12 chòm sao và tình yêu định mệnh
Chương 14 : Ký ức 2 năm trước (2)
Trong căn nhà nhỏ nhắn mà lạnh lẽo đầy ắp những tiếng mắng chửi và tiếng đập phá vang lên.- Cô tưởng mình có quyền nói ở cái nhà này sao?
Giọng nói của một người đàn ông vang lên đầy giận dữ.
- Tôi không có quyền thì đã sao mà tôi có quyền thì đã sao. Anh đừng quên là căn nhà này là do tôi mua nó đứng tên tôi.
Người phụ nữ kia cũng không kém phần tức giận khi thốt lên những lời nói này.
- Cô im ngay cho tôi. Hừ cô tưởng căn nhà này sẽ là của cô mãi mãi sao? Lúc cô chết rồi thì căn nhà này cũng sẽ thuộc về tôi thôi.
Người đàn ông đó nói những lời nói đầy ẩn ý bên trong nhưng người phụ nữ kia đâu phải là người không biết những ẩn ý trong mỗi lời nó của ngươif ta, có lẽ cậu con trai nhỏ của bà đã được thừa hưởng điều đó từ bà.
- Anh cần gì phải mở mở đóng đóng như thế. Sao không nói thẳng ra là muốn giết tôi đi, tôi cho anh giết đấy, có chết tôi cũng không về ám anh đâu.
Trong ngững tiếng cãi cọ của họ thì ơ bên ngoài lại có những chàng trai gương đôi mắt buồn rầu về cánh cửa lớn lạnh lẽo đứng im. Một chàng trai khẽ thở dài rồi nói
- Thôi về nhà tao đi.
Tát cả quay đi định cất bước đi thì...
- Cô im đi
"Bốp"
Sau câu nói giận dữ của người đàn ông thì một tiếng bốp vang lên rồi sau đó tất cả chìm vào yên lặng. Vì được thừa hưởng sự nhạy bén và linh cảm tốt của mẹ nên Thiên Yết cảm thấy có điều chẳng lành xảy đến. Anh xông ngay vào trong nhà trong sự ngạc nhiên của lũ bạn.
Đập ngay vào mắt anh là một người phụ nữ trẻ đẹp nằm dưới nền nhà lạnh lẽo máu tù đỉnh đầu không ngừng tuôn ra, người đàn ông thở phì phò khuôn mặt đỏ lên vì tưc giận trong tay ông ta cầm một cái gậy gỗ còn dính máu tươi.
Không nghĩ ngợi gì nhiều anh liền xông vào đỡ người phụ nữ đang nằm trên sàn lạnh giá.
- Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ nghe thấy con không mẹ, mẹ tỉnh lại đi mẹ, mẹ,mẹ...
Trong mắt anh đầy sự hoang mang, lo lắng và sợ hãi, không ngừng lay người mẹ đang nằm trong tay anh. Khi các chàng trai kia vừa vào thì họ sững người trước cảnh tượng đau thương này. Từng người một ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mắt họ nhắm chặt, đôi môi họ mím lại, đầu họ cúi gầm xuống, nước mắt họ cứ lặng lẽ rơi.
Thiên Yết vẫn không ngừng gào lên gọi mẹ những đáp lại anh là dự im lặng đến rùng mình. Anh không ngừng gào hét cho đến khi anh nhận ra rằng người mẹ bấy lâu nay anh yêu, người luôn yêu thương và chăm sóc anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Anh cúi đầu cắn chặt môi mặc kệ cho mùi máu tanh xộc vào trong miệng anh, nước mắt anh giờ đã không thể nào không rơi ra. Những giọt nước mắt của họ rơi để chứng minh được họ đang đau khổ như thế nào. Có lẽ anh trời cũng đang khóc thay cho họ mà nhưngx giọt mưa cứ thế rơi ngoài kia, từng giọt...từng giọt....từng giọt....đau đến nhường nào.........
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
38 chương
9 chương
65 chương