101 sủng vật tình nhân

Chương 10 : chặng đường địa ngục để chạm tới tình yêu - thất bại trong gang tấc

Leng keng - leng keng . . . . . . Cũng không biết rốt cuộc tôi đã nhảy bao lâu, đột nhiên tiếng chuông vào lớp vang lên, phá tan sự im lặng của sân thể dục, phá tan tiếng nhạc du dương. Bước nhảy của tôi bị rối, học sinh trên sân thể dục giống như chim thú tản ra, lập tức chạy vào lầu dạy học hình nửa quà cầu thủy tinh. Tả Qua đứng lên từ"sô pha da dê", vươn vai, hai tay để sau đầu bước đến lầu dạy học. Từ đầu tới cuối hắn đều không nhìn tôi, liếc mắt một cái cũng không có. Đài phun nước không ngừng phun bọt nước, xuyên qua tấm rèm nước, tôi bắt gặp bóng lưng ngạo mạn thờ ơ của Tả Qua. Tôi ngơ ngác đứng ở giữa đài phun nước, trong chốc lát rét lạnh, khó khăn, xấu hổ, hết thảy đều tụm lại công kích tôi. Tôi ngỡ ngàng luống cuống giống như đứa nhỏ, không biết nên đi nơi nào T﹏T Tôi cảm thấy đáy mắt chậm rãi có sương mù bốc lên, tôi cắn chặt môi dưới, cố hết sức nhịn xuống không cho chất lỏng kia trào ra hốc mắt. Mặt bị gió thổi trúng đau quá a, giống như dao cắt. Tôi chầm chậm vươn tay, muốn che lại cho gương mặt ấm áp một chút, kết quả lại phát hiện hai tay lạnh cong đến đỏ bừng, đầu ngón tay đã tê cứng đến mức không còn cảm giác. Bỏ cuộc đi- Tận đáy lòng phát ra một tiếng nói: Bỏ cuộc đi bỏ cuộc đi bỏ cuộc đi. . . . . . Bối Lộ Lộ bỏ cuộc đi! Tiếp tục nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn căn bản là sẽ không quay đầu nhìn cô! Tôi nên làm gì bây giờ? Oa. . . . . . ┬┬﹏┬┬ ba ba, con rốt cuộc nên làm gì bây giờ? ! Bông tuyết bay lượn trên hồ thiên nga Vun đắp hạnh phúc Ma pháp sẽ chấm dứt lúc 12 giờ Tôi chọn khiêu vũ. . . . . . Cột nước giao nhau, hạ xuống, vòng quanh, giống như mảnh bạc tinh tế vỡ vụn, lại giống như thac nước tỏa khói. Đài phun nước tiếp tục thong thả chuyển động, tiếng ca cũng lặp đi lặp lại, hết thảy đều thê lương như vậy. Nó hát: "Tôi lựa chọn khiêu vũ. . . . . ." Đúng vậy, tôi lựa chọn ở lại khiêu vũ. Hít sâu, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng hiện tại mình đang đứng ở một sân khấu ấm áp như mùa xuân, hai tay giao nhau, kiễng mũi chân, lại lần nữa nhẹ nhàng nhảy lên. Trời đất xoay tròn, cảnh vật đều xoay tròn, bởi vì tôi đang xoay tròn. o(╥﹏╥)o bởi vì mặc trang phục thiên nga nên Bối Lộ Lộ mới xoay tròn! Có lẽ tôi đã muốn quên đi thế giới này, nhưng cái thế giới này cũng không quên tôi. Gió lạnh tiếp tục rít gào, nước lạnh băng chậm rãi phun ra, tôi giống như đang tiến vào một cái động không đáy. Nhưng tôi vẫn kiên trì, nói cái gì cũng không thể khiến cho mình ngã xuống. Bởi vì tôi biết cho dù bản thân tôi ngã xuống, Ma vương vẫn sẽ thực hiện cái khế ước ma quỷ kia sau ba tháng nữa! Tan học, đi học. . . . . . Lại một tiết nữa, đi học. . . . . . Trong lúc này, mỗi khi tan học sẽ có học sinh chạy ra từ lầu dạy học, đối với cái người đang mải múa may như tôi đây chỉ trỏ. Có nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, chỉ là không thấy Tả Qua! Thật vất vả mới chấm dứt 3 tiết, trong chốc lát tiếng chuông lại vô tình vang lên, lại đi học! . . . . . . Ngực rất khổ sở a, tôi thở nặng nề, hô hấp khó khăn, nhưng cuối cùng tôi vẫn trụ được đến lúc tiếng chuông tan học vang lên. Các bạn học phía sau như thủy triều tụ lại chỗ tôi - "- Kẻ trộm dép - thật vĩ đại! HO, - kẻ trộm dép - thật vĩ đại!" "Cố lên! Cố lên cố lên!" "Thật là lợi hại a. Trong lúc thời tiết lạnh như vậy mà phải mặc thế này, lại còn phải khiêu vũ trong đài phun nước. . . . . . Có phải kiếp trước cô ta là chim cánh cụt không a! Ha ha ha ha!" Thật ồn ào, rối loạn! Người đến ngày càng nhiều, khoa nghệ thuật ở cách vách, khoa thể dục tất cả đều vây quanh sân thể dục. Trong đầu tôi trống rỗng, bước nhảy lại bắt đầu hỗn loạn, cánh tay cũng càng ngày càng không có lực. ∷>﹏ Cô gái đi đầu đám người kêu một tiếng, toàn sân thể dục lập tức giống như một giọt nước trên chiếc chảo sôi trào cả lên, ầm ầm nổ tung a. "Hiến Trạch ca, Hiến Trạch ca -" "Hiến Trạch ca ca. . . . . ." Tiếng thét chói tai liên tiếp, điên cuồng, ngôi sao ‘không phải dạng vừa’ kia không thèm mảy may đến. Lý Hiến trạch xông ra vòng vây, rốt cục chạy tới trước dài phun nước. Anh ta áp vành nón, từng bước một đi lên bậc thang đài phun nước. Dòng nước ở bên cạnh hắn giao nhau, tạo thành từng đóa hoa nước trong sáng. Tôi ngừng khiêu vũ, trái tim yếu ớt bắt đầu" thình thịch" kịch liệt nhảy lên. Vì sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, tôi cũng cảm thấy máu như đang sôi trào? ! Các học sinh đều trợn to mắt nhìn Lý Hiến Trạch càng đi càng gần tôi, bao gồm cả Tả Qua. Sau đó - Lý Hiến Trạch đứng trước mặt tôi. Dung nhan xinh đẹp giống như tinh linh của anh ta bị một màn hơi nước bao quanh, càng tôn lên sự xinh đẹp đó. Trong nháy mắt, trong đầu tôi hiện lên vô số động tác có thể anh ta sẽ làm lúc bước tới - Có lẽ anh ta sẽ nhìn tôi dịu dàng vươn tay, có lẽ trực tiếp túm cánh tay của tôi kéo đi, có lẽ là cởi áo bành tô trên người anh ta ra ném lên người tôi, có lẽ là châm biếm vài câu sau đó giống như Tả Qua vô tình rời khỏi. . . . . . Nhưng Lý Hiến Trạch lại xuất hiện trước mặt tôi ngồi xổm xuống, chiếc mũ màu lam cũng theo đó cúi đầu, như là đang hành lễ với một nữ vương cao quý. Tôi kinh ngạc. Bạn học xung quanh đều hút khí. Không có ai biết vì sao Lý Hiến Trạch lại đột nhiên làm động tác như vậy, giống như không ai có thể biết bước tiếp theo Lý Hiến Trạch sẽ làm động tác gì. Anh ta một tay ôm lấy chân của tôi, tay kia thì đỡ thắt lưng của tôi, trước mặt trăm ngàn ánh mắt, bình tĩnh khiêng tôi trên vai! ⊙_⊙︽(Vương tử đẹp trai tới cứu công chúa thiên nga a, cho một tràng pháo tay nào) "A -" Tiếng thét chói tai trong sân thể dục có thể phá vỡ lầu dạy học bẳng thủy tinh ấy chứ. Lý Hiến Trạch khiêng tôi lên, sau đó đi từ từ xuống bậc thang của đài phun nước. "A. . . . . . A -" Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, giống như muốn xé rách bầu trời ảm đạm. Mặt của tôi dán lên lưng Lý Hiến Trạch. Thân thể anh ta ấm như vậy, ấm đến mức tôi muốn ngủ say trên đó. Nhưng tôi vẫn không đồng ý với chính mình. Tôi dùng tiếng nói khàn khàn của mình, một lần lại một lần dùng tiếng nói chỉ có mình mới nghe thấy la lên: "Bỏ tôi xuống. . . . . . Bỏ tôi xuống a. . . . . . Xin anh, Lý Hiến Trạch. . . . . . Tôi muốn khiêu vũ, tôi. . . . . . Phải khiêu vũ. . . . . ."Tôi muốn cắn lưng anh ta, nhưng trời ạ, tôi yếu tới mức ngay cả há to mồm cũng làm không được! Trong tiếng thét của mọi người, Lý Hiến Trạch khiêng tôi xuyên qua đám người, xuyên qua sân thể dục, xuyên qua rừng hoa hải đường, vẫn đi, vẫn đi. Tôi đã không còn sức để thở chỉ có thể yếu đuối tựa vào bờ vai rắn chắc của Lý Hiến Trạch, tùy anh ta khiêng tôi giống như vật phẩm về phía trước. Làm sao bây giờ. . . . . .Có phải muốn bỏ cuộc? Kiên trì lâu như vậy, liền thất bại trong gang tấc sao? Tôi còn không thể cứu chàng trai (Tả Qua) vô tội kia nữa! Nước mắt bất lực từ trong hốc mắt vòng vo hai vòng, rốt cục không bị khống chế chảy xuôi xuống dưới.