12 chòm sao thời thanh xuân tươi đẹp của chúng tôi
Chương 17 : Rung Động Tạm Thời!
- Ting…ting…ting.Chuông điện thoại của Tiểu Nhân Mã vang lên báo hiệu có tin nhắn đến.
Cô vơ lấy cái điện thoại đặt trên nóc tủ, nhấp vào mục Zalo thì thấy mik nhận được tin nhắn từ Cự Giải.
Và cuộc nhắn tin của họ diễn ra như sau:Giải: “Mã Nhi, cậu đỡ sốt hơn chưa?”Mã: “Đỡ hơn chút chút rồi, ở trường đang là giờ ra chơi à?”Giải: “Umk.
Mà tớ muốn thông báo với cậu một chuyện…”Mã: “Chuyện gì thế?!”Giải: “À…Ký túc xá của trường HaiKing Star mới sửa xong, chiều nay lúc tan học bọn tớ sẽ rủ nhau đi mua ít đồ nên ko về nhà sớm với cậu được…”Mã: “Ko sao đâu, mọi người đi mua đồ vui vẻ, mua luôn cho tớ nữa nha.”Giải: “Ừm, bái bai cậu.”Mã: “Bai!”Kết thúc cuộc hội thoại, Mã Mã đặt điện thoại xuống giường, đôi mắt lờ mờ nhắm nghiền lại, rồi ngủ thiếp đi…~o0o~Tại lớp 11Z^^^^^^^^^Lớp 11Z bây giờ đang rất yên tĩnh, đứa nào đứa nấy đều tập trung lắng nghe cô Lâm Thuỳ Chi giảng bài.
Cô Chi là cô giáo chủ nhiệm đồng thời cũng là cô giáo dạy Văn của tụi nó.
Nói thật thì môn Ngữ Văn được xem là một học buồn ngủ và chán ngắt nhất đối với các bậc học trò.
Nhưng với lớp 11Z thì phải nói ngược lại, tụi nó thật sự rất đam mê Văn học.Tiết Văn kết thúc cũng là lúc tụi nó được ra về.
Song Ngư khoác cặp lên vai, chỉnh lại phần áo đóng thùng, rồi chạy về phía của Giải:- Cự Giải, tụi mình đi thôi!Giải Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ngư, rồi nói:- Ừ, đợi 3 người kia chuẩn bị xong đã rồi tiện thể đi luôn.-----Cô Thuỳ Chi sắp xếp lại đống sách Ngữ Văn, rồi cho vào cặp.
Lúc đó ko hiểu sao trong đầu của cô Chi lại hiện lên hình ảnh của Nhân Mã.
Chắc là do hôm nay bài tập khá nhiều mà Nhân Mã lại xin nghỉ nên cô Chi có phần lo lắng.Thấy Song Tử đang chuẩn bị ra về, cô Chi liền nói:- A, trò Song Tử, hôm nay em rảnh ko?Song Tử hỏi lại:- Chi vậy cô?- À, cô muốn em đưa bài tập về hộ cho trò Tiểu Nhân Mã đó mà.
– Cô Chi nói.Song Tử gãi đầu:- Cô Chi à, cô đẹp lắm ak, mà em thì xưa nay rất yêu cái đẹp và thik giúp đỡ người đẹp, nên em sẽ sẵn sàng giúp cô.
Nhưng em thật sự ko biết nhà của cậu ta ở đâu cả.- Cô có địa chỉ nhà Nhân Mã đây, em tới đưa bài tập cho em ấy giúp cô.
– Cô Chi cười, rồi đưa cho Song Tử tờ địa chỉ cùng với 1 chồng sách.- À, vâng.
– Song Tử nhanh chóng cầm lấy, rồi nhận lời đi đưa bài tập cho một cô gái lạ mặt.Thấy Thiên Yết đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Song Tử thầm nghĩ:“Hay là đưa cho thằng Thiên Yết để nó đi giúp mình ta? Haha, ý kiến hay, mik đúng là thông minh!”Nói là làm, Song Tử liền chạy tới, đập lên vai của Thiên Yết:- Ê, Yết Ca, rảnh ko?- Chuyện gì? – Thiên Yết hỏi.- Đưa giúp tao chồng vở này cho con nhỏ Tiểu Nhân Mã gì gì đó đi, có địa chỉ nè!- Tao ko rảnh.
– Thiên Yết gạt Song Tử sang một bên, rồi quay lưng rời đi.“Hừ, bạn bè kiểu đó đấy!” – Song Tử thầm nghĩ.Anh nhìn tờ địa chỉ mà cô Chi đưa cho, lắc đầu ngán ngẩm, rồi bước đi một cách bất đắc dĩ.(Bên phía của Nhân Mã)***- Khụ…khụ… - Mã Mã ho liên tục.
Nói thật thì từ sáng tới giờ mới đỡ hơn có chút xíu hà.
Bệnh cảm đúng là khó chịu thật!Đang nằm nghỉ ngơi, Mã Nhi nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên:- Kính…koong…kính…koong…“Giờ này mà ai tới vậy trời?!” – Nhân Mã đứng dậy một cách khó nhọc, rồi chầm chận bước ra mở cửa.- Kính…koong…kính…koong- Cạch – Nhân Mã mở cửa, hiện ra trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, điển trai vô cùng.
Với mái tóc màu đỏ nhạt và đôi mắt sầu màu xanh dương huyền ảo.
Mã Mã hơi khựng lại, một phần là vì cậu ta quá đẹp, một phần là vì cô chưa hề gặp cậu con trai này bao giờ cả.Nhân Mã hỏi, giọng có phần hơi khó hiểu:- Nè, cậu là ai thế? Tôi nhớ là tôi ko quen cậu…Cậu con trai đó ko trả lời mà lại hỏi ngược lại:- Cậu là Tiểu Nhân Mã?- A, phải.
Sao cậu biết tên tôi vậy?! – Mã thắc mắc.Song Tử miễn cưỡng trả lời, bởi anh cũng chưa từng gặp cô gái này bao giờ:- Tôi là Thượng Song Tử, học cùng lớp với cậu.
Cô Chi bảo tôi mang đống bài tập của ngày hôm nay tới cho cậu.- A, vậy sao? Vất vả cho cậu rồi, mời cậu vào nhà… - Mã Nhi bối rối, ai bảo anh chàng này soái quá làm gì.- Thôi ko cần đâu.
Giờ tôi phải đi rồi, lần sau gặp lại! – Song Tử đặt đống sách vở lên tay Nhân Mã, rồi nhanh chóng rời đi.Ko hiểu sao, Nhân Mã cứ mãi nhìn theo bóng dáng của cậu trai ấy (chắc máu mê zai của nó lại nổi lên rồi).
Cô giật mình lắc lắc đầu cho tỉnh táo, rồi bước vào nhà, miệng thầm lẩm bẩm:- Ko, đây tuyệt đối ko phải là nó.
Nhân Mã, mày phải tỉnh táo lại! Đây chắc chắn chỉ là thứ tình cảm rung động tạm thời mà thôi!!!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
82 chương
38 chương
155 chương
12 chương
99 chương
41 chương