1/2 Ngự Miêu

Chương 57

"Bàng Dục, ngươi khinh người quá đáng!" Cơ hồ là Bàng Dục vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Triển Chiêu chợt lóe lêlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@ Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu nhưng lại nhặt bội kiếm mà Cát Thanh đánh rơi trên mặt đất lên, chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm sắc lạnh đã chĩa thẳng vào yết hầu của An Nhạc Hầu Bàng Dục, chỉ cần tiến thêm mấy centimet nữa thôi, là Bàng Dục là máu tươi lênh láng. "Triển Chiêu, ngươi dám!" Bàng Dục thất thanh nói. "An Chi là thê tử của ta, ta vì cái gì không dám!" Triển Chiêu vẻ mặt giận dữ nói. Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy bộ dáng Triển Chiêu luống cuống như vậy. Trong lúc nhất thời, tôi giật mình sững sờ ngay tại chỗ, trong lòng dâng lên hàng ngàn hàng vạn tư vị. Cho đến khi thanh âm của những người khác trong Khai Phong phủ vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi lập tức không chút nghĩ ngợi nhấc váy lên, chạy đến bên cạnh Triển Chiêu, ôm lấy cánh tay hắn "Đại ca......" Triển Chiêu quay đầu lại, ánh mắt còn mang theo sự sắc bén không kịp thu hồi. Tôi nhìn mà trong lòng vừa chua xót lại cảm thấy mềm mại, vội vàng nở nụ cười trấn an hắn, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Bàng Dục, chỉ hỏi ba chữ "Vì cái gì?" Vì cái gì, Tiểu Bàng Giải ngươi phải làm như vậy? Chẳng lẽ, ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Ngươi cũng biết, nếu ta thật sự là nữ tử bình thường của thời đại Nam Tống này, ngươi làm như vậy, chẳng khác nào là muốn giết chết ta hay [email protected]@ "Vì cái gì?" Bị Triển Chiêu kề sát kiếm vào cổ, sắc mặt của Bàng Dục cũng rất là khó coi, ánh mắt càng lóe lên sự sâu sắc "Vu An Chi, ta chỉ là..... Nuốt không trôi cơn tức này mà thôi!" Tôi sửng sốt, lập tức muốn phản bác lại: thế những người trong thành Trần Châu nhìn thấy ngươi không chết, họ có nuốt trôi được cơn tức này không. Nhưng lúc chạm phải ánh mắt của Bàng Dục, lại ngoài ý muốn phát hiện trong ánh mắt thâm sâu kia giấu một tia hoảng hốt. Bỏ đi, trước kia tôi cũng đã nói qua, hắn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ được cưng chiều quá đâm ra hư hỏng mà thôi. Hơn nữa thật sự mà nói, trừ bỏ bị cường thưởng ra, An Chi lại là người có lỗi với Bàng Dục, chứ không phải Bàng dục có lỗi với An Chi. Trên đời này có nhiều người muốn đánh mắng hắn, muốn phỉ nhổ hắn, nhưng trong đó sẽ không có một người tên là An Chi. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Triển Chiêu đã lạnh lùng mở miệng "Nuốt không trôi cơn tức, ngươi dựa vào cái gì?! Ngươi làm nhiều việc ác như vậy, mà đến nay vẫn còn sống nhởn nhơ, vậy những người bị ngươi hại chết, làm thế nào để nuốt trôi cơn tức này đây?" "Bị người lừa gạt, bị người phản bội, ta nuốt không trôi!" Bàng Dục ngẩng đầu lên, cùng Triển Chiêu đối diện "Cho dù ta có bị đánh, bị giết, cũng không thể chuộc được hết tội, chẳng lẽ ta xứng đáng để bị người lừa như thế sao?" Hắn nói xong, lại nhìn về phía tôi "Cho dù ta có lỗi với người trong thiên hạ, nhưng Vu An Chi, An Lạc Hầu ta đã từng có lỗi với ngươi hay sao?!"@[email protected] Đối diện với vẻ mặt có chút bi phẫn của Bàng Dục, tôi theo bản năng lắc đầu. "Người đưa ra chủ ý này không phải là An Chi, ngươi muốn trả thù, cứ tìm Triển mỗ là được!" Triển Chiêu lập tức che ở phía trước tôi. Hắn là một người kiên cường, dĩ nhiên sẽ chẳng sợ hãi gì trả thù. Cảm giác được Triển Chiêu không một câu oán hận bảo vệ tôi, lòng tôi thật sự rất cảm động, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn. Tuy rằng, cũng thích cảm giác được người che trở, bảo vệ, nhưng mà thỉnh thoảng cũng muốn cùng chia sẻ mưa gió với người. Triển Chiêu hơi hơi quay đầu lại "An Chi......" Tôi khẽ mỉm cười với hắn, giật giật ống tay hắn "Triển đại ca, thả kiếm xuống đi." "Nhưng mà......" "Kiếm của Triển đại hiệp cũng không dễ rút ra, thanh kiếm này hôm nay đã nhuốm máu của Cát Thanh, không cần phải dính thêm máu của Tiểu Hầu gia nữa" tôi khẩn thiết nói, Triển Chiêu có thể vì tôi mà rút kiếm ra, tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Sau một lúc lâu, Triển Chiêu mới gật gật đầu, buông thanh kiếm trong tay xuống. Thấy thế, Bàng Dục chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không có nói gì thêm. Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Bàng Dục nói "Tiểu Hầu gia, ngươi thật sự phải làm như vậy sao?" "Ngươi có ý tứ gì?" Bàng Dục nhíu màlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@ Tôi đi tới trước người hắn, cúi người thi lễ "Ngay cả Kim Ngọc Nương còn biết được, nữ tử tốt không hầu hai phu, nếu quả thật ta hôm nay vì chuyện của Thái tử mà khuất phục theo ngươi, lấy thân phận là nương tử của ngươi ở lại Bàng phủ, nếu vậy ta không thể nào quay trở lại Khai Phong phủ này được nữa." Bàng Dục cười lạnh "Bàng phủ ta, còn không nuôi nổi một người như ngươi sao?" tuy là nói thế, nhưng chính là ánh mắt của hắn không có một chút ý tốt nào, không cần nghĩ cũng đã biết, ở lại chỗ đó, ngày qua ngày sẽ "Sống dễ chịu" đến cỡ nào. Tôi lắc lắc đầu "Đương nhiên không phải ý tứ này, chính là, ta đã gả một lần, Kim Ngọc Nương có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, thế thì ta vì cái gì mà không thể làm như thế được chứ. Tiểu Hầu gia" tôi nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói "Ngươi thật sự muốn bức tử ta mới trút được cơn tức này hay sao? Ngươi thật sự hận ta như vậy sao?" Bàng Dục há mồm muốn nói, lại thấy tôi nhìn hắn không chớp mắt, miệng hắn mở lại khép, mấp máy vài lần, rốt cuộc vẫn không nói được lên lời. Ngược lại Triển Chiêu ở bên cạnh tôi lại vừa vội vừa giận nói "An Chi, không được nói bậy, hôm nay ta nhất định sẽ bảo hộ muội chu toàn!" Lần này, tôi không có quay đầu lại nhìn hắn, mà vẫn nhìn chằm chằm vào Bàng Dục. Thật lâu sau, tôi nhìn thấy trên vẻ mặt của hắn, có giãy giụa, cũng có không cam lòng, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể nuốt trôi cơn tức bị người lừa gạt! "Tiểu Hầu gia, nếu ngươi thật sự muốn trút giận, chúng ta đổi phương thức khác để cho ngươi trút giận, ngươi thấy thế nào?" tôi châm chước mở miệng nói "Sự kiện kia, tuy là chuyện bất đắc dĩ, nhưng ta không thể phủ nhận là ta xác thực đã lừa gạt ngươi, cho nên ta cũng có lỗi." Triển Chiêu nghe vậy, mày nhíu chặt lại, đang định lên tiếng, tôi vươn tay ra trộm nhéo cánh tay hắn. Dưới loại tình huống này, cái gọi là trung nghĩa khó cả đôi đường, chính là, nếu Triển Chiêu không đồng ý kế hoạch của Bàng Dục, như vậy ắt sẽ không thể bảo toàn được thái tử, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Nếu Triển Chiêu đồng ý, thì chính là phải đem thê tử của chính mình chắp tay dâng cho người, tôi thật sự rất sợ hắn sẽ...... Hơn nữa, ngoài Triển Chiêu ra, tôi tuyệt đối không muốn trở thành tân nương của bất kỳ ai. Kỳ thật, thái tử với tôi mà nói, sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không phải là loại người sẽ hy sinh hạnh phúc của chính mình cùng Triển Chiêu để tác thành cái gọi là giang sơn xã tắc, nhưng mà nơi này chính là Khai Phong phủ. Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, còn có Triển Chiêu......đều là người trung nghĩa song toàlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@ Việc duy nhất tôi có thể làm, chính là ở trong hai đường chết, tìm ra được một đường sống —— hai bên điều hòa một chút, đều thối lui từng bước, tìm ra một biện pháp giải quyết. "Đổi phương thức để cho ta trút giận?" Bàng Dục nghe xong lời tôi nói, ánh mắt xoay tròn loạn chuyển, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu, tựa hồ là đang suy nghĩ xem tôi đang có âm mưu gì. "Đúng vậy." Tôi gật gật đầu "Cho dù là để trút giận, tiểu Hầu gia cũng không đáng phải bồi thường ba mối sáu sính của mình như thế. Dù sao, mấy thứ đó là để dành cho phu nhân tương lai của ngươi, nữ tử ngươi yêu nhất." Nói tới đây, Bàng Dục không biết là nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại càng khó coi hơn. Tôi cũng không biết có phải là mình đã nói sai gì rồi không, vội dừng một chút, thấy hắn không nói gì, mới lại thử thăm dò mở miệng nói "Tiểu Hầu gia, ân oán của chúng ta, ta nghĩ, thật sự không đến mức phải đẩy người vào chỗ chết, cho nên...... Chúng ta đổi phương thức giải quyết có được không?" "Đổi phương thức giải quyết?" Bàng Dục lập lại một lần nữa câu nói của tôi, sau đó ánh mắt đảo qua tôi cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đang đứng ở một bên biểu tình trên mặt không biết là vui hay giận, cùng Bao đại nhân và mấy người của Khai Phong phủ.