưu nói - Kệ tao nha , kiểu gì chả cưới , lo xa thì sao chứ ! - Kết - Mày nói có lí , vợ yêu định hưởng tuần trăng mật ở đâu đây ? - Song Tử quay sang ghẹo Thiên Bình - Chưa cưới nha ! - Thiên Bình - Mấy người thôi nha , sắp bay rồi mà cứ ngồi ở đó mà ghẹo nhau - Giải nói , kéo cả lũ đi về . Mọi người yên vị trên máy bay , ai cũng làm công việc riêng của mình , Mã - Sư thì chơi game với nhau . Ngư - Kết thì cùng nhau đọc ngôn tình , Ngưu - Giải thì đút cho nhau ăn , Song - Bình thì Bình thì đọc sách , Song ngắm Bình . Bảo - Dương thì đang cùng nhau pha chế những thí nghiệm đơn giản . Còn Yết và Xử thì tựa vai nhạ ngủ lúc nào không hay . Máy bay đã đỗ ở sân bay riêng của trường , mọi người uể oải bước xuống rồi nhanh chân về KTX . Vừa đặt chân đến KTX thì điện thoại Bạch Dương reo lên :     - Alo , mẹ gọi con có chuyện gì không?     |.....|    - Con biết rồi, con đi ngay đây!     Nói rồi Bạch Dương cúp máy , mọi ánh mắt dồn vào anh thì anh nói :     - Mẹ mình vừa gọi bảo có chuyện gấp , nói mình dắt Bảo Bình theo nữa , chắc giờ mình phải về .    - Uk vậy đi đi - Sư Tử nói     - Bảo Bình , chúng ta đi thôi! - Bạch Dương quay sang Bảo Bình nói rồi kéo cô đi luôn .      Mọi người ở nhà liền chạy ngay vào phòng nghỉ ngơi , nằm dài trên máy bay giờ cũng đã mệt rồi .      Chiếc xe chơ Bảo và Dương đã nhanh chóng đỗ trước cổng biệt thự nhà Dương , Bảo ngại ngùng nắm chặt tay Dương , Dương trấn tĩnh Bảo :      - Không sao đâu , bọn mình vào đi !     Nói rồi Dương kéo Bảo vào nhà , bố mẹ Dương đều đã ngồi ở phòng khách để chờ 2 người họ đến rồi . Mẹ Dương thấy 2 người họ thì nhàn nhã mời xuống :      - Hai đứa vào đây , ngồi xuống . Ta có chuyện muốn nói . - Dạ mẹ nói đi - Dương - Ta có chuyện muốn nói với 2 đứa , việc thứ nhất là 2 đứa sẽ phải làm lễ đính hôn . Việc thứ 2 là .... - Mẹ Dương hơi ngắc ngứ - Mẹ nói đi mẹ - Dương thúc giục mẹ mình - Chuyện này liên quan đến Bảo Bình ! - Mẹ Bạch Dương nói - Chuyện liên quan đến cháu ạ , là chuyện gì vậy ạ ? - Bảo Bình ngạc nhiên hỏi - Ông vào đi - Mẹ Bạch Dương cho gọi người vào , Bảo Bình không hiểu gì hỏi tiếp - Chuyện này là sao vậy bác ? - Người này sẽ nói cho con biết thân phận thật của mình - Mẹ Bạch Dương - Xin chào Bảo Bình tiểu thư , tôi là luật sư của bố mẹ cô , nay tìm được cô rồi tôi xin được phép giao tờ di chúc này cho cô ! - Ông luật sư nói - Là sao , tôi không hiểu gì hết ! - Bảo Bình bắt đầu rối loạn - Bố mẹ của cô sau khi mất đã để lại hết tài sản này cho cô . - Ông luật sư giải thích khiến Bảo Bình vẫn chưa hiểu , bố mẹ cô sao , cô làm gì có chứ , Bảo Bình nghĩ là có sự hiểu nhầm nào đó rồi nói : - Chắc có sự hiểu nhầm gì đúng không , cháu mồ côi mà , làm gì có ba mẹ chứ ? - Bình tình lại nào Bảo Bình , chuyện này là thật , không có sự hiểu nhầm gì hết . Ba mẹ cháu trước khi mất muốn gả con gái thấy lạc của họ cho con trai bác - Mẹ Bạch Dương nói - Không , không thể như vậy được , nếu họ biết cháu là con của họ sao họ không đến tìm cháu chứ ? - Bảo Bình vẫn không tin đó là sự thật . - Chuyện là do lúc mẹ của cháu còn trẻ không may có con , lúc đấy ông bà nội của cháu không chấp nhận mẹ cháu nên mẹ cháu vẫn đẻ con ra nhưng bỏ lại bệnh viện . Về sau khi ông bà đã chấp nhận thì họ đi tìm con , nhưng lúc đó con đã lớn mà họ lại mặc cảm vì đã vứt bỏ con trong bệnh viện nên không dám lại gần . Giờ họ mất rồi , con có thể tha thứ cho họ không ? - Mẹ Bạch Dương nói - Không , không thể nào . Không phải như thế , cháu không tin , cháu không tin đâu , đừng lừa cháu ! - Bảo Bình nói xong 2 tay bịt tai mình lại , nước mắt tuôn rơi . Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây , cô không thể chấp nhận sự thật này được , không thể . Bạch Dương thấy Bảo Bình chạy đi thì anh cũng chạy đuổi theo nhưng cô đã nhanh chóng cắt đuôi và chạy đi mất hút .