12 nữ thần

Chương 140 : se duyên

Trở lại thời điểm vài ngày trước khi Dương và Triệu Nhị nhảy vào hồ Tây. Sùng Hạo với mái tóc bạc trắng, tay cầm ổ bánh mì ốp la đứng ở phủ Tây Hồ hướng ra hồ Tây, vừa ăn vừa nhìn xuống mặt hồ trong veo. Ăn bánh mì xong, Sùng Hạo giơ tay ra trước mặt, dường như chạm phải một bức tường vô hình, bàn tay Sùng Hạo bị cản lại rồi bật ra. Nhìn vào bàn tay mình, Sùng Hạo lần nữa đưa tay ra, nhưng lần này cánh tay hắn có kết hợp linh lực. Vẫn bị đánh bật ra, thậm chí linh lực đưa vào tay cũng bị đánh tan. Xoa cổ tay nhức nhói, ánh mắt Sùng Hạo lóe lên một tia cười, bởi từ trong tầng kết giới, hắn phát hiện ra một loại linh lực cực kỳ quen thuộc, giống hệt loại linh lực đã tạo ra 13 tầng Phong Hồn Xích của hắn, linh lực của mẹ hắn. Với kết giới từ loại linh lực quen thuộc, Sùng Hạo cũng có sẵn một cách phá giải quen thuộc, vận công để thực hiện phá vỡ tạm thời một tầng xích, đồng thời Sùng Hạo lao thẳng vào bức tường vô hình. Lần thứ nhất này bất thành, nhưng Sùng Hạo không bỏ cuộc, gồng mình phá thêm một tầng xích tạm thời và xông vào, lần này thì xảy ra sự giằng co giữa Sùng Hạo và bức tường, sau đó Sùng Hạo ngã nhào xuống hồ nước. Rơi xuồng hồ Tây nhưng không ướt người, thay vào đó, Sùng Hạo thấy mình trồi lên và đứng được trên mặt hồ dù không hề dùng đến linh lực, vẫn khung cảnh hồ Tây quen thuộc, nhưng hồ Tây dường như biến thành một hồ máu đỏ rực. Kinh ngạc trong giây lát, Sùng Hạo ngẫng đầu nhìn lên và nhận ra thứ nước hồ hóa màu đỏ chính là vì phản chiếu sắc đỏ từ thứ phía trên cao, hàng nghìn sợi xích đỏ đang bao vây một thân hình nhỏ bé ngay giữa không trung. "Sùng Lãm? Chàng còn sống sao?" Một giọng nói mị hoặc phát ra ngay khi Sùng Hạo ngẫng đầu nhìn lên. Biết người bị trói kia tưởng nhầm mình là Sùng Lãm, Sùng Hạo đáp: "Bà nhầm rồi, Sùng Lãm là cha ta!" Người bị trói trên cao ngạc nhiên: "Con trai của Sùng Lãm? Như Nguyệt, sao ngươi bảo đã qua hơn 4000 năm?" Nghe tiếng gọi, Sùng Hạo lúc này mới nhận ra ngoài hắn và người bị xích trên cao ra còn có người thứ ba, chính là công chúa mất tích của Sài thành, Hồ Như Nguyệt. Hồ Như Nguyệt đang ngồi luyện công trên mặt hồ, nghe gọi liền đứng dậy đáp: "Thưa tổ tiên, quả thật từ lúc người bị phong ấn đã trải qua hơn bốn nghìn năm..." Người bị trói trên cao đương nhiên là Cửu Vỹ Thần Hồ - Hồ Mị Như, nhìn dò xét Sùng Hạo vài giây, Hồ Mị Như nhìn sang Như Nguyệt hỏi tiếp: "Theo ngươi nói thì Sùng Lãm cũng đã mất từ 4000 năm trước, vậy làm sao một đứa nhóc có thực lực chỉ Linh Tướng như tên này lại có thể sống đến 4000 năm? Chuyện hắn có thể trùng sinh như Tiên tộc thuần chủng là không thể nào!" Trong lúc đang hỏi, Hồ Mị Như phát hiện Sùng Hạo đang đưa mắt nhìn khắp xung quanh, liền hỏi: "Con trai của Sùng Lãm, ngươi tìm cái gì?" Sùng Hạo đáp: "Tìm người! Ngoài Hồ Như Nguyệt kia ra còn có ai lạc vào đây không?" Hồ Mị Như đáp: "Ngươi tưởng đây là đâu? Ta chờ đợi suốt bao lâu mới tìm được người có huyết thống Hồ tộc tinh khiết tuyệt đối như Như Nguyệt, và phải liều mạng chống lại phong ấn mới có thể đưa nó vào đây, làm sao có thể đưa thêm người khác vào?" Khi nói, khắp người Hồ Mị Như toát ra vẻ giận dữ khủng khiếp, nhưng Sùng Hạo không có vẻ gì là sợ hãi, nheo mắt nghi vấn: "Thật chứ?" Hồ Mị Như nhướng mày giận dữ: "Ta gạt mi làm gì?" Sùng Hạo gật đầu: "Ừ vậy thôi, ta đi ra đây!" Thấy Sùng Hạo quay đầu đi tỉnh rụi, Hồ Mị Như tức giận quát: "Đứng lại! Ngươi tưởng đây là đâu, muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?" Sùng Hạo quay đầu lên nhìn Hồ Mị Như và đáp: "Ta đâu có bị trói như bà, tất nhiên là đi được." "Ngươi! Tên nhóc hỗn xược, cha ngươi là Sùng Lãm, vậy mẹ ngươi có phải là Âu Cơ?" Sùng Hạo hỏi ngược lại: "Vậy cha mẹ bà là ai?" "Ngươi hỏi để làm gì?" "Thế bà hỏi để làm gì?" Hồ Mị Như tức điên: "Thằng nhóc khốn kiếp, ngươi chắc chắn là con trai của Âu Cơ!" Sùng Hạo chẳng buồn xác nhận cũng không buồn phản đối, đi vài bước rồi quay đầu lại hỏi: "Cho hỏi lối ra ở hướng nào vậy?" "Ngươi! Ngươi..." Hồ Mị Như tức không nói nên lời... Linh lực bộc phát, dù bị xích chặt cũng có thể cách không đánh Sùng Hạo văng ra xa, phun máu rồi bất tỉnh mấy ngày liền... Tỉnh giấc, Sùng Hạo thấy mình vẫn nằm trên mặt hồ, Hồ Mị Như bị trói trên cao đang nhắm mắt, còn Như Nguyệt cũng đang ngồi tu luyện gần đấy. Thấy Sùng Hạo đứng dậy, Như Nguyệt nhắc nhở: "Sùng Hạo, ngươi tỉnh rồi thì hãy tranh thủ vận công dưỡng thương đi, đừng chọc giận tổ tiên ta nữa..." Sùng Hạo đáp: "Mặc kệ bà ấy. Ta chỉ cần ra khỏi đây." Như Nguyệt lắc đầu: "Hiện giờ chưa thể ra đâu, khi cố gắng đưa ta vào đây thì tổ tiên đã bị phong ấn chèn ép đến kiệt sức rồi, ngươi cần chờ đợi thêm một thời gian để người hồi phục rồi sẽ giúp ngươi ra..." "Không còn cách khác sao?" Nguyệt lắc đầu: "Không biết, ngươi biết cách vào sao lại không biết cách ra?" Hồ Mị Như chợt chen ngang: "Như Nguyệt thì ta sẽ đưa ra, còn thằng nhóc nhà ngươi thì ở đây suốt đời đi!" Khi Mị Như đang nói, Sùng Hạo lần nữa quay đầu tìm lối ra khiến nàng bực tức: "Bị đánh một lần chưa đủ làm ngươi biết điều thì phải..." Hồ Mị Như lần nữa bộc phát linh lực đánh thẳng về phía Sùng Hạo, nhưng tên này đã biết đề phòng, lập tức hóa thành Bạch Long Bá Vương cùng với thần kiếm Thuận Thiên giương ra cản đòn, tuy bị đánh văng đi nhưng không còn bất tỉnh như lần trước. Sắc mặt Hồ Mị Như có phần tái nhợt đi, đây là do phong ấn của Âu Cơ quá mạnh khiến linh lực của Mị Như bị áp chế đến cực hạn, ngay cả khả năng hồi phục linh lực cũng bị kềm chế để tránh chuyện Hồ Mị Như phá xích. Đòn đánh thất bại, linh lực suy giảm vô ích, nhưng trên đôi mắt đẹp quyến rũ của Hồ Mị Như lại long lanh ánh lên một tia vui buồn lẫn lộn, nàng mở miệng, giọng run run: "Không ngờ... hình dạng bình thường đã giống, ngay cả khi Long hóa cũng giống y hệt!" Sau đó, Hồ Mị Như nhìn sang Như Nguyệt, rồi bật một tràng cười dài: "Ha, ha ha ha... Duyên phận! Đúng là duyên phận! Ha ha ha... Hay lắm... Hay lắm..." Cười một lúc, Hồ Mị Như ngửa đầu lên trời nói: "Lãm! Ta và chàng có duyên không phận, vậy thì ở đây, một đứa là con trai giống hệt như chàng, một đứa là truyền nhân hoàn hảo nhất của ta, cho chúng nó kết thành phu thê để thay chúng ta giải quyết tình thù, chàng thấy thế nào?" "Ta thấy đếch được!" Một giọng bực dọc vang lên, thêm hai bóng người trồi lên mặt hồ, Dương và Triệu Nhị. "Dương! Sao ngươi lại đến đây!" Như Nguyệt thấy Dương xuất hiện, liền ngạc nhiên chạy đến. Sùng Hạo cũng ngạc nhiên khi thấy Dương, sau đó quay sang Triệu Nhị: "Triệu Nhị, Lung Linh đâu?" Triệu Nhị đã từng gặp qua Sùng Hạo, ngạc nhiên đáp: "Sùng Hạo, sao ngươi cũng ở đây? Công chúa không có trong này sao?" Nhưng mọi cuộc trò chuyện đều bị cắt ngang khi Hồ Mị Như phẫn nộ quát lên: "Tên nhóc hỗn xược!" Lại một luồng linh lực bắn đến, nhưng Dương biết mình dại mồm nên đã sớm đề phòng, Ngự Lôi Thuật khởi động, một tay hắn đẩy nhẹ Như Nguyệt ra, một tay ôm eo Triệu Nhị nhảy tránh khỏi vùng linh lực của Hồ Mị Như trong gang tấc. Đánh hụt, Hồ Mị Như lần nữa tung đòn, mang theo Triệu Nhị nên Dương biết nếu cứ thế này sẽ không tránh kịp, buộc phải Tiên Long hóa và kết hợp Hắc Kim Thánh Khải tạo thành một lớp khiên để đỡ đòn. Như Nguyệt dường như ngạc nhiên vì Dương không mang nàng đi mà lại mang theo cô gái mặt nạ kia, lúc này mới hoàn hồn chạy ra cản: "Tổ tiên, xin dừng lại..." Hồ Mị Như quát: "Nguyệt! Tránh ra! Tên Sùng Hạo kia xúc phạm ta thì ta có thể tha, nhưng tên này dám xúc phạm Sùng Lãm! Ta phải giết hắn!" "Tổ tiên, xin người hãy tha cho hắn..." Dương tiến đến nắm tay Nguyệt kéo nàng lui ra sau mình và nói: "Đừng lo, bà ta không giết nổi ta đâu." Nhưng Nguyệt đã thấy tính khí nóng nảy của Hồ Mị Như nên biết bà không nói đùa, ngăn Dương lại và nói: "Ngươi mau xin lỗi tổ tiên đi..." Hồ Mị Như quát: "Nguyệt! Còn không mau tránh ra! Chờ ta giết hắn xong sẽ tổ chức hôn lễ cho ngươi và Sùng Hạo ngay tại đây!" Dương tức giận: "Mẹ bà nó! Sao dạo này toàn gặp mấy mụ già đẹp đẹp mà điên điên vậy nè! Bà muốn chồng thì tự đi mà lấy..." Dương hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Hồ Mị Như rồi tự tin hùng hồn khẳng định rõ từng chữ: "Sùng Hạo là chồng ta! Nhầm, Như Nguyệt là vợ ta!" Hồ Mị Như nhướng mày: "Như Nguyệt là vợ ngươi? Ngươi có biết ta là ai không?" Dương đổi thái độ, lễ phép cúi chào: "Cháu rể xin ra mắt tổ tiên, hề hề..." Hồ Mị Như cười nhạt: "Cháu rể? Ngươi biết Hồ tộc ta thù ghét nhất là gì không? Là ba tộc Nhân - Tiên - Long! Chính vì bọn chúng mà tộc ta gần như tuyệt diệt! Vậy mà ngươi, kẻ mang Long Thể Bá Vương cùng với Tiên Vũ, điều cực kỳ hiếm xảy ra ngay đối với những kẻ mang Nhân cốt, Long thể và Tiên huyết thuần khiết nhất, lại đòi làm rể của Hồ tộc? Nực cười!" Dương hỏi vặn: "Ta không được? Thế tại sao tên này cũng mang Long Thể Bá Vương lại được?" Hồ Mị Như khinh bỉ: "Ngươi lấy tư cách gì so với hắn? Cha hắn là ai ngươi biết không? Còn ngươi, cha mẹ ngươi là cái thá gì?" Dương nghiến răng: "Hừ! Không nể bà lớn thì ta lấy đại bác bắn bể sọ bà rồi! Thời đại nào rồi mà còn mang cái tư tưởng con ông cháu cha cổ hủ như vậy hả?" "Hừ! Lắm lời, Nguyệt, sao ngươi lại đi quan tâm cái thứ láo xược này!" Nguyệt khuyên can: "Tổ tiên bớt giận... Hắn thật sự là người con yêu... Tuy hắn có hơi mồm mép... có hơi xấu xa... có hơi xảo trá... có một chút... đê tiện... một chút biến thái... bệnh hoạn... và... và..." Thấy Nguyệt đang nhíu mày suy nghĩ những "ưu điểm" của mình, Dương cười khổ: "Cảm ơn nàng đã nói tốt về ta trước mặt tổ tiên." "Nhưng không hiểu sao con thật sự rất thích hắn..." Một câu đơn giản nhưng đủ gây một trận sóng ấm áp trong lòng, Dương ôm Nguyệt vào lòng và nhìn về phía Hồ Mị Như bằng ánh mắt tự tin, như muốn nói rằng không gì có thể chia cắt hắn và Như Nguyệt. Hồ Mị Như trầm xuống, sau đó gật gù: "Được... được... Vậy ta cho ngươi một thử thách nhỏ để chứng minh tình cảm của ngươi là thật..." Hồ Mị Như chỉ vào Triệu Nhị: "Giết con bé này ngay lập tức!" Hết chương 140