1/2 Ngự Miêu
Chương 24
Sau khi đem thân thể của chính mình đuổi về trong phòng, tôi mới bước ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đi đun chút nước sôi, nấu canh gừng đường đỏ, chỉ thấy Công Tôn tiên sinh đang đi về phía bên này "Triển hộ vệ...... An Chi."
" Công Tôn tiên sinh." Tôi xoay người lại, ôm quyền nói "Đã trễ thế này, có chuyện gì không?"
"Haiz " Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng "Hiện tại Bao đại nhân là bởi vì đắc tội với Bát Vương gia cùng Trần Lâm mà bị bãi quan. Tình thế gấp gáp, ta nghĩ tới nghĩ lui, tình hình hiện giờ chỉ có một người mới có thể vãn hồi sự việc." @[email protected]
"Ai vậy?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Quách Hòe." Công Tôn tiên sinh thận trọng nói "Chính là, hắn đang ở trong thâm cung, người ngoài không thể tiếp cận được, cho nên hiện tại, chỉ có phiền toái Triển hậu vệ đi một chuyến mà thôi."
Tôi gật đầu "Công Tôn tiên sinh, tôi cũng nguyện ý đi, bất quá ngài cũng biết đó, với trình tự vận hành của tôi mà hành động thì có vẻ không được thuận tiện cho lắm, nếu không, đợi sau nửa đêm có được không?"
"Khụ" nói đến vậy, Công Tôn tiên sinh cũng không thể không cười trừ "Tuy rằng không biết trình tự vận hành trong miệng cô nương là ý gì, bất quá, ta đúng là có ý tứ này, chính là hiện tại Triển hậu vệ…" hắn nói xong, nhìn lướt qua cửa phòng "Ta cũng không tiện đi vào"
"Được, không thành vấn đề, để tôi nói lại với huynh ấy hộ ngài." Sau khi cáo từ Công Tôn tiên sinh, đi được vài bước, tôi mới kịp phản ứng, mới vừa rồi, biểu tình, giọng điệu, còn có tươi cười kia của Công Tôn tiên sinh, như thế nào lại có cảm giác......
Ha ha, ảo giác, chỉ là ảo giác!
Sau khi đun nước canh gừng đường đỏ xong, tôi thông thạo mang tới trước mặt Triển Chiêu đang thay tôi "Chịu tội"
"Cẩn thận nóng."
"Đa tạ." Triển Chiêu tiếp nhận bát canh gừng đường đỏ, nhẹ giọng nói lời cảm tạlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
"Không cần phải khách khí như vậy" tôi vén vạt áo ngồi xuống bên giường, quả nhiên, thói quen đúng là thật đáng sợ, còn nhớ rõ lần đầu tiên, hai chúng tôi đều xấu hổ chết đi được "Dù sao cũng là thay thế tôi chịu đau."
Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức lắc đầu bật cười "An Chi, muội đôi khi thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc."
"Thẳng thắn làm cho người ta kinh ngạc sao." Tôi nhún vai "Có đôi khi khéo léo đúng là tốt, nhưng cũng có đôi khi thẳng thắn cũng không phải là không tốt. Đúng rồi, lúc tôi đi ra ngoài có gặp Công Tôn tiên sinh, ông ấy nói muốn huynh hỗ trợ đi tìm Quách Hòe."
Triển Chiêu nghe vậy, lập tức hiểu rõ liền gật đầu "Chắc là và vì việc Bao đại nhân bãi quan."
"Ừ." Quả nhiên là hắn phản ứng tương đối nhanh, lúc tôi nghe Công Tôn tiên sinh nói đúng là vẫn còn đang mù mờ.
"Nếu như thế, ta tất nhiên không thể chối từ." Hắn nói xong, theo bản năng đã muốn hành động, tôi vội ngăn hắn lại "Bình tĩnh, bình tĩnh, đây chính là cơ thể của tôi, huynh không phải là muốn kéo thân thể này của tôi lẻn vào hoàng cung đó chứ?"
"......" Triển Chiêu sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ quay mặt đi.
Khó mà nhìn thấy được bộ dáng lúc này của hắn, tôi nhịn không được bật cười thành tiếng, nghe thấy tiếng cười, mặt hắn lại càng đỏ đến mang langngoccac.wordpress.com">[email protected]@
"Được rồi, được rồi, không nói đùa nữa, huynh đưa bát cho tôi, thời gian cũng sắp tới rồi." tôi cố nén cười, tiếp nhận bát Triển Chiêu đưa qua, đặt xuống mặt bàn "Lúc huynh đi nhớ mang theo bát trả lại phòng bếp hộ tôi."
"Được."
"oh, oh, huynh mau nằm xuống để khỏi bị lạnh." Tôi vội vàng kéo chăn lên cho hắn.
"An Chi, muội......" Tôi nghe hắn nói quay đầu lại, còn chưa nghe được nửa câu sau của hắn, ngay lúc đó tầm mắt liền chuyển, trong chốc lát đã biến thành đang ngẩng nhìn.
Ngay sau đó, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú mang theo chút mờ mịt, thấy tôi nhìn hắn, tầm mắt hắn vừa chuyển, đối diện nhìn thẳng vào mắt tôi.
Vốn là bởi vì chiếu cố thân thể của chính mình, cũng không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, cho nên tôi cách hắn cũng không xa. Nhưng gần như vậy, lại cảm thấy được, tựa hồ khoảng cách quá gần, quá thân mật đến mức...... tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Vốn phải vội vàng thối lui mới đúng, nhưng một khắc này, cũng không biết là vì cái gì, cả hai chúng tôi đều không cử động. Cho đến lúc ngọn nến ở trên bàn bị gió thổi bỗng dưng lay độlangngoccac.wordpress.com">[email protected]@
Giống như là có cái gì đó bị phá vỡ, Triển Chiêu bỗng dưng lùi về phía sau vài bước "Ta… Triển mỗ đi ra ngoài trước."
"A, đại ca trên đường cẩn thận." tôi cũng vội đáp một câu.
"Ừ." Triển Chiêu xoay người, tư thế kia thấy như thế nào cũng làm cho người ta phải thay hắn lo lắng, hắn có thể trực tiếp đụng đầu vào tường hay không đây.
Bất quá......
"Triển đại ca, chờ một chút." Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện
Triển Chiêu dừng cước bộ, thân thể không khỏi có chút cứng ngắc.
"Triển đại ca, huynh quên mang theo bát." Tôi rất là vô tội nói.
Vì thế, người nào đó bị gọi lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó cầm cái bát ở trên bàn lên, bước nhanh rời đi.
Tôi chui vào trong chăn, tôi không phải đã nói lời gì khủng khiếp đó chứ[email protected]@
Triển Chiêu lẻn vào trong cung tìm Quách Hòe, lại ngoài ý muốn cứu được Lý phi nương nương đang bị người đuổi giết. Mà mẫu thân mắt mù của Mai Nương cô nương, bất luận như thế nào cũng không nói ra kẻ nào muốn đuổi giết bà, chỉ hỏi vụ án Triệu Quốc Đống xử như thế nào.
Ngay sau khi biết được Bao đại nhân cố chấp xử trảm Triệu Quốc Đống, lại bởi vì đắc tội Bát vương gia mà bị giáng chức, trên mặt bà toát ra vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Tôi cùng Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng tôi biết chuyện của bà ấy, nhưng là cũng không thể nói ra, mà sau khi Triển Chiêu hỏi cũng không có kết quả gì, Lý phi nương nương ở phủ Khai Phong nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, liền chuẩn bị rời khỏi Khai Phong phủ, mang theo Mai Nương quay về quê cũ.
"Đại thẩm, người thật sự cứ như vậy mà rời đi sao?" Triển Chiêu đã từng nhìn thấy tình cảnh bà cùng Mai Nương bị người đuổi giết, vẫn không yên lòng mà lên tiếng hỏi.
Lý phi nương nương lưu lạc nhân gian đã mấy chục năm, đã không còn sự tao nhã như trước kia, chống quải trượng nói "Ta chỉ là một người bán rau, ta chấp nhận, chấp nhận."@[email protected]
"Chính là, đại thẩm, hôm qua trên đường để tôi đưa người về Khai Phong phủ, người không phải vẫn luôn nhắc tới muốn gặp Bao đại nhân hay sao?" Triển Chiêu hỏi.
"Bao đại nhân đã bị bãi quan, ta còn có thể trông cậy được sao?"
Một câu nói ra làm cho Triển Chiêu buồn bã, một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng "Vậy để Triển mỗ tiễn hai người ra khỏi thành."
Lý phi nương nương gật đầu cảm ơn.
Thuê một chiếc xe ngựa, cũng không cần người đánh xe, Triển Chiêu tự mình đánh xe, mới vừa đi cách Khai Phong phủ không xa, chỉ thấy phía trước có một cỗ kiệu đang nghênh diện đi tới.
Không thể không nhường đường, Triển Chiêu không thể không dừng xe ngựa lại. Mà đồng thời, cỗ kiệu phía trước cũng dừng lại, chỉ thấy một người coi như cũng quen từ cỗ kiệu bước ra. Thấy thế, Triển Chiêu không thể không xuống xe hành lễ "Quách công công."
"Triển hộ vệ." Quách Hòe đáp lại lễ.
"Công công mới sáng sớm đã đến thăm Bao đại nhân, chẳng lẽ là có tin tốt gì sao?"
Quách Hòe cười cười không rõ hàm ý "Tin tốt thì dễ có, giai nhân mới là khó cầu a ~. Có phải trên xe của Triển hộ vệ có giai nhân hay không?" Quách Hòe nói xong, vượt qua Triển Chiêu đến gần xe ngựa "Nói vậy, vị giai nhân này, ắt hẳn phải là quốc sắc thiên hương, Triển hộ vệ sao không dẫn chúng ta đến diện kiến mỹ nhân? Coi như để cho chúng ta được một lần chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mỹ nhân." Quách Hòe nói xong, vươn tay muốn vén rèm che lên
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
205 chương
5 chương
18 chương
11 chương
99 chương
23 chương