12 nữ thần

Chương 121 : đặt cược

Chương hơi ngắn không phải vì chương không có chữ Thánh bảo bắn ra, chữ văng hết rồi... "Đù... Sư phụ..." Đặng Vô Tâm, trước khi tụ linh để bước vào con đường luyện hồn thì hắn đã có thể chiến đấu với Linh Sĩ, thậm chí là Linh Úy, bởi vì từ bé hắn đã có khả năng dễ dàng kết bạn với các loại linh thú. Mẹ là người, cha thuộc Hổ tộc nên Đặng Vô Tâm thừa hưởng khả năng Hổ hóa, kết hợp với đế thú Lôi Ảnh khiến Đặng Vô Tâm trở nên bất bại trong độ tuổi cùng trang lứa, thậm chí đệ nhất trong thế hệ Tứ sêu tân tinh Lương Vô Thường cũng chưa từng đánh bại Đặng Vô Tâm, nhưng vì một số người có quan điểm rằng linh thú không hoàn toàn là thực lực bản thân, nên Đặng Vô Tâm chỉ được xếp hạng hai thay vì đồng hạng nhất. Nhưng Hắc Hổ, Hỏa tinh linh, Lôi Ảnh thú, những thứ khiến Đặng Vô Tâm tự hào rằng bản thân hắn mới xứng ở ngôi đầu, giờ đây bị một thằng nhóc thua xa tuổi vùi dập tuyệt đối. Nhìn Lôi Ảnh thú vốn hung tàn bạo ngược giờ nằm run rẫy, Đặng Vô Tâm đành thu con thú này vào mặt dây chuyền. Nhìn sang Dương, Đặng Vô Tâm nói: "Ngươi lợi hại, cứ tưởng thả Lôi Ảnh thú ra là có thể dọa được ngươi đầu hàng để ta không tốn sức tiến vào trận cuối, nào ngờ kẻ bị dọa lại là ta..." "Nhưng đừng tưởng vì ngươi có Chúa Tể thú mà ta chịu đầu hàng! Ra tay đi! Đây là chọn lựa của ta, Thảo Cầm viên sẽ không mang oán hận nên ngươi cũng không cần do dự!" Dương cười khổ: "Có cần nghiêm trọng như vậy không? Thua một trận thôi mà?" Đặng Vô Tâm cười nhạt: "Trong chiến đấu, một sơ xuất nhỏ cũng đủ khiến ngươi mất mạng, nếu đổi lại là ngươi ngạo mạn xem thường ta thì ta đã cho con thú kia một đòn đánh chết ngươi rồi!" Dương không muốn giết Đặng Vô Tâm, và dù muốn cũng khó giết nổi bởi vì ngay khi Đặng Vô Tâm thu hồi Lôi Ảnh thú thì tàn hồn Thánh Gióng cũng xuất khỏi Thiên Ảnh dị thú để âm thầm xâm nhập vào lòng núi lửa. Cho nên ngoài trưng ra bản mặt khó xử thì Dương cũng không nghĩ ra được cách nào, giết thì không được, không giết thì không chừng tên Đặng Vô Tâm này lên cơn thả Lôi Ảnh thú ra liều mạng, vậy thì người nát mặt lại chính là Dương. Nhưng cái khó ló cái khôn, Dương nảy ra một ý tưởng, liền nói: "Hay vầy đi, ta có cách khiến ngươi không cần đầu hàng và cũng không cần phải chết!" "Là sao?" Đặng Vô Tâm hỏi: "Ý ngươi là muốn ta đưa viên bi của ta cho ngươi phá hủy?" Dương đáp: "Không hẳn như vậy, ta muốn đặt cược!" "Đặt cược?" "Chúng ta không dùng linh thú, ngươi đưa viên bi ra trước mặt và dùng linh lực hay thánh bảo, bí kỹ gì để bảo vệ viên bi thì tùy ngươi, ta chỉ dùng Thánh Bảo hạ cấp đánh vào viên bi một đòn duy nhất, nếu viên bi vỡ thì ngươi thua, không vỡ thì ta sẽ đầu hàng, thế nào?" Đặng Vô Tâm suy nghĩ rồi đáp: "Đù! Nghe thơm à nha! Không nuốt lời nha mậy!" Dương gật đầu tự tin: "Không nuốt lời! Nếu bi của ngươi không vỡ, ta sẽ tự phá vỡ bi của ta!" Cuộc đặt cược trên thế thắng của Dương không chỉ khiến Đặng Vô Tâm ngạc nhiên, khán giả cũng ngập tràn thắc mắc: "Tên này điên sao? Hắn trải qua mấy trận đánh rồi, trận nào cũng dùng bí kỹ với Tiên Long hóa, sức đâu mà đòi một đòn phá tan phòng ngự của Đặng Vô Tâm?" "Hay hắn nghĩ dùng một lần cường hóa công kích? Quên rằng Đặng Vô Tâm có một lần cường hóa phòng ngự hay sao?" Mặc kệ khán giả bàn tán, Đặng Vô Tâm và Dương đã đạt được thỏa thuận, Đặng Vô Tâm lùi ra, giơ viên bi mang số 1 của hắn ra trước mặt rồi vận linh lực bảo vệ. Còn Dương cũng lùi ra, từ nhẫn không gian lấy ra một thứ, là Truy Ảnh 800 mã lực. "Lại là món Thánh Bảo đó, hắn lấy ra làm gì?" Khán giả ngạc nhiên. "Tuy là có thể tấn công, nhưng tấn công kiểu thứ này còn khuya mới làm trầy được miếng da của Đặng Vô Tâm!" Còn thành chủ Hồ Đại Quang trợn mắt nói: "Hắn định dùng thứ đó sớm vậy sao? Dù thắng trận này thì vẫn còn một trận cơ mà!" Thần sư Đức Cường gật đầu: "Thứ này một khi đã để lộ thì khó dùng được nữa..." Ngược lại, Dương chẳng có biểu hiện gì là lo lắng, lấy Truy Ảnh 800 mã lực ra, hắn không ngồi lên xe mà vịn lấy tay lái, chân đạp cần số chuyển Truy Ảnh sang số 3. Biến hóa lại xảy ra, Dương quỳ một chân dưới đất, còn Truy Ảnh 800 mã lực vốn hình dạng một chiếc xe liền thay hình đổi dạng, nhanh chóng biến thành một khẩu đại pháo đồ sộ trên vai Dương. "Lại một hình dạng khác!" Khán giả ồ lên ngạc nhiên. "Nhưng vấn đề là uy lực thế nào khi mà Võ Phi Dương vốn không còn bao nhiêu linh lực!" "Đúng vậy!" Câu trả lời sẽ có, từ bên hông của khẩu Truy Ảnh Cuồng Pháo có một mặt đồng hồ, vốn là đồng hồ tốc độ của Truy Ảnh 800 mã lực, giờ đã chuyển thành đồng hồ đo uy lực và thêm một thanh sáng màu đỏ, là thanh sáng biểu trưng cho lượng linh lực dự trữ. Truy Ảnh Cuồng Pháo khởi động, từ miệng pháo tụ ra một chùm tia hắc lôi bao quanh quả cầu huyết hỏa, quả cầu lớn dần trong khi kim đồng hồ đo uy lực dần dịch chuyển lên mức 80%, còn cột năng lượng dần vơi đi còn hơn một nữa, quá trình này mất một quãng thời gian hàng chục giây. Hai thắng tay của xe đã trở thành hai cò súng, Dương gầm lên rồi bóp một trong hai cò, quả cầu hắc lôi huyết hỏa xoay tròn trên nòng súng rồi bắn thành một cột lửa sét thẳng đến phía Đặng Vô Tâm. Phản lực khủng khiếp làm Dương bị trượt về sau hàng chục mét, còn trên đường bắn, không khí vặn vẹo vì sức nóng, tiếng nổ liên hồi đinh tai nhức óc... Đặng Vô Tâm kinh ngạc vô cùng, vội vàng toàn lực phòng thủ, ngay cả khả năng cường hóa phòng ngự cũng sử dụng, dấu cộng trên huy hiệu biến mất. ẦM! Va chạm mang tính hủy diệt, viên bi nát vụn, hai tay Đặng Vô Tâm bật ngược ra sau lưng đến trật cả khớp, cột lôi hỏa tiếp tục bắn vào ngực Vô Tâm khiến hắn ngã đập lưng xuống lún cả đất và trượt một vệt dài đến tận vành miệng núi. Máu tươi trào ra khỏi miệng, Đặng Vô Tâm gắng gượng nói ra hai từ: "Bá... đạo..." Rồi trọng thương bất tỉnh. Truy Ảnh 800 mã lực, chế độ 3, Truy Ảnh Cuồng Pháo, mô phỏng theo bí kỹ Cuồng, kết hợp khả năng tạo ra lực xoáy để gia tăng uy lực và có thể gây sát thương tầm xa. Ngoài ra còn có khả năng tích trữ linh lực để bắn mà không cần tiêu tốn nhiều linh lực của bản thân người sử dụng. Nhược điểm: Cần thời gian dài để khởi động, nhưng sau khi khởi động có thể bắn liên tục hai phát, khoảng cách càng xa uy lực càng giảm mạnh và chỉ bắn được tối đa 3 phát, sau 3 phát bắn phải bảo trì để sửa chữa và nạp linh lực. Thêm nữa, do cơ chế sử dụng linh lực lưu trữ nên cấp độ người sử dụng không ảnh hưởng nhiều đến uy lực của Truy Ảnh Cuồng Pháo, muốn tăng nhiều uy lực thì cần trải qua một quá trình cải tiến thành Thánh Bảo trung cấp hoặc cao hơn. Nhìn Đặng Vô Tâm lặt lìa sau khi lãnh trọn một phát súng kinh hoàng, khán giả sững sờ, các Thống Lĩnh cũng sững sờ, không ai có đủ tự tin đỡ nổi đòn này mà không trả một cái giá nhất định, ngay cả Sùng Hạo, chủ nhân của thần kiếm Thuận Thiên, cũng không tự tin có thể ra được đòn có uy lực tương tự trong trạng thái bình thường, đừng nói đến trạng thái què quặt như Dương hiện tại. Nói vậy không có nghĩa là Truy Ảnh Cuồng Pháo mạnh hơn Thuận Thiên kiếm, mà do Sùng Hạo chưa đủ bản lãnh để phát huy toàn bộ uy lực và chức năng của thanh thần kiếm này, còn Truy Ảnh Cuồng Pháo lại được Dương sáng chế cho phù hợp với thực lực của bản thân nên đương nhiên có thể phát huy uy lực vốn có. Kết quả đã ngã ngũ, trận tranh tài thứ nhất của vòng thi thứ 3, Hắc Hổ - Đặng Vô Tâm bại trận dưới tay Hắc Vũ Tiên Long - Võ Phi Dương. Trước đây ít phút, nào có ai ngờ được rằng trận so tài giữa Đặng Vô Tâm của Tứ siêu tân tinh và Võ Phi Dương của Thế hệ phi thường lại kết thúc chóng vánh trong một lần va chạm? Điều này chẳng phải nói lên rằng Tứ siêu tân tinh dù tuổi đời hơn xa nhưng vẫn không thể sánh với Thế hệ phi thường? Khó nói trước, nhưng hóa ra, vòng thi cuối cùng của Thanh niên anh hùng chiến lại ngẫu nhiên trở thành cuộc so tài của hai thế hệ, Tứ siêu tân tinh và Thế hệ phi thường. Sau khi Đặng Vô Tâm được mang đi cứu chữa, trận đấu thứ hai cũng chuẩn bị bắt đầu, Vô Sắc Tiên Vũ - Nguyễn Hoài Bão đấu với Thiên Hương Tiểu Thư - Kiều Vô Song. Khi hai người tiến vào vạch giao đấu, Dương ở ngoài hô to: "Ê Bão! Đừng để mất mặt đàn ông! Cố liều mạng cầm hòa nha!" Ở gần Dương, Sùng Hạo hừ lạnh: "Hừ! Ngươi xem thường hắn quá! Hắn thua chắc rồi nhưng không biết cầm cự được bao lâu thôi!" Hoài Bão đang chờ báo hiệu của trọng tài, liếc mắt về phía Dương và Hạo, miệng lầm bầm: "Hai thằng trời đánh!"