12 nữ thần
Chương 392 : Thời Đại Thiên Tài
Chương 392: Thời Đại Thiên Tài
Tác giả: Slaydark
Chiến hồn xuất hiện, kỷ nguyên linh tinh mở ra, con đường luyện hồn xuất hiện những ngả rẽ khiến cho trật tự vốn có trở nên lung lay.
Những cuộc nổi loạn, những trận cướp phá, những tệ nạn xã hội đã lắng xuống từ lâu như kinh doanh mai thúy, bắt cóc, mua bán nô lệ đồng loạt trỗi dậy, tất cả chỉ vì mục đích gia tăng nhân lực sản xuất linh tinh.
Nam Bộ, một cuộc nổi loạn do liên minh các tổ chức miền nam khởi xướng đã lan rộng khắp các tỉnh miền tây, lấy danh nghĩa lập nên chế độ tự do và công bằng, không cần làm cũng có linh tinh, cuộc nổi loạn thu hút đông đảo người tham gia, mục đích là thoát khỏi sự quản lý của Sài Thành, lập nên chính quyền mới.
Căn cứ của quân nổi loạn, nơi tập hợp gần mười Linh Đế từ các tổ chức lớn nhỏ, cùng với đó là hàng trăm Linh Vương, tất cả tập trung để chuẩn bị cho trận chiến phân chia lãnh thổ.
Khi các thủ lĩnh nổi loạn đang bàn bạc kế hoạch, một tên lính canh hối hả chạy vào thông báo:
"Báo cáo! Có địch xâm nhập!"
"Cái gì? Quân số bao nhiêu?"
"Dạ...!Một tên."
"Một? Cấp gì?"
"Dạ...!Là Linh Vương."
"Linh Vương? Đùa ta à? Giết nó đi!"
Ngay khi đó, âm thanh hoảng loạn vang lên, một người nhanh như điện lướt đến xuất hiện giữa căn cứ.
Người này trông rất trẻ, thân mặc giáp, tay cầm một thanh kích bén nhọn.
Hắn nhìn các thủ lĩnh nổi loạn và nói:
"Nhân danh phủ chủ Sài Thành, ta cho các ngươi cơ hội chấm dứt cuộc nổi loạn và theo ta về Sài Thành nhận tội!"
Nhìn tên thanh niên tuy toát ra thần thái kinh người nhưng cấp bậc chỉ Linh Vương cấp hai, tên đại thủ lĩnh bật cười rồi phất tay nói: "Mắc cười quá! Ai rảnh thì giết nó đi để còn bàn bạc kế hoạch!"
Gã thanh niên nheo mắt hỏi: "Thì ra các ngươi chọn cái chết?"
Bọn thủ lĩnh lờ đi, chỉ có một tên vung chưởng định nhẹ nhàng lấy mạng gã thanh niên.
Nhưng trong lúc đó, khắp người gã thanh niên tỏa ra khí thế khủng khiếp, gã giơ ngọn giáo trên tay lên cao rôi cắm mạnh xuống đất.
ẦM!!!!!
Một tiếng nổ vang trời khiến cả một vùng rung chuyển dữ dội, khắp căn cứ nổi loạn, lôi đình cuồng bạo giáng xuống như mưa bão.
Khi cơn mưa sấm sét tan đi, toàn bộ căn cứ nổi loạn bị san thành một mảnh bình địa đen ngòm khét cháy, toàn bộ quân nổi loạn, bất kể Linh Đế hay Linh Vương, toàn bộ hóa thành tro tàn.
Chỉ còn gã thanh niên lạnh lùng bước đi, không một vết trầy.
Hoàng thành, cả một vùng thuộc phạm vi Hoàng thành và lân cận hiện đang lan tỏa một mùi thuốc thơm lừng, mùi thuốc này lan tỏa đến đâu, hoa cỏ mọc lên xanh tươi đến đó, ngay cả con người ngửi vào cũng cảm thấy trở nên thư thái và khỏe mạnh hơn.
"Thần đan xuất thế! Là thần đan xuất thế!" Có một vị luyện đan đại sư kinh ngạc hô lên.
Khi thần đan được luyện ra, dù chỉ là mùi hương lan ra cũng tạo ra dược tính đủ để cây cối phát triển và sinh vật hít vào cũng tăng cường sức khỏe.
Không ai có thể ngờ rằng, người luyện ra thần đan lại là một cô gái trông chỉ tầm hai mươi tuổi...
Kỷ nguyên linh tinh gây ra nhiều tiêu cực nhưng cũng mang đến nhiều lợi ích.
Tuy tổn thất sau trận chiến với Long thành, nhưng Hà thành ngày một phát triển mạnh mẽ về mọi mặt, chính phủ Hà thành sử dụng linh tinh hợp lý khiến cho an ninh trật tự được bảo đảm, kinh tế phát triển nhanh chóng, ngay cả tốc độ tăng cấp trung bình của người luyện hồn cũng từng bước tăng lên, ít ai biết tất cả những chính sách, chiến lược thông minh của phủ chủ Hà thành đều xuất phát từ một vị thái tử triều Lý không được lịch sử ghi nhận.
Địa bàn Siêu gia.
Sau khi bắt giam tàn hồn Xà Thần vào tượng Xà Thần, Dương dùng Dạ Hành để rời khỏi tầm mắt của Siêu Gia và chạy đến điện thờ tổ để tiến vào cấm địa.
Trong cấm địa, Hoài Bão với trạng thái Thần Ma Vô Lệ - Mộc Tinh Biến đang cầm Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn giáng một chiêu Hoàng Đế Ấn vào đầu gã thanh niên lạ mặt.
Khi gã thanh niên tỏ ra giật mình trước kĩ năng phong ấn cực mạnh của Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn thì đột nhiên, từ phía sau gã thanh niên xuất hiện một cây đèn gốm kiểu cổ, đèn cao gần nửa thân người, màu sám xẫm trông rất cũ kỉ, trên thân đèn chạm khắc vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, miệng đèn bốc lên một ngọn lửa màu bạch kim.
Khoảnh khắc ngọn lửa bạch kim cháy rực lên cũng là lúc dấu ấn vàng rực gần chạm vào đầu gã thanh niên, đột nhiên Hoài Bão khựng lại, sau đó, tay Hoài Bão cầm dấu ấn từ từ rời xa khỏi đầu gã thanh niên.
"Ta bị khống chế?" Trước hành động khó hiểu của bản thân, Hoài Bão kinh ngạc tự hỏi.
"Không phải, là thời gian đảo ngược!" Kiếm Linh đáp.
"Thời gian đảo ngược?" Hoài Bão giật mình khi nghe đáp án từ Kiếm Linh, hệ thời gian cực kỳ hiếm thấy và vô cùng khó luyện, hơn nữa còn chia ra nhiều mức độ, như tăng tốc thời gian đã khó, làm chậm thời gian càng khó hơn và đảo ngược thời gian là cực kì khó, trong lịch sử chỉ có vài người làm được.
Mà lúc này, một bóng người xuất hiện và kéo gã thanh niên thoát khỏi sự khống chế của những sợi rễ cây từ Hoài Bão.
Người xuất hiện là một cô gái vô cùng xinh đẹp, quanh người nàng toát ra thần thái không hề kém cạnh so với gã thanh niên lạ mặt, hơn nữa, gương mặt cả hai cũng có nhiều điểm giống nhau.
"Chị? Sao chị đến được đây?" Thấy cô gái, gã thanh niên giật mình hỏi.
Cô gái véo tai gã thanh niên thật mạnh và nói: "Là cha đưa ta đến để mang ngươi về đó! Dám lẻn đi la cà hả?"
Gã thanh niên rối rít giải thích: "La cà gì đâu? Em tìm được tàn hồn một con Thần Thú nên muốn thu phục nó."
"Lại còn trả treo? Ngươi quên lời cha dặn rồi sao? Không được tùy tiện can thiệp vào bất cứ chuyện gì!"
Khi hai chị em cãi nhau, Hoài Bão nhìn thấy cây đèn gốm cổ, ngọn lửa bạch kim đã tắt nhưng cây đèn lơ lửng giữa không trung một cách yêu dị.
"Huyền Thông Thần Đăng?" Dựa vào tư liệu của Hoàng thành, Hoài Bão kinh ngạc nhận ra lai lịch của cây đèn cổ, đồng thời cũng hiểu lí do tại sao cô gái kia có khả năng đảo ngược thời gian.
Vì Huyền Thông Thần Đăng là bảo vật hệ thời gian, là một trong mười hai thần bảo đã mất tích suốt bốn trăm năm.
Lúc này Dương đã trở lại hình người, hắn vừa đến và cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp la mắng gã thanh niên, đoán biết hai người là chị em, hắn liền vuốt lại mái tóc rồi chọn một tư thế lịch lãm lao đến chỉ tay vào mặt Hoài Bão, tỏ ra giận dữ mắng: "Ta đã nói đây chỉ là hiểu lầm, anh bạn kia có ý tốt, sao ngươi đánh mạnh tay quá vậy? Trầy mặt người ta rồi kìa!"
Sau đó Dương quay sang cô gái, cúi đầu theo phong cách lịch thiệp rồi nói: "Thật xin lỗi, là đàn em ta không tốt chứ em của tiểu thư không hề có lỗi gì cả, mong tiểu thư đừng trách tội."
Hoài Bão trợn mắt trước độ tráo trở của Dương, nếu không phải đang đề phòng cô gái thì Hoài Bão đã lập tức lao vào nện Dương một trận rồi.
Còn gã thanh niên nghe giọng nịnh bợ, biết Dương muốn tán chị mình, gã liền méc: "Hồi nãy thằng này nó đâm em đó! Chị đánh nó đi!"
"Ạch!" Dương bật ngửa ra sau, mình nói đỡ cho nó, nó còn kêu chị nó đánh mình, mà đúng là trước đó có đâm nó một kiếm.
Nghe em trai nói, cô gái nhìn Dương bằng ánh mắt đầy đe dọa.
Nhìn ánh mắt của cô gái, Dương toát mồ hôi vì sợ, riêng thằng em còn chưa chắc đánh lại, thêm bà chị có vẻ còn khủng khiếp hơn.
Suy nghĩ một hồi, Dương chắp tay lạy một cái rồi nói: "Mô phật! Thích Đông ta đây chẳng ngán ai, nhưng hôm nay bần tăng có kinh chưa đọc xong, có mâu thuẫn gì thì hẹn các thí chủ hôm khác giải quyết nhé.
Thiện tai..."
Nói xong, Dương quay đầu bỏ đi.
Thấy thế, gã thanh niên định ngăn Dương lại, nhưng cô gái ngăn gã thanh niên lại rồi lên tiếng hỏi: "Ngươi giữ chương bao nhiêu?"
Nghe câu hỏi, Dương ngơ ngác quay lại và thấy cô gái đang nhìn mình, rõ ràng câu này là nàng hỏi hắn.
"Chương gì?" Dương khó hiểu hỏi lại.
Cô gái khó chịu nói: "Còn giả ngơ? Yên tâm, ta không muốn cướp đoạt, chỉ thắc mắc ngươi đang giữ chương bao nhiêu mà khiến chương của ta dao động rất mãnh liệt."
"Ta thật sự không hiểu!" Dương đáp, đúng thật một phần là hắn không hiểu, nhưng hắn có thể suy đoán ra bởi vì từ chương rất có khả năng liên quan đến một quyển sách, mà quyển sách hắn nắm giữ có thể khiến người khác tò mò thì trừ truyện người lớn ra cũng chỉ có Thiên Thư.
Nhưng Dương cũng chưa chắc mình có nắm giữ Thiên Thư hay không cho nên hắn cũng không biết trả lời cô gái thế nào cho đúng.
Nghĩ một hồi, Dương nói: "Thật ra ta cũng không rõ, hay là chúng ta cùng nhau tìm hiểu..."
Dương vừa nói vừa nhìn thân thể tuyệt trần của cô gái với ánh mắt gian tà, ánh mắt này bị cô gái nhận ra, nàng tức giận mắng: "Rác rưởi!"
Sau đó nàng quay lưng đi vào vết nứt không gian phía sau.
Gã thanh niên nhìn Dương cười khinh bỉ và đi theo cô gái, trước khi đi, hắn để lại cho Dương một câu: "Chị của ta là tuyệt thế thần nữ, ngươi xứng sao?"
"Thần nữ? Con gái của thần?" Dương kinh ngạc thầm nghĩ, nếu vậy thì thằng chơi đá kia có thể cũng là thần tử, con trai của thần, bảo sao hai người kinh khủng như vậy.
Thấy Dương đứng thẫn thờ, Hoài Bão tiến đến vỗ vai an ủi: "Đừng buồn, bọn hắn không có ánh mắt nên không nhìn thấy sự tuyệt vời của ngươi."
Nghe thế, Dương vừa cảm động vừa khó tin, không ngờ Hoài Bão có thể đánh giá hắn cao như vậy.
Rồi Hoài Bão chợt hỏi: "Tàn hồn Xà Thần của ta đâu?"
Dương đảo mắt nói: "Đập chết rồi!"
"Mày đi chết đi thằng rác rưởi!" Hoài Bão tức điên vác kiếm rượt chém Dương xối xả.
Một lúc sau, Dương lại giả dạng Siêu Ngụ Kiên mang thương tích đầy mình cùng bô lão Siêu Tuế Trị rời khỏi cấm địa, tiến về quảng trường nơi Siêu gia tập trung.
Thương tích của Dương là do Hoài Bão chém, nhưng nhờ đó mà hắn đỡ mất công ngụy tạo thương tích.
Siêu gia đang chìm trong tang thương và mất mát, thấy Dương và Siêu Tuế Trị tiến đến cũng chẳng mấy người quan tâm.
"Chuyện gì vậy? Sao khắp nơi toàn là máu?" Dương giả vờ ngạc nhiên hỏi.
Trưởng lão Tính Dinh kể sơ qua vụ tai nạn rồi hỏi: "Còn gia chủ đâu?"
Nghe hỏi, Dương nghiến răng, mắt rưng lệ quay mặt đi.
Thấy Dương diễn quá thật, Siêu Tuế Trị trố mắt nhìn rồi kể: "Khi chúng ta vào đền thờ tổ thì phát hiện lối vào cấm địa đã bị mở ra..."
Theo những gì đã bàn bạc với Dương và Hoài Bão, Siêu Tuế Trị kể lại câu chuyện bịa đặt rằng Võ Phi Dương xâm nhập vào cấm địa để bắt tàn hồn Xà Thần đang ẩn náu trong đó, Xà Thần nuốt mất gia chủ Thống Thanh và đánh Ngụ Kiên và Siêu Tuế Trị ngất đi, Siêu Thụ Đức mấy hôm trước bị gia chủ Thống Thanh đánh bị thương, vốn ẩn nấp trong đến thờ tổ nên đã ra tay cứu hai người thoát chết.
Khi Siêu Tuế Trị kể xong, Hoài Bão giả dạng thành Siêu Thụ Đức xuất hiện và nói: "Ta đã phát hiện ra trấn gia chi bảo có vấn đề, muốn thử đi điều tra nhưng gia chủ không nghe, còn bảo ta trộm trấn gia chi bảo, kết quả là như vầy đây!"
Những gì Siêu Tuế Trị kể khá ăn khớp với những gì xảy ra nên chẳng ai nghi ngờ, điều khó hiểu là sự xuất hiện của Võ Phi Dương, và cuối cùng hắn là anh hùng hay là kẻ thù, không ai biết chắc...
Còn các bô lão thì chắc chắn là tội đồ, riêng Siêu Tuế Trị được Dương đứng ra xác nhận là gián điệp hai mang, tuy vẫn trong diện nghi ngờ nhưng lão quá mạnh nên cũng không ai dám công khai tra hỏi.
Các bô lão được đưa đến một gian phòng bí mật cùng với Dương, Siêu Tuế Trị, Siêu Quần, Siêu Tính Dinh và vài cán bộ cấp cao khác, mục đích chính là để bàn về tương lai sống còn của gia tộc.
Sau chuyện hôm nay thì không còn ai muốn làm việc cho Thiên Cơ, kể cả các bô lão, nhưng nếu công khai chống đối Thiên Cơ thì càng kéo thêm thảm họa.
Cuối cùng tất cả thống nhất chọn cách giả ngơ, về chuyện Xà Thần thì đổ lỗi cho Võ Phi Dương phá hoại (hắn gây thù với Thiên Cơ nhiều rồi, ôm thêm cũng chẳng khác mấy, hơn nữa đúng là tại hắn mà).
Ngoài ra, bề ngoài Siêu gia vẫn sẽ lệ thuộc Thiên Cơ, nhưng bên trong thì âm thầm di chuyển tài nguyên và xây dựng nơi ở mới nằm ngoài tầm ảnh hưởng của Thiên Cơ.
Siêu gia vẫn sẽ giả vờ như bị các bô lão khống chế, còn gia chủ kế vị Siêu Ngụ Kiên sẽ là con cờ trong tay các bô lão, và hắn vẫn sẽ cùng Siêu Thụ Đức và Siêu Bữu Trí tiến về Thiên Cơ học tập theo kết quả tuyển chọn.
Bởi vì mục tiêu tiếp theo của Dương và Hoài Bão là đột nhập Thiên Cơ.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
501 chương
11 chương
132 chương
25 chương
9 chương