(12 chòm sao) ghost opera
Chương 6 : Thị trấn flatwoods
"Xin chào, nước Mỹ !!!! Đã lâu lắm rồi không quay lại !!!!"
Khung cảnh sân bay tại New York vẫn tấp nập người người đi lại cùng những tiếng nói cười ồn ào không ngớt. Bầu không khí ấm áp đặc trưng từ các máy sưởi hiện đại bao trùm khắp cả sân bay, tiếng nói ngôn ngữ xa lạ từ nhiều người đến từ quốc gia khác nhau, mang đến cho Du Liên một cảm giác thật thân thương.
Phải, với Du Liên, thành phố này như là ngôi nhà thứ hai của mình. Đó chính là cái nôi trọng yếu đã đào tạo cô cũng như giúp cô trở thành một FBI xuất sắc cho đến bây giờ.
"Du Liên, lâu rồi không gặp, nhớ tôi không ?"
Ngay vừa bước ra khỏi sân bay, con người đang xuất hiện trước mắt Du Liên giờ đây khiến cô chỉ biết đứng trời trồng. Chiếc túi xách cô cầm trên tay cũng đột nhiên rớt xuống cái phịch, thu hút ánh mắt tò mò lẫn bàn tán xôn xao của những người xung quanh. Nhưng điều mọi người đang bàn bạc, không phải vì thái độ của cô, mà là đối tượng đang đứng lù lù trước mắt mình.
Con người này, làm sao mà Du Liên có thể quên được chứ ?
Đó là anh chàng thanh niên mang đồng phục của một sĩ quan FBI. Anh trông không được cao lớn cho lắm nhưng bù lại vào đó là những đường cong tuyệt đẹp trên từng cơ thịt trên cánh tay của anh. Chàng thanh niên này có khuôn mặt vô cùng bảnh bao với mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt đen láy tinh anh, đặc trưng cho một kiểu người Châu Á mà đến một người "mít đặc" mấy môn xã hội như Du Liên cũng thừa biết.
Những cảm xúc bấy lâu trong người Du Liên bắt đầu trỗi dậy, cô chỉ vào mặt chàng thanh niên, thét toáng lên.
"A... A.... Asano ????????!!!!!!!!!!!! Anh làm cái quái gì ở đây ???????"
***
Cũng giống như Du Liên, Asano Nakamura cũng là một người châu Á được trường sĩ quan New York tặng học bổng đào tạo FBI. Anh là người Nhật Bản, nhưng nay sau khi ra trường, anh lại quyết định không trở về quê hương mà tiếp tục sự nghiệp trên vùng đất khách quê người này.
Và tất nhiên, thời còn đi học, mối quan hệ giữa anh và Du Liên chẳng mấy tốt đẹp gì cho lắm bởi biết bao những đùa ác quái của anh cứ đổ dồn hết lên đầu của Du Liên, khiến cô không ít lần phải tức hộc máu đến chết...
Trong khu chung cư, nơi Asano đang sống...
"Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi nữa đây ?" — Du Liên ngồi khoanh chân khoanh tay trên chiếc giường êm dịu. Ánh mắt sắc lẻm vì tức đến run người của cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh chàng đang say sưa với cái máy game kia, tỏ vẻ chẳng hề quan tâm gì đến những gì cô nói cả.
"Đã ra tận đây đón cô mà bị trả ơn thế đấy à ??" — Asano lấy ngón tay mình, chọc chọc liên tục vào trán Du Liên khiến cô chỉ hận sao mình không thể vươn lên mà cắn nó thì thôi — "Chả nhẽ vẫn còn giận tôi vì mấy chuyện cỏn con thời còn đi học sao ?"
"Anh làm như tôi còn trẻ con lắm đấy !" — Du Liên chẳng buồn nhìn thấy Asano một lần.
"Thế vào vấn đề chính, Du Liên tại sao cô lại quay trở về New York. Tôi tưởng cô đang thực thi nhiệm vụ của cấp trên ở Việt Nam chứ ?"
"À tôi đã tìm ra được nghi phạm rồi."
Vào đúng chủ đề chính, Du Liên hối hả lục lọi trong chiếc ba lô của mình, ném trước mặt Asano một tập hồ sơ cực dày trên giường cùng một chiếc laptop hãng Dell màu đen sáng bóng lên trên giường. Trong lúc chờ đợi cô bật máy tính, anh cũng ngồi sà xuống sàn, lật lật từ tốn trên những giấy tờ mà Du Liên đã đưa cho anh. Nhưng tấm ảnh được chụp lại, cùng với những manh mối lần lượt được Du Liên ghi chép lại rất kỹ, khiến một người bản tính cứng nhắc trong công việc như Asano cũng phải gật đầu tán thành.
"À Asano này..." — Du Liên hỏi — "Anh có tin vào mấy chuyện ma quỷ không ?"
"Bình thường, tôi sẽ hoàn toàn không tin nếu không được xem những đống tài liệu này của cô..."
Đúng là vậy, đôi mắt của anh khẽ nheo lại trên một tấm hình chụp một cảnh giờ ra chơi của Đông Bắc Mekong vào buổi sáng minh mơ. Thế nhưng, anh không hiểu vì sao, dù rất rõ là ban ngày ban mặt, bỗng nhiên ở vị trí lan can trước một cửa lớp tối tăm, là một chấm nhỏ xíu của một nam sinh. Nhưng Asano không thể thấy rõ vì một sự thật, chỉ có chỗ nam sinh ấy, là bức ảnh bị biến dạng bất thường...
Và rất nhiều, rất nhiều những tấm hình bị biến dạng khác, tất cả mọi người trong ảnh đều rất bình thường trừ một bóng hình lẻ loi duy nhất của một con người. Bị chìm trong bóng tối, lại bị như ai đó bôi xoa lung tung khiến nhân ảnh người đó như tàng hình, dường như biến mất trên đời... Lẽ tất nhiên, khi xem những cái này, đến một sĩ quan như anh cũng phải rùng mình.
"Những cái đấy là bằng chứng bởi tôi đã rửa đi rửa lại biết bao nhiêu lần nhưng kết quả vẫn vậy." — Du Liên lần này mở máy tính cho Asano xem, dù có tăng độ phân giải đến đâu đi nữa nhưng xác suất nhận diện khuôn mặt vẫn chỉ là 0%... — "Và chính mắt tôi đang theo dõi, nghi phạm đang cùng những người liên quan đã đến đây."
"Cái gì ??!!!!!!!! Vậy bây giờ chúng đang đi đâu ???????"
"Theo do thám của tôi, thì chúng đang đến Flatwoods, phía Tây Virginia. Bây giờ tôi đang thu xếp đến đến đó đây."
"Có lẽ vụ án này... xem ra tôi quyết định sẽ bắt tay hợp tác với cô." — Asano suy nghĩ đăm chiêu — "Tôi biết, một mình cô đảm nhận công việc này quả thật cũng giỏi lắm rồi. Tôi được huấn luyện bắn súng giỏi hơn cô nên nếu có gì, tôi sẽ giúp cô một tay."
Du Liên nghe thấy thế như không tin vào đôi tai của mình. Cô thầm nghĩ, hoá ra anh chàng hiếu động này đôi lúc cũng khiến bản thân cô cũng buộc phải mở lời cảm ơn đấy chứ...
Thế là Du Liên cùng Asano hướng thẳng đến thị trấn Flatwoods...
***
Thị trấn Flatwoods giờ đây cũng chỉ vài vỏn vẹn những căn nhà hộ dân sinh sống, bao bọc xung quanh là nguyên một bãi khu rừng với những tán cây cao ngất trời mây. Các cây mọc ở đó cũng thẳng tắp, đồng đều, trông chẳng có gì gọi là bất thường với nơi mà họ nghĩ, nghi vấn về những chuyện ma quỷ sẽ phải bước chân ở đây. Nếu thoạt nhìn ngoài, người ta có thể nhìn thấu xuyên suốt bên trong sâu khu rừng đến gần 2 cây số.
Du Liên nghĩ, việc đầu tiên, là cô sẽ đi hỏi người dân trước.
Ngôi nhà đầu tiên họ mở cửa là của một người đàn ông ngoại hình xấu xí nhếch nhác ở tuổi trung niên. Họ có đập vào mắt loáng thoáng thử bên trong ngôi nhà thì chỉ toán thấy nhà cửa phòng ốc bề bộn. Đồ vật, quần áo chất đống ngổn ngang khắp mọi nơi và đầy rác rưởi. Nhìn thế nên mọi người đoán ông ta hẳng đang sống một mình.
"Xin chào ông." — Du Liên nở một nụ cười tươi nhất có thể của mình — "Chúng cháu có thể hỏi ông về những chuyện kỳ lạ về..."
"Cút !!!!!!!"
Nhưng chẳng mấy chốc sau, cánh cửa nhà ông ta đóng cái sầm trước khuôn mặt trắng bệch của đôi nam nữ sĩ quan...
"Đừng lo..." — Asano vỗ về - "Hẳn chúng ta hỏi đúng lúc ông ta đang cáu giận thì sao ?"
Ấy thế nhưng, dù Du Liên và Asano đi đến đâu để điều tra đều cũng bị người trong thị trấn từ chối ngay khi nhắc đến điều bí ẩn trong khu vực nơi đây. Thậm chí còn có một người vì nổi đoá, giận quá mất khôn mà xách súng săn lên, dí theo hai người khiến họ phải mất một phen suýt nữa tim rơi khỏi ngực vì hoảng hồn.
"Chết tiệt !!!!!" — Du Liên tức tối quát lên — "Ngươi dân ở đây bị làm sao vậy trời ??? Có cho hỏi thế mà cũng nhất quyết không chịu khai ra à ???"
Vụ việc tưởng chừng trong tình thế bế tắc ngay bước đầu tiên, bỗng nhiên có một bà cụ đến gần chỗ hai người bị bắt đứng ngoài nắng chiều.
"Hẳn ý các cháu muốn hỏi mọi người về.... quái vật Flatwoods ?"
"Hả ?" — Cả Du Liên lẫn Asano đều ngợ người ra — "Quái vật Flatwoods à ?"
***
"Thật sự, ta vô cùng thay người dân thị trấn này, xin lỗi các cháu vì những thái độ khiếm nhã của họ..."
"Bọn cháu không để tâm đâu ạ." — Asano nhận ly nước lạnh từ tay bà cụ, rồi nhanh chóng uống ực một hơi vì đã bị chịu khát trong suốt mấy tiếng đồng hồ.
"Bà ơi, chúng cháu không hiểu vì sao nói đến quái vật Flatwoods, ai ai đều cũng sợ hết cả." — Du Liên cũng đón nhận sự tử tế của bà bằng một dĩa bánh quy nhỏ.
"Câu chuyện về quái vật Flatwoods năm mươi năm nay đã trở thành nỗi ám ảnh cho thị trấn này." — Dù giọng nói có phần khản đặc nhưng bà cụ vẫn tiếp tục — "Ở thị trấn này, mọi người có thể sống tự do nếu như không tồn tại sự hiện diện của nó."
Rồi bà cụ đi đến một góc tường, lấy ra một cuộn giấy và đặt nhẹ nhàng trên chiếc bàn ngay trước mặt Du Liên và Asano. Cả hai người lật đật mở ra, thì trong đó, chính là bức ánh chân dung của quái vật Flatwoods khiến một người mới biết lần đầu như hai người này bỗng ánh lên sự khiếp sợ.
Đó là một loại sinh vật kỳ dị, có giả thiết nó chính là quái vật UFO từ hành tinh khác xuống tận đây. Mặc dù là hình ảnh trắng đen nên không thể thấy rõ được màu nhưng đôi nam nữ vẫn có cảm giác, dường như trong tấm ảnh này con quái vật đang nhìn mình thật sự vậy.
Nếu chụp được từ góc đằng xa thế này thì ắt nó phải cao hơn con người chúng ta rất nhiều. Đầu nó tròn vo nhưng lại có "vành" hình giống con cơ trong bộ bài Tây bị lộn ngược, hai đôi mắt từ đằng xa nhưng vẫn có thể loé sáng như mắt cú. Tay của nó, hầu như Du Liên và Asano đều không thể nhìn thấy, nhưng trông nom có vẻ nó dường như không tồn tại hay tại do chúng quá nhỏ. Thân hình nó khá lớn, trông giống như nó đang mặc tà áo choàng dài chấm đất.
"Người ta cho rằng nó có đến mười chân và có thể bay được đấy các cháu." — Giọng bà cụ lần này trầm xuống — "Ngươi ta sẽ thường thấy no vào tầm buổi chiều hoặc buổi đêm. Nếu có ai bắt gặp được nó, may mắn thì trốn được như người đã chụp tấm ảnh này, còn không các cháu sẽ bị nó bắt sống và lôi vào sâu trong rừng này.
Bà cụ chỉ tay về phía khu rừng mà mọi người đã nhìn thấy lúc trước khi vào thị trấn. Ánh hoàng hôn chiếu vào, cơn mưa bóng mây bất ngờ chợt ập đến khiến trông quang cảnh giờ đây như đang tắm mình trong một mưa máu khổng lồ.
***
"Du Liên, giờ tôi mới biết cô can đảm đến như vậy đấy."
"Tớ đã nhận nhiệm vụ tìm ra chân tướng cho vụ án này, thì chết là cũng có chút cái vinh. Còn hơn là phải sống nhục !" — Du Liên bật đèn pin, chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách trong khu rừng mà cười khì — "Châm ngôn của Việt Nam chúng tôi là như thế."
Tuy nhiên, có một sự kỳ lạ đang diễn ra trong khu rừng. Ngay đến Du Liên và Asano cũng công nhận, vào ban ngày, khu rừng này nhìn thấy rất rõ và rất sâu. Cơ mà, vào ban đêm, nó trở nên rậm rạp bất thường, ngay đến có cách hai đến ba mét thì hai người vẫn có thấy cây, cây và cây rậm rạp nối tiếp với nhau, che mất tầm nhìn của hai người một cách bí ẩn.
"Du Liên, cô nên biết sự thật ngay sau lưng mình."
Phải, lối đi mà hai người tưởng chừng là con đường mòn ấy, bây giờ cũng toàn toàn là bụi rậm, cứ như không hề có chút dấu hiện nào về sự xâm nhập cả.
"Đúng là có cái gì đó không bình thường ở khu rừng này..." — Du Liên thì thào bên tai Asano — "Asano, chúng ta nên kiểm tra thử không ?"
Asano và Du Liên quyết định sẽ dùng con dao, rạch trên thân những cái cây mà họ đã đi ngang qua. Cứ tiếp tục như vậy, hàng phút trôi qua mọi thứ vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ cho đến khi...
"Này Asano !! Cậu đừng rạch cây bừa bãi thế này không, chỉ cần dấu X là được rồi mà ?"
Du Liên chiếu đèn pin đến một cái thân cây có gốc bị rạch những đường song song xiên vẹo trông rất kỳ quặc. Những đường rạch với cô như thế là khá sâu, bởi cô có thể thấy nhựa cây từ trong đó đang chảy ra ngoài.
"Không ! Nãy giờ tớ rạch cây sau lưng cậu mà, mà nãy giờ tớ toàn đánh dầu X cơ chứ ?" — Asano ngay sau lưng Du Liên vọng lên.
Chờ chút !!! Nếu nãy giờ Asano không hề đi trước Du Liên. Nhưng mà cũng đúng, cô có để ý kỹ, tất cả những cái cây anh đánh dấu toàn bằng chữ X. Vậy mấy cái vết xiên vẹo và song song nhau này là...
"Là vết cào ư... Nhưng loài sinh vật nào có thể làm được điều đó..."
Lúc Du Liên chiếu chiếc đèn pin xuống dưới đất...
"Kyyyyaaaaa !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
"Chuyện gì vậy, Du Liên ???!!!!!" — Asano từ đằng sau vội vàng đỡ Du Liên dậy. Thoạt anh có nhìn ngang qua, anh chưa bao giờ thấy cô trở nên sợ hãi đến thế cả.
"Asano ! Tôi trông thấy có những vết chân !! Chúng rất rất to !!!!" — Du Liên chĩa thẳng chiếc đèn pin ra phía trước, về phía chỗ có dấu chân — "Vậy hẳn đúng như bà ấy nói, sinh vật ấy phải chăng nó có thật ???"
Asano cầm chặt đèn pin của Du Liên trong tay, anh cảnh giác, chiếu vào chỗ mà Du Liên đã chỉ nhưng............ chẳng có dấu chân nào cả.
"Quái lạ !!!" — Du Liên như không tin vào mắt mình. Rõ ràng... rõ ràng những vết chân ấy in rõ trong trí nhớ của cô ?
"Cô mê sảng hay sao đấy, Du Liên ? Giờ tôi mới biết cô mắc chứng sợ ma đấy ?"
"Tôi không thèm sợ ma ! Nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy chúng mà ?? Và cả vết cào rách trên thân cây nữa !!!"
"Đúng ! Tôi có thấy dấu vết cào rất sâu trên thân cây này."
Thế nhưng điều khiến Du Liên sợ hãi hơn, cô tưởng đâu anh đang chỉ theo cái cây mà cô phát hiện dấu cào đó.
Không chỉ có một cây, mà còn rất nhiều, rất nhiều nhưng cái cây khác xung quanh Asano và Du Liên đều cũng bị tương tự như vậy.
"Ở đây tớ cũng thấy một cây cũng bị này." — Asano lại gần một cây khác, và anh cũng thấy những dấu vết cào đáng sợ đó — "Đó có thể là vết của một con thú hay một con gì đó khác như gấu, sư tử hay cọp..."
Trong lúc anh đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên anh cảm thấy tê tái sống lưng. Anh vừa nghe thấy một vật thể... không phải ! Một sinh vật nào đó đang chuyển động trong bụi rậm ngay phía đằng sau lưng anh. Dù trời không có gió, nhưng anh nhìn thấy những ngọn cây, nơi anh có cảm giác lạ thường này khẽ chuyển động. Sẵn tính tò mò, Asano chiếu rọi đèn pin vào trong đó thì một thật sự khiến anh tròn mắt ngỡ ngàng.
"Du Liên, đúng những dấu chân này không ?"
"Chính nó !" — Du Liên lấy hết cam đảm để khẳng định.
Đó là những dấu chân đang nằm chồng chéo lên nhau. Trông chúng vô cùng to lớn với hình dạng như bàn chân của một con gà. Chúng có ba ngón rất dài, gấp ba lần chiều dài bàn chân của hai người. Nhưng theo như với những kiến thức sinh học cơ bản của họ thì chẳng có một sinh vật nào đó bàn chân kỳ dị như thế ?!
"Vậy đúng là có một loài sinh vật lạ nào đó xuất hiện trong khu rừng thành nỗi ám ảnh của mọi người dân ở đây, liệu nó có liên quan đến loài quái vật Flatwoods hay không..." — Du Liên suy nghĩ đăm chiêu cho đến khi những gì trả lời cho cô chỉ là một sự im lặng.
Đúng là vậy, khi Du Liên quay lưng lại, Asano đã đột nhiên biến mất !
"A... Asano !!!!! Asano !!! Anh đang ở đâu vậy ????"
>>> DÀN NHÂN VẬT >>>
1. Bạch Dương - Asano Nakamura (Nam)
_ Xuất hiện: Chap 5
_ Tình trạng: Còn sống
~~~ CHÒM SAO BẠCH DƯƠNG: UNLOCKED !! ~~~
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
15 chương
74 chương
50 chương
96 chương
39 chương
17 chương