11 Âm Binh
Chương 18
Cường gỡ hết kim trên người xuống, cảm giác trở lại làm chính mình thật tốt, giống như là vừa được tái sinh vậy. Trong lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng thể xác lại nặng nề hơn, Cường bắt đầu cảm nhận được cơn đau truyền tới từ những chỗ bầm dập trên người. Xem qua thì chỉ là mấy vết thương ngoài da, cậu vẫn có thể chịu đựng được. Kim và chỉ đều được thả từ trên trần nhà xuống, có lẽ cái bẫy công phu này đã được chuẩn bị từ rất lâu, thất bại như vậy quả thực có chút uổng phí.
Tình hình của Quân thì nghiêm trọng hơn, bằng mắt thường cũng nhìn ra, mặt hắn không chỗ nào không bị trầy xước. Trán thì có hai cục u rớm máu, má trái tụ máu tới tím đen lại, miệng và mũi đều bị rách, nếu là người khác chắc đã đau tới ngất đi rồi. Sau khi Cường đứng dậy, cậu định kéo hắn lên, nhưng thiện ý đó bị hắn gạt đi, ai đánh hắn ra nông nỗi này, dù có bị điều khiển thì chắc cậu cũng cảm thấy rất sung sướng.
Kiểm tra một lát, thấy thân thể không vấn đề gì nữa, lúc này Cường nhìn quanh nhà thờ, giờ thì nó đã thành một bãi chiến trường. Với những bàn ghế gãy đổ, chân tay manocanh rơi lung tung khắp nơi, đằng kia còn có cả một cái hố bị đục ra sâu hoắm. Cường chột dạ, có lẽ nào cô gái đã chết, nhìn cái ghế lún sâu trong tường, chỉ thấy hai cánh tay bất động của cô gái thò ra, bụi bám tới trắng cả một khoảng đó. Giết người là tội hình sự nguy hiểm, nhẹ thì đi tù chục năm, nặng thì tử hình. Nếu giết người mà có hối cải, ví như kịp thời đưa đi cấp cứu, có lẽ sẽ được giảm án.
Bình thường đối mặt với kẻ thù, cậu sẽ chỉ nghĩ làm sao để chiến thắng mà không chút bận tâm, nhưng đối mặt với pháp luật, cậu thực sự lo sợ. Cường muốn qua đó xem tình hình cô gái thế nào, nếu sự đã rồi thì để Quân bắt cậu luôn cũng được, dẫu sao hắn cũng là thanh tra. Chân vừa đi được hai bước, bỗng có bàn tay đặt lên vai giữ cậu lại, Quân đằng sau nói:
- Về thôi, còn đi đâu nữa vậy?
Cường thở dài, đáp:
- Cô gái kia có lẽ chết rồi, chuẩn bị gọi người tới bắt tao đi, tao đầu thú.
Quân từ phía sau bước lên đứng ngang hàng với Cường, hắn nhìn về phía bức tường bị đâm thủng, sau vài giây mới quay lại nhìn Cường, mặt làm ra vẻ khinh thường những lời cậu vừa nói. Hắn ôm ngực cười ruồi một cái, dù rất đau nhưng vẫn cố nói bằng giọng chế giễu:
- Mày mà chạy không nhanh, chắc tao sẽ phải gọi xe cấp cứu đưa mày về nhà xác luôn đấy. Đừng có cô ấy thế nọ cô ấy thế kia, nó là ĐÀN ÔNG, mày hiểu hai từ ấy có nghĩa là gì không?
Cường không buồn đôi co với hắn, mặc kệ là đàn gì, nhìn thế kia là biết không sống được rồi, lương tâm cậu không cho phép bỏ chốn, nếu đã làm ra chuyện trái pháp luật, phải can đảm đứng ra chịu hình phạt. Cậu gạt tay Quân ra, giờ là lúc đối mặt với thực tế, quá nhiều chuyện xảy ra gần đây, bản thân cậu đã rất mệt mỏi rồi.
- Tao nói là chạy, hướng cửa ở bên này, đừng cố làm anh hùng nữa. Mày biết đó là gì không, Rối quỷ, kim và chỉ này không phải chỉ để điều khiển kẻ khác, nó còn có thể thay đổi hình dạng nữa. Đại loại là phẫu thuật thẩm mỹ cấp cao, nếu như mày muốn thành một trong những con manocanh kia, vậy thì cứ đi tiếp đi - Quân gằn từng tiếng một, mặt hắn sầm lại.
Hắn nói mấy lời đó làm gì, nếu hắn muốn chạy, vậy cứ thẳng hướng kia mà chạy, sao phải ở đây lằng nhằng với cậu. Cường cau mày, nhìn từ đầu tới chân Quân, hình như hắn bị thương ở đâu rất nặng, tới mức đứng không vững, chỉ có thể tựa người vào thành ghế. Cậu không nhớ được là vừa rồi, chính tay cậu đã kéo giãn dây chằng giữa hai chân hắn, nếu bây giờ hắn muốn di chuyển, chắc chỉ có thể bò đi bằng hai tay.
- Nhanh, đi về, đỡ tao - Cuối cùng thì Quân cũng phải nói.
Thật làm khó cho cậu quá, Cường nhìn lỗ thủng trên tường thêm lần nữa, hai cánh tay thon nhỏ bất động, trong đầu cậu mờ mịt, bất đắc dĩ vẫn phải đưa tên này ra khỏi đây đã. Thế là Quân quàng một tay qua cổ cậu, hai chân hắn lết đi, tốc độ không nhanh không chậm, mồ hôi hắn toát ra đầy trán. Có vẻ Quân đang lo lắng chuyện gì đó, phải ép buộc cậu đỡ hắn như vậy, bản thân Quân cũng không lấy gì làm thoải mái.
Tách.
Tiếng gì vậy. Cường nghe thấy có âm thanh phát ra từ phía sau, đang định ngoảnh mặt lại nhình, Quân lập tức nói:
- Đừng có nhìn, nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Tách... Tách....
Tiếng động ngày một nhiều hơn. Giống như là vôi vữa cùng gạch đá đang nứt ra, Cường đoán là từ phía lỗ thủng trên tường. Nhưng có chuyện gì mới được, va chạm mạnh tới mức nứt tường? Hay là cô gái kia đang rơi ra, có khi cô ấy còn sống cùng nên.
RẦM!
Hai người lập tức dừng chân, Cường quay đầu nhìn lại, cùng lúc Quân bỗng cho tay lên đỡ trán, chuyện tồi tệ nhất bây giờ mới bắt đầu. Cái ghế kia đã bị hất văng ra xa, so với lực đẩy của Cường thì mạnh gấp chục lần, toàn bộ thành ghế và chân ghế đều bị ép tới gãy nát. Cái gì có thể làm được như vậy?
Dưới ánh sáng dịu dàng của bóng đèn tuýp, Cường chỉ biết trợn mắt há miệng, cách cậu hơn 15m là hai cánh tay lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn như của vận động viên thể hình chuyên nghiệp, nếu tay cậu đặt cạnh hai cánh tay kia, sẽ giống như que đũa để cạnh thân cây. Hai cánh tay đó lại đặt trên một cơ thể đô vật không kém, bờ vai khổng lồ với những bó cơ căng bóng, có thể vì những bó cơ đó quá nặng nên dáng người kia phải còng xuống, đứng khum khum như một con gấu vậy.
Người đó cao tới 2m, hơn Cường một cái đầu là ít, áo voan không chịu nổi cơ thể bành trướng quá nhanh nên đã bị xé toạc, cả chiếc bra bên trong cũng bị sức căng của vòng một đồ sộ mà đứt làm hai mảnh. Mấy miếng vải đó giờ chỉ như sợi dây trên cổ, không phải Cường nghĩ xấu gì, nhưng ngực kia không phải ngực phụ nữ, dù có tập tạ cả đời cũng không bao giờ rắn chắc được như vậy. Bất giác cậu nhìn lại ngực mình, cảm giác đây là thịt, còn kia phải là bê tông đổ vào.
Nhìn múi bụng mới sợ, nó cộm lên thành từng cục từng cục, rãnh ngăn cách giữa các múi sâu tới một đốt ngón tay, đếm qua thì phải được tám múi. Mắt Cường như bị chọc thủng ngay khi cậu nhìn xuống hạ bộ của người đó, hai cái chân bọc trong chiếc váy đã bị xé tới tận hông, giờ thì kia không phải là váy nữa, mà nó đã chuyển thành khố hai mảnh rồi. Bắp đùi, bắp chân căng đẫy hằn lên những đường gân chằng chịt, chỉ nhìn thôi mà cậu cũng ngạt thở vô cùng.
Người đó bước ra khỏi màn bụi, khuôn mặt hiện lên đủ khiến người đối diện khiếp đảm. Đó là một vẻ nam tính khó chối từ, với trán rộng, mày cao và rậm, mắt sâu, mũi to và thẳng, môi trề, má hóp và đặc biệt là bộ râu lưa thưa dưới cằm, nhìn qua đã thấy đẹp trai rồi. Mái tóc dài lúc trước được thay bởi quả đầu bằng với hai đường undercut ở mang tai, đứng ở đâu quan sát cũng thấy đây là một khuôn mặt nam giới điển hình.
Cường dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Quân. Giờ thì hắn chỉ có thể than một câu:
- Trước giờ chưa từng có cô gái nào ở đây, thằng đó làm trong giới thời trang, ngày trước tao từng qua lại với hắn, đã bảo là chạy đi mà không nghe.
Qua lại? Cường một lần nữa phải kinh ngạc nhìn Quân. Chuyện này điên rồi, từ một cô gái mình hạc xương mai, đột nhiên chuyển thành đô vật chuyên nghiệp, đây không phải là sự thật. Chớp mắt, Cường đột nhiên thấy một cơn gió ập đến, mạnh tới mức cậu phải lùi lại, trước mắt là Quân đang hoảng hốt nói gì đó. Nhưng vì gió lớn qua, cậu chỉ kịp nhìn, không kịp nghe thấy gì.
Sạt... sạt... sạt
Cường bị hất xuống đất, cậu tự hỏi là cái gì vừa va vào người cậu vậy, lắc lắc đầu, Cường hé mắt nhìn lại, lòng thầm kêu lên, Quân xong rồi. Bên kia gã khổng lồ đã đè ngã hắn, vì Quân kịp lọt vào giữa hai hàng ghế nên gã không thể vồ trúng được hắn. Nhưng mà hai hàng ghế đang có nguy cơ gãy sập xuống, Quân vừa bò lùi, vừa hét lên:
- Nhìn xem chỉ ở đâu, mau rút hết kim chỉ trên người thằng này ra, nhanh...
Rầm!
Quân ngoác miệng nhìn sang bên phải, ghế bên đó đã bị bóp gãy, gã khổng lồ bắt đầu tiến lại gần hắn, khuôn mặt nam tính cười lên thành tiếng, hềnh hệch. Không phải sợ bình thường nữa, Quân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thảm cảnh như này, chỉ là hắn cần tiền, hắn sẵn sàng bán mạng vì tiền, nhưng không phải là bán như thế này.
Cường nghe thấy hắn nói, mắt cậu nhìn nhanh trên người gã khổng lồ, làm sao để nhìn thấy những sợi chỉ trong suốt đó? Không thể dùng mắt thường mà nhìn được. Nghĩ xem, có cách nào để những sợi chỉ kia lộ ra, dùng cái gì đó khác với màu không khí. Thời gian không còn nhiều nữa, Cường nhảy lên hàng ghế bên cạnh, với tay lên trước mặt gã, muốn liều xem có trúng sợi nào không.
Gã khổng lồ thấy cậu vướng víu quá, gã xua tay túm lấy cậu, nhưng Cường kịp nhảy lùi lại, bỗng nhiên cổ tay cậu bị cứa một đường. Đúng rồi, sợi chỉ mảnh đó có thể nhìn ra nếu dính máu, Cường lập tức nhìn phía trên cánh tay gã khổng lồ, có một hạt máu rất nhỏ lơ lửng trên không trung. Chính là nó, cậu vươn tay chộp lấy, sợi chỉ lập tức cứa vào lòng bàn tay Cường, đầu kim liền bị rút ra.
Cánh tay không có kết nối với sợi chỉ lập tức buông thõng xuống, dù vẫn có thể cử động được, nhưng muốn nhấc lên thì hoàn toàn không thể. Gã khổng lồ dùng cánh tay còn lại quơ một mảnh gỗ ném về phía Cường, sau đó hắn lập tức quay lại tóm lấy Quân. Lợi dụng lúc gã không để ý, hắn đã lết đi được khá xa, nhưng vẫn trong tầm với của gã nên chân Quân lập tức bị nắm được.
Quân cố co chân còn lại đạp tay gã ra, nhưng gã coi đó như muỗi cắn, miệng còn lầm bầm:
- Em sẽ coi anh là con rối em yêu nhất, em thề, em thề...
Bốp!
Cường cầm nguyên một cái thành ghế gãy giáng xuống đầu gã khổng lồ, có vẻ hắn đã tỉnh, ngay lập tức hắn buông chân Quân, hai mắn trợn ngược lên, miệng thở phì phì, hắn quay phắt người lại tìm Cường. Cậu nhanh chân nhảy lên một chiếc ghế bên dãy đối diện, vừa quay lại, người cậu đột nhiên chấn động, hai chân không đứng vững nữa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba cú đập liên tiếp xuống chiếc ghế khiến nó bị biến dạng, chân ghế gãy nát, rất nhanh sau đó ghế bị nghiêng về một bên, Cường lùi không kịp, cậu trượt về gần vị trí gã khổng lồ đứng. Một tay hắn thủ thế chuẩn bị vồ lấy cậu, Cường nhảy khỏi ghế, do khoảng cách giữa hai hàng ghế quá hẹp, chân Cường gần như bị mắc lại.
Aaaaaa!
Có tiếng hét vang lên sau lưng gã khổng lồ, Quân dùng hết sức bật dậy, hắn chộp lấy lưng gã và quơ nắm chỉ cắm trên cái lưng khổng lồ kia. Dẫu sao tay hắn cũng đã bị thương, có cứa thêm nữa cũng không thành vấn đề. Gã khổng lồ lắc người, tay gã đập vào ngực hắn, giống như bị búa tạ đập trúng, Quân trượt chân gục xuống. Giờ thì hắn chỉ cách gã vài bước chân.
Đột nhiên thân hình gã khổng lồ cũng đổ ập theo, Quân nhếc miệng cười, hắn đã kịp rút hết kim trên lưng gã, vì thân hình đồ sộ một cách vô lý kia khiến gã trở nên nặng nề, nếu không có Rối quỷ điều khiển, hắn chỉ là một cái bị thịt không hơn không kém. Nhưng một cánh tay và bàn chân gã vẫn hoạt động được, bằng tất cả sức lực còn lại, gã dồn vào cánh tay, nhích người từng chút một tới gần Quân.
Cường bên kia đã thoát khỏi hai hàng ghế, cậu lập tức đè lên cơ thể gã khổng lồ, không cho hắn tiếp tục di chuyển, đồng thời cho tay lên đầu gã. Gã quẫy đạp rất mạnh, nhưng do tóc gã rất ngắn nên có thể thấy được cây kim lộ ra, cậu rút một cái, gã khổng lồ giật mình, cái đầu ngúc ngoắc nhẹ dần, rồi gục hắn xuống.
Tới lúc này thì gã đã gần như không thể di chuyển được nữa, Cường xuống khỏi người gã, chỗ này không tiện ở lâu, đỡ Quân đứng lên rồi cả hai lập tức rời đi. Ngộ nhỡ gã khổng lồ tỉnh dậy được, vậy chẳng ai còn sức mà đánh với hắn, lúc đó hắn có muốn làm bao nhiêu con rối nữa cũng được.
Trên đường về, Cường nghĩ mãi một việc, cho tới khi thực sự thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi, cậu mới quay sang hỏi Quân:
- Ý mày nói qua lại với gã khổng lồ kia, là như thế nào?
Quân nghệt mặt ra, hắn thực sự không muốn nhớ lại quãng thời gian đen tối đó. Chuyện xảy ra khi gã còn ở hình dạng cô gái, Quân ban đầu rất vừa mắt với gã, cũng như Cường, hắn thấy cô ta xinh đẹp, quyến rũ và lúc nào cũng rất cuốn hút. Thế là cô ta mồi chài hắn về nhà, đó là một tiệm thời trang rất hoành tráng, cô ta có riêng một hãng quần áo có tiếng, tiền cũng rất nhiều, phải nói là giàu nhất trong tổ chức.
Nghe thế, Quân càng thích, hắn như con thiêu thân lao vào vòng tay cô gái, cho tới khi hai người vào phòng ngủ, hắn đẩy cô lên giường, hai người chỉ mới trao nhau những cái chạm nóng bỏng. Rồi hắn cởi áo, đập vào mặt hắn là khuôn ngực phẳng lỳ, giống như vừa va vào bức tường, hắn buông cô gái ra. Nhưng quá muộn, cô gái lập tức hiện nguyên hình là một gã đàn ông lực lưỡng, hắn bị đè xuống giường và hai tay không thể động đậy được.
Gã khổng lồ muốn biến hắn thành một con rối, như những người từng bị gã cắm kim đầy người đang treo khắp trần phòng kia. Quân tất nhiên không chịu, hắn giãy lên, giằng tay ra, đạp túi bụi lên thân hình đồ sộ của gã, nhưng không suy suyển. Cuối cùng, khi gã khổng lồ cúi xuống, Quân đã cố hết sức dùng một đòn thiết đầu công. May mắn cho hắn, gã đã choáng váng tới không thể ngồi dậy được, còn hắn vẫn kịp bỏ chạy ra khỏi phòng. Từ đó Quân luôn bị gã truy đuổi, nhưng lần này thực sự là nguy hiểm nhất.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
15 chương
38 chương
14 chương
34 chương
528 chương