(12cs) Hội Học Sinh - Nơi Hội Tụ Của Những Kẻ Lập Dị
Chương 7 : Bài Hát Mang Âm Hưởng Của Tình Yêu
"Chị Thiên Bình, hôm nay ta còn phải gặp khách nữa, đây là vị tổng tài của Lam thị, bạn thân của bố đó. Ta sẽ tiếp bà ta vào khoảng 5 giờ chiều. Sau đó sẽ chuẩn bị đồ ăn tối cho bà ấy trên du thuyền của gia đình, sau đó cho bà thăm quan biệt thự Mạn gia rồi chuẩn bị hoa tử đằng tặng bà ấy nữa. Chị không được đi chơi!"
Song Tử nghiêm nghị nhắc nhở người chị, đồng thời kéo người chị về phía mình.
"Không được, hiếm lắm mới có được vé của Tropical Land, hôm nay hết hạn rồi, anh phải rủ Thiên Bình đi bằng được"-Nhân Mã kéo Thiên Bình về phía mình, kiên định nhìn Song Tử
Hiên giờ Thiên Bình đang trong trạng thái bị kéo về hai phía. Cô đen mặt, mắng:
"Thả ra"
Nhân Mã và Song Tử đồng loạt thả tay ra, làm cho Thiên Bình suýt mất thăng bằng mà ngã. Thiên Bình tay chống hông, nhìn cả hai:
"Không có đi theo ai hết, hôm nay tôi đi ăn kem với chị Xử Nữ"
"Không, em phải đi với anh chứ?"
"Anh đừng mơ, chị ấy sẽ đi với em"
Nhân Mã và Song tử lườm nhau, cảm tưởng như có tia lửa xẹt qua ánh mắt của hai người. Thiên Bình cười khổ, chọn em gái hay chọn sự tự do?
"Song Tử à, hôm nay nghỉ được không? Chị không muốn tiếp khách của ba đâu"-Thiên Bình nghĩ tới nghĩ lui rồi kéo ống tay áo em gái, nài nỉ.
Cô mệt lắm rồi, cô muốn đi chơi cơ. Song Tử ngạc nhiên nhìn bà chị, cô trở thành người bỏ chị em theo trai từ khi nào vậy?
"Đúng đó Song Tử, Thiên Bình là muốn được nghỉ ngơi mà, Thiên Bình ha?"
"Đúng đúng đúng, Song nhi à, cho chị đi chơi đi nha~ chị thật sự muốn đến đó mà"
"Chị Thiên Bình ~ Mạn gia chúng ta thiếu gì tiền chỉ để mua cặp vé đó chứ? "- Song Tử thầm nghĩ trong đầu, tuy có hơi bất lịch sự vì ngầm phô trương gia thế của bố mẹ nuôi, nhưng cô thật sự không yên tâm khi giao chị gái cho tên ất ơ ở hội học sinh kia một tí nào.
Cuối cùng, Mạn Song Tử đã đưa ra đòn đánh chí mạng, kết thúc cuộc tranh dành người đẹp hoàn hảo kiêm chị gái cô:
"Chị Thiên Bình a~ Em không muốn chị đi chơi với ai khác trừ em đâu. Em chỉ muốn chị là của e thôi~ Đi mà~"
Thiên Bình vốn là một người cuồng em gái, trước đây cô luôn mơ ước có một người em gái để bầu bạn và chia sẻ cùng mình. Cộng thêm việc cô trước giờ chưa từng từng từ chối em gái mình bất kì điều gì, mà hôm nay Mạn Song Tử lại bày ra cái bộ mặt nhõng nhẽo đó, thật sự...không thể cưỡng lại được mà...
"Xin lỗi anh nha...vị khách này quả thật rất quan trọng với Mạn gia, hôm sau em sẽ mua vé để mời anh nha? "-Thiên Bình chắp hay tay ra vẻ nói Nhân Mã đừng tranhh giành nữa, lần này cô không thắng được vẻ dễ thương của cô em gái rồi.
Sau lưng Thiên Bình, Song Tử thò mặt ra cười đắc thắng với Nhân Mã, Nhân Mã cũng nhìn thấy nụ cười đó, nhưng quay đầu đi làm như ta đây không chấp.
...
Nhân Mã ngồi nghe nhạc trên băng ghế sân thượng, chỗ yêu thích của anh. Hờ hờ, cái con nhóc Song Tử đó, nghĩ gì mà lại dám cướp Thiên Bình của anh một cách trắng trợn thế? Anh nhìn đồng hồ, cũng còn tận 30 phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa, anh lấy trong cặp một cái bánh mì ngọt đóng gói sẵn gặm thay bữa trưa.
...
Thiên Yết uể oải vươn vai ra khỏi phòng tham vấn học đường. Các thầy cô ở đây bị bệnh hết rồi hay sao? Rõ ràng anh không có vấn đề về thần kinh kia mà? Sao cứ bắt anh phải ngồi nghe hết ông giáo sư nọ đến bác sĩ kia để giúp anh không có cái nhìn lệch lạc thế? Nếu không phải là có thành tích học tập vượt trội cộng thêm bà chị gái thích lo chuyện bao đồng hết lần nọ đến lần kia đút lót với xin xỏ ban giám hiệu thì có khi anh bị đá ra khỏi trường từ lần đầu đánh nhau rồi.
Vừa mới mở cửa sân thượng, một âm điệu giao hưởng theo cậu là cực kì sến súa ập vào tai. Người duy nhất trong cái trường này hay lên sân thượng bật nhạc ầm ĩ còn có thể là ai ngoài Nhân Mã chứ?
"Hello ông anh, hôm nay không đi trực à?"-Thiên Yết đập một phát thật mạnh vào vai Nhân Mã, làm anh giật bắn mình
Nhân Mã quay sang lườm Thiên Yết, thằng nhóc này, lâu rồi chưa "được" anh ghi tên vào sổ nên láo à?
Anh tắt nhạc, giữ tay cậu lại, đen mặt:
"Chú muốn gì? Anh không rảnh để đi ghi tên chú vô sổ vì mấy cái trò tào lao của chú đâu."
"Haha, làm gì căng thế? Em chỉ muốn bảo với anh là hôm nay anh bật nhạc sến không chịu được!"
Anh nheo mắt, hỏi:
"Anh vẫn thấy nó như mọi hôm mà, có gì đâu mà sến?"
"Sến vì nó mang âm hưởng của tềnh êu đó! Nghe như nhạc thất tình ấy!"-Cậu cười ha hả rồi nhanh chân đi xuống tầng, bỏ mặc ai đó tức điên lên ở trên sân thượng.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
53 chương
47 chương
30 chương