108 lần xem mắt
Chương 27 : Bi kịch buổi xem mắt thứ 107
Phi Hồng là khách sạn lâu đời nhất ở Xuân Thành, không nơi nào có thể sánh bằng.
Hai mươi năm trước, nó là tụ điểm ăn uống của thành phố, khi ấy nếu được ăn một bữa vịt quay ở khách sạn thôi thì người ta có thể phổng mũi cả nửa năm trời.
Lạc Tòng Tâm nhớ rõ, vào ngày sinh nhật sáu tuổi của mình, Lạc Thịnh Thần đã dẫn mẹ con cô đến đây ăn, từ bé đến giờ đó là bữa cơm sang chảnh nhất mà cô từng được thưởng thức trong đời. Truyện hay luôn có tại * TRUMTRUYE N. c om *
Ngày hôm sau, Lạc Thịnh Thần đệ đơn ly dị.
Hai mươi năm sau, Lạc Thịnh Thần lại chọn khách sạn này làm điểm hẹn, không rõ vì ký ức xưa hay ông lại muốn đâm lén con gái mình.
Cô đi theo lễ tân dọc hành lang khách sạn, tòa nhà vừa được tu sửa vào năm ngoái nên có mùi hơi lạ, tựa như mùi gỗ mục nát bị bọc trong lớp sơn kém chất lương vậy, ngửi thôi đã muốn ói mửa.
“Thưa cô, đã đến nơi rồi.” Cô lễ tân đẩy cửa.
Lạc Tòng Tâm nhìn ô cửa 302, hít một hơi thật sâu rồi tự mình đẩy cửa bước vào.
Căn phòng không rộng lắm, một chiếc bàn tròn được đặt chính giữa, trên bàn đã bày ra vài ba món ăn, có một người đang ngồi ở đó, thấy cô đến thì vội vàng đứng lên.
Ông mặc áo sơ mi màu xanh, quần tây rộng thùng thình, thắt lưng siết chặt chiếc eo phát tướng, khi ông đứng lên thì mỡ bụng cũng rung rinh lên xuống, xồ cả vào nhau.
Cái mép tóc bị kéo tuốt lên đỉnh đầu, đã vậy ông này còn chải tóc ngược về đằng sau trông không khác nào lão già bị hói nửa đầu cả. Lông mày bị ép thành đống mỡ, Lạc Tòng Tâm nhìn kĩ lắm mới lờ mờ nhận ra hàng mày mờ nhạt của hai mươi năm trước.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Đừng nói hói đầu theo gen di truyền nhé?
“Đến đây, con mau ngồi xuống đi.” Lạc Thịnh Thần cười thận trọng: “Bố gọi vài món rồi, không biết con có thích ăn không.”
Lạc Tòng Tâm nhìn qua, cả bàn ăn trông vô cùng ấm cúng, thêm một chai rượu vang và ba cái bát.
Cô hỏi: “Còn ai đến nữa ạ?”
Lạc Thịnh Thần cười tươi như bánh bao nở bột: “Tiểu Lạc Tâm năm nay 27 rồi nhỉ, con gái lớn rồi, không còn là sinh viên đại học nữa.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Mở đầu quen thuộc quá, cảm giác không ổn lắm.
“Thật ra bố rất quan tâm đến con, trước kia liên lạc với mẹ nhiều lần để xin cho con đến Kế Kinh phát triển, cơ mà hình như mẹ thành kiến với bố quá nên không muốn để bố gặp con. Nhưng giờ con lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.” Lạc Thịnh Thần nói: “Bố nghe bảo con đang làm cho công ty quảng cáo nhỏ, tiền lương thấp quá, đã vậy còn không có triển vọng cho con phát triển. Bố chỉ nghĩ thôi nhé, con là con gái nên không cần vất vả quá làm gì, quan trọng nhất vẫn là cưới được đàn ông tốt, thế thì đời mình sau này mới vững vàng được. Mấy năm nay công việc của bố rất ổn, quen được nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai lắm nên giờ muốn giới thiệu cho con gái bố vài người, Tiểu Lạc Tâm, bố vẫn luôn yêu con.”
Lạc Tòng Tâm ngạc nhiên. Chẳng thể nghĩ được, bố con không gặp nhau hai mươi năm trời, thế mà vừa nhìn mặt đã sắp xếp cho cô buổi xem mắt.
Cái quái gì không biết?
Ông ta ăn no rửng mỡ à?
“Bố… Bố.” Cô thấy xưng hô này bỏng mồm quá đi mất: “Con không cần.”
“Yên tâm, bố đã giới thiệu thì khác hẳn lũ dưa cong queo mà mẹ với chú ba mai mối cho con, của bố thì toàn nhân trung long phượng thôi (*)!”
(*) Nhân trung long phượng ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.
Kệ bố chứ, nhân trung long phượng hay chân long chân phượng thì cũng kệ, nếu mà để Ngọc Diện Diêm Vương biết được thì…
Lạc Tòng Tâm giật mình, giãy nảy người lên: “Con đi đây, tạm biệt.” Vừa dứt lời, cô bực mình bước ra ngoài cửa.
“Ấy ấy, con đừng đi vội, người ta tới ngay…” Lạc Thịnh Thần còn chưa nói xong thì cô đã nhanh nhạy mở chốt đẩy cửa ra, đâm cái sầm vào một người. Người nọ rên lên, lùi về phía sau nửa bước, Lạc Tòng Tâm cũng lùi về phía sau nửa bước.
Đứng ngoài cửa là người đàn ông mặc âu phục đi giày da, thắt cà vạt nghiêm chỉnh, mặt mày mừng rỡ nhìn cô.
“Lạc Tòng Tâm?! Chào cậu.”
Lạc Tòng Tâm ngơ ngẩn, ngước mắt nhìn người trước mặt mình. Mắt to, hai mí, mày đen, khuôn mặt đậm chất Trung Hoa.
“Anh là…”
“Tôi là Phương Sơ Dương, học cùng lớp với cậu ba năm cấp ba đấy, cậu còn nhớ không?”
Phương… Sơ Dương…
A!
Cô nhớ ra rồi, trưa hè năm ấy, mặt trời lười nhác thả tia nắng vàng phủ xuống tán lá, có chàng trai đứng dưới bóng cây nở nụ cười rực rỡ, áo đồng phục trắng bay bay theo gió trời.
Thì ra là cậu.
Chàng trai là crush của mọi học sinh thời bấy giờ, nếu như tình tiết này diễn ra cách đây một năm thì đã trở thành bộ phim tình cảm lãng mạn lắm rồi đấy, nhưng lúc này chỉ còn sự gượng gạo bao trùm.
Lạc Tòng Tâm cắn đũa, cứ nghiến nghiến như nhai phải sáp. Bởi vì “mối tình đầu” xuất hiện đột ngột khiến cô mất đi cơ hội chạy trốn, giờ chỉ có thể ngồi im ở đây như hơ trên đống lửa, tịt mắt giả chết cố mà gồng qua buổi xem mắt Hồng Môn yến này.
Phương Sơ Dương: “Nghe nói cậu làm ở công ty quảng cáo, chức gì đấy?”
Lạc Tòng Tâm: “Thiết lập kế hoạch.”
“Là người phụ trách á?”
“Làm việc vặt thôi, không đáng nhắc đến.”
“À…” Phương Sơ Dương cười gượng, quay sang nhìn Lạc Thịnh Thần. Ông đang bận việc rót rượu cho cậu.
“Phương tổng giờ ưu tú quá, tiền lương một năm lên đến cả triệu tệ nên đừng thế mà chê Tiểu Lạc Tâm nhà chúng tôi nhá.”
Mặt Phương Sơ Dương hơi đỏ lên: “Không đâu bác…” Nói xong, anh lén nhìn Lạc Tòng Tâm rồi nhấp môi ly rượu vang.
“Hôm tốt nghiệp tôi từng đứng ở ngoài cổng trường chờ cậu.”
Lạc Tòng Tâm: “Hả?”
“Tiếc là không chờ được, nhiều năm rồi nhưng tôi vẫn còn thấy vô cùng tiếc nuối.” Phương Sơ Dương nói: “Thật ra thì hồi đi học, tôi đã rất, rất thích cậu…”
Một câu hoàn chỉnh hun đỏ khuôn mặt anh, khiến Lạc Tòng Tâm ngỡ ngàng.
“Tôi lúc đó,…” Phương Sơ Dung xoa đầu: “Lúc đó tôi biết Lạc tổng nhưng không biết cậu là con gái của ông, nếu tôi biết sớm hơn thì đã, đã…”
Lạc Tòng Tâm nhìn anh, những ký ức thơ ngây tươi đẹp phủ lên người anh tựa như màu ảnh thuở xưa cũ. Cô mỉm cười gật đầu, vô cùng chân thành trả lời anh.
“Cảm ơn.”
“Tốt quá, thế mà lại thành đôi!” Lạc Thịnh Thần vỗ đùi cái đét
“Và xin lỗi.” Cô nói ngay lập tức: “Tôi đã có bạn trai rồi.”
Giá rét ùa tới thổi toàn bộ không gian.
Phương Sơ Dương ngớ người.
“Sao thế được, cuối năm ngoái con vừa đi xem mắt, mới được mấy tháng đã có bạn trai rồi?” Lạc Thịnh Thần kéo tay cô, hạ giọng: “Bố nói cho con biết, Phương Sơ Dương là người có tiếng ở Kế Kinh, nhà thằng bé còn hợp tác lâu dài với tập đoàn Đường thị, nếu con hẹn hò với nó thì chúng ta có thể quá giang sang được cái thuyền của Đường thị, sau này thăng quan tiến chức vù vù khỏi nói!”
“Con có biết hẹn được nhà họ Phương khó thế nào không? Bố phải mất công lắm mới tra ra được con là bạn cùng lớp với Phương tổng đấy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai nhà chúng ta! Con phải thành đôi với nó, không thành cũng phải thành!”
Vẻ mặt ông ta hung hãn, hai mắt trợn tròn đảo quanh như bánh bao thịt bị bóp dẹt. Lạc Tòng Tâm nhớ ra rồi, vào cái ngày ly hôn hai mươi năm trước ấy, vẻ mặt của ông hệt như bây giờ.
Sau này mày đi theo mẹ mày đi, đừng có mà đến tìm tao, biết chưa?!
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Lạc Tòng Tâm giễu cợt trong lòng. Tin vào lời xin xỏ thảm thiết của ông rồi khùng điên chạy đến đây, cô xứng đáng bị lừa đá vào đầu.
Lạc Thịnh Thần hiểu nhầm nụ cười của cô, xoa xoa mặt rồi lại chăng lên cái mặt nạ tình cha bao la dạt dào.
“Thế mới đúng chứ, tiến tới, trò chuyện vui vẻ với Phương tổng, nhanh thôi chúng ta sẽ là người một nhà.”
“Người một nhà…” Mắt Lạc Tòng Tâm xếch lên: “Hai mươi năm trước, ông ngoại tình rồi ly dị, bỏ rơi mẹ con tôi, coi chúng tôi là gánh nặng, hôm nay vì muốn tạo quan hệ, muốn có ô dù cho mình nên chúng ta lại thành người một nhà. Tôi có người bố thật vĩ đại làm sao, lúc nào cũng cho tôi đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác!”
Lạc Thịnh Thần đờ đẫn, Phương Sơ Dương nghe vậy cũng giật mình.
Lạc Tòng Tâm vịn vào bàn, từ từ đứng lên, tay cô nằm chặt thành bàn, giọng run rẩy.
“Ông thật lòng coi tôi là con gái ông sao?”
“Con nói linh tinh cái gì đấy?!” Lạc Thịnh Thần biến sắc: “Phương tổng, ngài đừng nghe con tôi nói bậy nói bạ, tôi và vợ trước ly hôn êm đẹp vì cả hai bất hòa với nhau chứ không như con bé nói đâu.”
“Lạc tổng, ngài… Này, bạn cùng lớp, có phải cậu hiểu nhầm gì không?” Phương Sơ Dương nghi ngờ hỏi cô.
“Tiểu Lạc Tâm à, hồi đó con còn nhỏ, sao hiểu được chuyện người lớn.”
Lạc Tòng Tâm nhìn hai người đàn ông, một người đại diện cho tuổi thơ bi đát của cô, một người đại diện cho thanh xuân đã qua của cô, cả hai cùng xuất hiện trong một khung hình, khiến người ta thấy – tẻ nhạt nhàm chán.
Cô nhớ Đinh Bộ Trực, vào buổi tiệc thường niên của tập đoàn Đường thị, cả đống người xun xoe đến làm quen với anh, nhưng khuôn mặt anh lúc ấy chỉ hiện đúng hai hàng chữ.
Không dài dòng với kẻ ngu, không tranh đua với não tàn.
Trong khắc vô tình này, cô rất rất nhớ anh. Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta mở ra như đang đáp lại nỗi nhớ của cô. Lạc Tòng Tâm ngẩng đầu, thấy hai nhân viên phục vụ bưng thức ăn đến, không hiểu sao, nỗi thất vọng dâng trào trong lòng cô.
“Ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói.” Lạc Thịnh Thần giảng hòa. Nhân viên phục vụ vẫn im như phỗng, chỉ đứng sang một bên mời người tiến vào.
Anh mặc bộ comple tiêu chuẩn, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đến mê hồn, bước chân đi đến trước mặt cô tựa như cơn gió thoảng qua đời.
Lạc Tòng Tâm ngẩn ngơ, rồi cười toe.
“Em còn cười à!” Đinh Bộ Trực nghiến răng: “Em đến đây làm gì?”
Lạc Tòng Tâm: “Ban đầu đến ăn cơm đó, mà giờ biến thành xem mắt rồi.”
“Lạc Tòng Tâm!”
“Cậu là ai?!” Lạc Thịnh Thần hét lên.
Đinh Bộ Trực còn không thèm nhìn ông ta, chỉ kéo cô ra ngoài.
“Đinh, Đinh tổng!” Phương Sơ Dương bật dậy khỏi ghế.
Đinh Bộ Trực liếc qua anh ta: “Đây là ai?”
Lạc Tòng Tâm: “Đối tượng hẹn hò hôm nay của em.”
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, tôi không biết Đinh tổng là bạn trai của cô Lạc!” Phương Sơ Dương lấy danh thiếp đưa cho anh: “Tôi là Phương Sơ Dương, rất vinh hạnh được gặp anh.”
Cuối cùng Lạc Thịnh Thần cũng nhận ra có gì đó sai sai, ông ta kéo tay Phương Sơ Dương: “Phương tổng, vị này là ai?”
“Phó tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, sếp Đinh – Đinh Bộ Trực.” Phương Sơ Dương trả lời.
Vẻ mặt Lạc Thịnh Thần lúc này đây như có ti tỉ thỏi vàng đập trúng đầu, ông ta cười nịnh nọt nhưng vẫn lộ ra vẻ hung tợn, rướn người, ngẩng cổ lên dính sát tới gần để bắt tay với Đinh Bộ Trực.
“Ngưỡng mộ từ lâu ngưỡng mộ từ lâu, chào Đinh tổng, tôi là bố của Lạc Tòng Tâm.”
“Tôi biết.” Đinh Bộ Trực nói: “Ông là bố ruột của Lạc Tòng Tâm, năm cô ấy sáu tuổi thì ngoại tình ly dị đồng thời từ bỏ quyền nuôi con, hai mươi năm tiếp theo, ông chưa bao giờ chu cấp cho mẹ con cô ấy một xu nào.”
Căn phòng chìm trong im ắng câm lặng.
Lạc Tòng Tâm ngây ngẩn nhìn anh. Đinh Bộ Trực nắm chặt tay cô, nói tiếp: “Ông tái hôn với người đàn bà ông ngoại tình, sinh được một đứa con trai hiện đang học tại trường đại học bất hợp pháp ở nước ngoài, thằng bé là báu vật của ông mà đáng tiếc ông lại chẳng nhận ra nó không phải con ruột của mình.”
“Hả.” Lạc Tòng Tâm quay sang nhìn Lạc Thịnh Thần.
Mắt ông ta muốn vỡ tan: “Cậu, cậu nói bậy!”
“Ông có thể đi xét nghiệm quan hệ cha con.” Đinh Bộ Trực nhàn nhạt đáp: “Vợ ông ngoại tình với bốn gã khác nhau, đứa trẻ là con của ai thì tôi thật sự không thể nói được. Có cần tôi cung cấp nốt thông tin liên lạc của bốn người đó cho ông không?”
Cơ thể Lạc Thịnh Thần sang chấn, ngồi phịch xuống ghế. Phương Sơ Dương thì nuốt nước miếng, biết thân biết phận mà lùi về sau hai bước.
Đinh Bộ Trực: “Phương tổng, nếu tôi nhớ không nhầm thì hoạt động kinh doanh nhà họ Phương vẫn đang hợp tác với Đường Cam Thảo.”
“Đúng đúng đúng.” Phương Sơ Dương trả lời: “Là bố của anh…”
“Từng là bố dượng thôi.” Đinh Bộ Trực ngắt lời: “Hình như anh còn chưa biết, Đường Cam Thảo đang bị cảnh sát điều tra, nhà họ Đường đã khai trừ ông ta rồi.”
Phương Sơ Dương tái mặt.
“Với những dự án sau này của nhà họ Phương, vui lòng thực hiện theo các thủ tục chính quy.”
Phương Sơ Dương cũng ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ y hệt Lạc Thịnh Thần bây giờ. Mồ hôi đầm đìa trên người Lạc Tòng Tâm, cô lén rút tay mình ra khỏi tay anh. Song anh lại càng siết chặt cô hơn, thậm chí còn mỉm cười nữa chứ.
“Lạc Tòng Tâm, đi thôi em.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Sợ quá đi mất, em phải về nhà!
Truyện khác cùng thể loại
214 chương
131 chương
69 chương