12 nữ thần
Chương 193 : bạch kê long cốt
Thời điểm Dương kích nổ quả bom để cản đường Đặng Đô và Thích Đại Tru, những người tập trung trên đỉnh Bạch Mã vẫn đang chém gió chờ đợi kết quả cuộc chiến mà không hề hay biết bên dưới đang phát sinh một biến cố...
"Nghe đồn Long thành, Hoàng thành, Sài thành và Hà thanh sắp đồng loạt tăng thuế..."
"Ôi dào... Tăng 1 hay 2 phần trăm thì có ảnh hưởng mẹ gì đến dân nghèo bọn mình mà lo! Lo là lo lũ Bót đang hoành hành kìa!"
"Bót là gì?"
"Là tên một tập đoàn cướp cạn, chúng lập trạm trên các tuyến đường khắp cả nước, lấy lý do sửa đường rồi ép buộc mọi xe đi ngang là phải nộp tiền mãi lộ cho chúng."
"Thật là đáng buồn..."
"Hy vọng là tụi đó sẽ bị xử lý nghiêm, tự kiểm điểm chẳng hạn..."
Đang chém gió, chợt tất cả giật mình vì hai tràng tiếng nổ liên tiếp, rồi cả đỉnh núi rung động dữ dội...
"Chuyện gì vậy?"
"Bên dưới có biến lớn rồi!"
Lúc này, ở dưới tầng thấp nhất của Âm Đạo hội.
Một cơn bão dữ dội đang nuốt trọn tòa kiến trúc ngầm rộng lớn của Âm Đạo hội, ở khu vực trung tâm cơn bão có hai người đang chống chịu lực xoáy khủng khiếp xung quanh, một cô gái trẻ xinh đẹp và một thanh niên điển trai tóc trắng...
"Sùng Hạo! Ta chống chịu không nổi nữa..."
Sùng Hạo nắm chặt tay Thủy Quỳnh để giữ nàng lại, nhưng cơn bão quá khủng khiếp khiến cả hai bị cuốn vào vòng xoáy...
Người gây ra vụ nổ thứ hai cũng là người gây ra cơn bão quái dị, là Sùng Hạo...
Trở lại thời gian vài ngày trước, sau khi rời chiến trường Lê - Mạc, Sùng Hạo trở về hồ Hoàn Kiếm...
Ngồi trên đảo nhỏ giữa hồ, cơ thể cường tráng của Sùng Hạo dần trở nên trong suốt và tỏa sáng.
Chợt có tiếng gọi từ bên bờ hồ: "Sùng Hạo!"
Cơ thể Sùng Hạo trở về trạng thái bình thường khi Mai Thủy Quỳnh đạp lên mặt hồ để tiến ra đảo nhỏ, trên tay nàng cầm một bức tượng rùa vàng nhỏ.
"Có gì không?" Sùng Hạo hỏi.
Thủy Quỳnh bĩu môi: "Có gì không? Ta lặn lội đường xa đến đây mà ngươi hỏi có gì không?"
"Vậy có chuyện gì?" Sùng Hạo hỏi.
Gương mặt xinh xắn của Thủy Quỳnh đỏ lên vì tức trước cái sự khô như gỗ mục của Sùng Hạo, nàng nói: "Tổ tiên bảo ta đến!"
Nói xong, Thủy Quỳnh đặt bức tượng rùa vàng xuống mặt cỏ, bức tượng vàng này là tượng thờ thần Kim Quy, sư phụ của Sùng Hạo.
Mai rùa vàng tỏa sáng và hiện ra hình ảnh sống động của một lão già.
"Khụ khụ... Sùng Hạo! Chúc mừng con phá được thêm một tầng xích..."
"Sao sư phụ biết?" Sùng Hạo ngạc nhiên hỏi, Thần Kim Quy đã đi vắng một thời gian trong khi Sùng Hạo chỉ vừa phá xích sau khi trải nghiệm cuộc chiến trong chiến trường Lê - Mạc.
Thần Kim Quy nói: "Không cần thắc mắc tại sao ta biết... Phá thêm một tầng xích, sức mạnh của con đã tăng vọt, nên ta truyền tin này về để giao cho con một nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ?"
"Chẳng phải con vẫn luôn than phiền về sự vô hệ của Thuận Thiên kiếm khiến sức mạnh hệ Quang của con không thể phát huy trọn vẹn hay sao. Nên ta sẽ tiết lộ cho con về một Thần Bảo khác, Thần Bảo thuần hệ Quang, hơn nữa còn là Thần Bảo tạo thành từ vuốt của chính ta, Linh Quang Thần Cơ!"
"Là nỏ thần?"
"Chính nó, hiện nay Linh Quang Thần Cơ đang trấn giữ một hung thần ở Cổ Loa."
"Là Bạch Kê Tinh ạ?" Sùng Hạo hỏi, theo một truyền thuyết, khi xưa An Dương Vương Thục Phán xây thành Cổ Loa nhưng xây mãi không xong, sau mới phát hiện ra là do Bạch Kê quấy nhiễu, cuối cùng phải nhờ Thần trợ giúp mới đánh bại Bạch Kê và xây nên Cổ Loa.
"Đúng vậy! Do một số biến cố nên hiện tại Cổ Loa đang được ấn giấu dưới núi Bạch Mã. Con cần phải đến đó và phá hủy phong ấn dưới tầng cuối Âm Đạo hội... À, nhớ mang Thủy Quỳnh theo..."
Theo hướng dẫn của thần Kim Quy, cùng với tin tức chiến sự Hoàng thành nên Sùng Hạo và Thủy Quỳnh đã tiến vào Âm Đạo hội và nhân lúc hỗn loạn xâm nhập cấm địa của Âm Đạo hội.
Khi Dương kích nổ quả bom của hắn cũng là lúc Sùng Hạo giơ cao Thuận Thiên kiếm rồi đâm sâu vào nền đất phong ấn Cổ Loa thành...
Phong ấn bị phá vỡ, không gian hỗn loạn đã gây ra một cơn bão kì dị nuốt chửng mọi thứ...
Trở lại hiện tại, Dương, Dạ Vũ và những người xung quanh đã nhận ra sự hiện diện của cơn bão không gian ngay tầng dưới.
"Đây là..."
Người của Âm Đạo hội lo lắng: "Dường như phong ấn dưới cấm địa bị phá rồi! Là ai có thể gây ra điều này?"
Lam Thư sững người: "Chẳng lẽ là do thứ đó?"
Hai từ "thứ đó" khiến cho rất nhiều thành viên của Âm Đạo hội rùng mình...
"Không thể nào, làm sao thứ đó thoát ra được?"
"Có thể trong lúc hỗn loạn, có kẻ đã lén giải thoát cho thứ đó?"
Nói đến đây, nhiều người Âm Đạo hội cùng nhìn về phía Dương, nhưng đây không phải lúc Dương quan tâm bởi vì cơn bão đã lan đến ngay dưới chân...
"MAU RỜI KHỎI ĐÂY!!!"
Nhưng đã quá muộn, cơn bão đột ngột bành trướng và nuốt trọn toàn bộ mọi thứ... Sau khi bị lốc xoáy không gian cuốn vài vòng, Dương rơi vào một mặt phẳng và gục xuống trong cảm giác chóng mặt dữ dội. Mất một lúc để ổn định lại, Dương phát hiện ra hắn đang ngồi trên một bức tường đã vỡ của Âm Đạo hội, một mảng tường lơ lửng trong không gian.
Dương đưa mắt nhìn quanh, xung quanh có rất nhiều mảnh vỡ và cả đồ vật lơ lửng khắp không gian, trông giống như rơi vào môi trường không trọng lực. Nhưng không phải môi trường không trọng lực vì Dương vẫn cảm nhận được sức nặng của cơ thể hắn, sự lơ lững này là vì ảnh hưởng của sự nhiễu loạn không gian do cơn bão gây ra.
Xung quanh cũng có khá nhiều người gặp tai nạn như Dương, đa số là người của Kinh Nguyệt giáo nên cả bọn hô hoán rồi cùng tụ tập vào một mảng nền rộng lớn hơn.
Quân địch đông và hung hãn, Dương sợ hãi nấp đi thì chợt nghe binh một tiếng, một bóng người áo đỏ văng đến va vào một thân cột đang lơ lững.
"Giáo chủ!"
Đám tín đồ Kinh Nguyệt giáo thất kinh la lên khi nhận ra người vừa bay đến là Thích Đại Tru, quần áo rách nát, mắt gã trợn tròn, mồm đầy máu.
"Kẻ nào hành hung giáo chủ? Chẳng lẽ là Đặng Đô?"
Quần áo rách nát là do quả bom của Dương gây ra, nhưng cái mồm máu không phải do Đặng Đô...
"CHẠY MAU!" Thích Đại Tru gầm lên bằng cái mồm đầy máu, nhưng khi đám tín đồ còn ngơ ngác thì bịch một tiếng, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống mảng nền nơi bọn tín đồ đang tụ tập.
Cũng không phải bóng người, mà chính xác hơn là một bộ xương người lấp lánh như kim cương...
Binh binh binh binh!
Chỉ trong chớp mắt sau khi bộ xương đáp xuống, các tín đồ của Kinh Nguyệt giáo, bất kể cấp bậc Linh Tướng hay Linh Vương, từng người từng người một văng ra khỏi mảng nền với tốc độ như tên bắn, máu văng tung tóe.
Hung thủ không phải ai khác chính là bộ xương kì dị, và điều kinh khủng nhất là bộ xương không hề có một chút linh lực nào, hoàn toàn là sát thương vật lý với tốc độ ra đòn nhanh khủng khiếp.
Binh binh binh!
"Đó là thứ chết tiệt gì vậy?" Thích Đại Tru hoảng sợ hỏi, bản thân lão là một Linh Đế mà không thể đỡ nổi một đòn không dùng linh lực của bộ xương.
Dương biết, nhờ có Google, và dù biết thì cũng nhìn bộ xương bằng ánh mắt không - thể - tin - nổi.
"Chân Long cốt!"
Chân Long cốt, xương của Chân Long.
Chân Long thể, đẳng cấp cuối cùng của Long Hóa, không đơn giản chỉ là cơ thể hóa thành Rồng, mà chính xác hơn là cơ thể vẫn khỏe như Rồng dù không cần Long hóa. Nghĩa là khi đạt được Chân Long thể thì không cần Long hóa, không cần linh lực vẫn có thể đánh với đối thủ ngang và thậm chí là hơn cấp linh hồn.
Trước mắt Dương là bộ xương của một người đạt đến Chân Long thể, xương cốt Chân Long cứng chắc đến mức có bề ngoài như kim cương và cực kỳ khó bị phá hủy nên vẫn nguyên vẹn sau hàng nghìn năm.
Dương đang nhìn bộ xương bằng ánh mắt vừa sợ vừa mừng, mừng vì nếu có thể lấy được bộ xương, nhờ Bích Diệp dùng xương để tái tạo cánh tay phải thì hắn sẽ có một cánh tay bán Chân Long đủ chịu đựng những đòn Cuồng mang uy lực tối đa! (Này thì quá tay)
Hơn nữa, để có thể hoạt động thì trong bộ xương chắc chắn có gì đó điều khiển, rất có thể là ý chí còn sót lại, vậy nên nếu thu phục được bộ xương thì Dương sẽ tìm cách kết hợp ý chí của bộ xương với Thiên Vương giáp để khôi phục thành Thần Bảo. (Này thì quá tay)
Và trong khi đang mơ mộng hão huyền, Dương không kịp nhận ra bộ xương đang bắn thẳng về phía Dương và tung một cước trời giáng vô mỏ hắn. (Này thì quá nhọ)
Một cước duy nhất, vài giây trước Dương còn cười sự thê thảm của Thích Đại Tru thì bây giờ bản thân hắn cũng ngậm một mồm máu văng đi như tên bắn...
Lao đi như một mũi tên, Dương va vào một vách tường ở cách điểm cũ khá xa...
"Ui da..."
Mồm đầy máu, Dương vội vã lấy trong nhẫn không gian ra vài viên thuốc trị thương và phát hiện ra bên trong có một thứ đang rung lên...
Dương ngạc nhiên lấy tấm thẻ ngọc An Dương Hành Bảo ra xem, tấm thẻ luôn nằm im giờ đang phát sáng và rung lên từng đợt, khiến cho Dương có cảm giác giống như...
Trong cơn choáng váng mụ mị vì ăn đòn, Dương giơ tấm thẻ lên tai và cất tiếng: "A lô!"
Ngay sau đó thì Dương nhận ra sự ngớ ngẫn của bản thân và định bỏ tay xuống thì từ trong tấm thẻ phát ra tiếng nói: "Cho hỏi ai bên kia vậy?"
Kinh ngạc khi có tiếng đáp, Dương hỏi: "Ai vậy ạ?"
"Phán nè!"
"Phán nào?" Dương hỏi.
"Thục Phán!"
"Đù!" Trong lúc này, Hoài Bão sau khi vồ hụt kho thuốc cũng bị cuốn vào cơn bão và xuất hiện ở một khu vực khác.
Trước mặt Hoài Bão là bóng lưng của một cô gái áo trắng rách rưới, tay chân nàng còn vướng những sợi xích đã đứt...
Nghe tiếng người, cô gái quay đầu lại nhìn Hoài Bão bằng ánh mắt vô hồn...
"P... Phong Linh Nhi?" Hoài Bão ngạc nhiên rồi vui mừng tiến đến, bất chấp vẻ mặt khác thường của Phong Linh Nhi.
Phong Linh Nhi nhìn Hoài Bão bằng ánh mắt vô hồn, rồi khi Hoài Bão tiến đến, nàng giơ ngón tay chỉ vào giữa ngực hắn, môi thì thầm...
"Chết đi..."
Hai đôi cánh trong suốt mọc ra trên lưng và một thanh kiếm vô hình từ ngón tay nàng đâm xuyên qua ngực Hoài Bão...
Hết chương 193
Truyện khác cùng thể loại
361 chương
501 chương
41 chương
60 chương
11 chương
91 chương